Cơn Mưa Ngang Qua - Chương 1
01
Từ khi ra mắt đến nay đã 7 năm, Tống Yến Thư giành được vô số giải thưởng, là hình mẫu lý tưởng trong lòng hàng triệu người.
Sau nhiều năm không gặp, cuối cùng tôi cũng thấy lại cậu ấy.
Chỉ là lần này, cậu ấy là khách mời của một show truyền hình thực tế.
Còn tôi… là chị quay phim.
Đây là lần đầu tiên Tống Yến Thư tham gia chương trình thực tế, fan cực kỳ mong đợi.
Lúc cậu ấy xuất hiện, cả trường quay như vỡ òa, đám paparazzi lao tới như ong vỡ tổ.
Đồng nghiệp huých tôi một cái: “Tống Yến Thư tới rồi kìa!”
“Tớ thấy rồi.”
Ở lối đi dành cho khách mời, cậu ấy cúi đầu, kéo thấp mũ lưỡi trai, bước thật nhanh.
Chỉ một cái bóng lưng thôi cũng khiến khán giả xung quanh hét lên điên cuồng.
Tôi vội bật máy quay, ghi lại cảnh cậu ấy xuất hiện.
Ôi trời, đẹp trai thật đấy.
Bán cho fan được đấy.
“Ê, tôi nghe nói Tống Yến Thư tốt nghiệp cấp ba Thanh Hà, cậu cũng học trường đó mà? Hai người có quen không?”
Đồng nghiệp đột ngột hỏi tôi.
Tôi khựng lại một chút.
Chợt nhớ về một buổi chiều năm xưa, cũng hoàng hôn thế này.
Lúc ấy tôi còn tên là Hạ Tiểu Vũ.
Trong tiệm bida, tôi ôm tập vở bài tập, nước mắt rơi lã chã:
“Tống Yến Thư, đừng đánh nhau nữa, làm xong bài tập rồi đánh, được không?”
Tay cậu ấy rớm máu, vẻ mặt đầy bực bội.
“Hạ Tiểu Vũ, cậu phiền quá đấy.”
“Không hiểu tiếng người à? Biến!”
…
Tôi trở về thực tại, khẽ cười lắc đầu:
“Sao có thể chứ? Đó là minh tinh lớn đó, tớ sao mà quen nổi.”
Giới nghệ sĩ sau khi nổi tiếng thường xóa sạch dấu vết bạn bè cũ để tránh bị bóc phốt.
Tống Yến Thư hồi cấp ba chẳng mấy tiếng tăm tốt, chắc chắn không muốn gặp lại bạn học năm xưa.
Hơn nữa, cậu ấy từng rất ghét tôi.
Tôi chỉ cần nhặt được ít đồ liên quan đến cậu ấy đem bán là được rồi, mắc gì phải tự rước phiền phức?
02
Chương trình còn một tiếng nữa mới bắt đầu.
Tôi ngồi ở góc kiểm tra thiết bị, chợt nghe thấy giọng ai đó vang lên từ phía trên đầu.
“Vạn Tinh?”
Tôi lúng túng ngẩng đầu lên.
Là Lâm San San.
Một trong những khách mời của chương trình kỳ này, cũng là bạn học đại học của tôi.
Năm ngoái cô ta thất nghiệp, nhờ tôi tìm việc giúp.
Lúc ấy đài vừa hay thiếu một người phụ trách hiện trường, tôi chạy vạy nhờ quan hệ để đưa cô ta vào làm.
Không ngờ trong một lần quay hình, cô ta vô tình lọt vào khung hình, nhờ khuôn mặt ngọt ngào và giọng nói dễ thương, bỗng chốc nổi tiếng chỉ sau một đêm.
Từ đó về sau, chúng tôi không còn liên lạc gì nữa.
Tôi cười nhạt: “Trùng hợp thật.”
Cô ta chớp chớp mắt, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
“Vạn Tinh, thật sự là cậu à! Cậu vẫn còn phải vác máy quay sao? Tôi cứ tưởng cậu đã lên chức lãnh đạo từ lâu rồi cơ đấy!”
Cô ta nói, vẻ mặt thoáng qua chút áy náy:
“Đúng là trớ trêu thật. Nếu hôm đó người bị quay trúng là cậu, có lẽ người nổi tiếng bây giờ đã là cậu rồi.”
“Nhưng mà…”
Giọng cô ta bỗng đổi tông, khóe môi hơi nhếch lên: “Tất cả đều là số phận cả thôi. Ngày đó tôi nhờ cậu giúp kiếm việc, vậy mà cậu cố tình đẩy tôi đi làm tạp vụ, làm những việc vất vả nhất. Thế nên ông trời không chịu nổi, mới để tôi lật mình chỉ sau một đêm. Hạ Vạn Tinh, đây chính là quả báo của cậu.”
Tôi im lặng không nói gì.
Lúc đó cô ta làm hỏng thiết bị của công ty cũ, bị đuổi việc, ngày nào cũng khóc lóc với tôi, nói là không có tiền ăn, bảo tôi tìm việc giúp, việc gì có tiền cũng làm.
Tôi thấy cô ta đáng thương, chạy đủ cửa để giúp cô ta vào đài. Kết quả, cô ta lại nghĩ tôi cố ý hại mình.
Tôi còn có thể nói gì nữa?
Không xa có người đang đi tới.
03
“San San!”
Tôi quay đầu nhìn.
Là Tạ Minh Trạch, bạn trai cũ của tôi, cũng học cùng lớp với tôi và Lâm San San.
Sau khi Lâm San San nổi tiếng, Tạ Minh Trạch liền đá tôi để đi theo làm trợ lý kiêm quản lý riêng cho cô ta.
Thấy tôi, anh ta khựng bước: “Hạ Vạn Tinh?”
Lâm San San cầm lấy ly cà phê trong tay anh ta: “Minh Trạch, anh mua nhanh thật đấy?”
“Ừ, tìm mấy con phố mới thấy.”
“Cực cho anh rồi.”
Lâm San San mỉm cười, sau đó quay mặt sang, nhìn tôi với ánh mắt chế giễu:
“Hồi trước cậu cứ bảo Tạ Minh Trạch không biết quan tâm, lạnh nhạt với cậu. Thế nào? Anh ấy với tôi thì chu đáo vô cùng đấy nhé.”
“Ờ.”
Cuối cùng cũng nói xong rồi à?
Tôi nhìn cô ta, chậm rãi đáp: “Còn gì muốn nói nữa không, cô Lâm? Những lời vừa rồi của cô, tôi đã thu hết lại rồi đấy.”
Lâm San San sững người.
“Cậu nói gì cơ?”
Cô ta xây dựng hình tượng mỹ nữ ngốc nghếch, fan toàn là nam giới mộng mơ. Nếu đoạn video kia bị lộ, cô ta coi như xong đời.
“Hạ Vạn Tinh! Xóa ngay cho tôi!”
Cô ta hoảng hốt nhào đến giật máy quay của tôi.
Tôi ôm chặt lấy không buông.
“Cô Lâm à, đây là máy quay của bạn tôi, tôi không biết xóa ở đâu cả.”
“Cậu đừng có giả ngây! Mau xóa đi, không thì tôi không để yên đâu!”
Cô ta ra sức giằng co.
Thấy tình hình không ổn, Tạ Minh Trạch vội vàng đến can, động tĩnh quá lớn khiến cả tổ quay bị thu hút.
Tổ trưởng chạy đến hỏi có chuyện gì xảy ra.
Tôi rưng rưng nước mắt: “Cô Lâm cứ khăng khăng nói tôi quay trúng cô ấy, bắt tôi xóa video, nhưng tôi thực sự không quay mà…”
Lâm San San trừng lớn mắt: “Cậu còn giả vờ! Đưa máy quay cho tôi! Không thì tôi kiện cậu xâm phạm quyền chân dung của tôi!”
Tổ trưởng vội khuyên cô ta bình tĩnh, vừa nói vừa cầm lấy máy quay của tôi mở ra xem.
“Cô Lâm, cô ấy thật sự không quay cô đâu, không tin thì tự xem đi. Chắc chắn là hiểu lầm thôi!”
Lâm San San không tin nổi, lật đi lật lại.
Cô ta làm sao mà tìm thấy được? Lúc nãy tôi còn chưa bật máy quay.
Lâm San San còn định nói gì đó.
Tạ Minh Trạch thấy tình thế bất lợi, vội kéo cô ta lại: “Hiểu lầm thôi, hiểu lầm thôi. Cô Lâm chỉ sợ lộ tạo hình mới, gây rắc rối cho mọi người.”
Vừa nói anh ta vừa nhanh chóng đưa cô ta rời đi.
Tôi áy náy nhìn tổ trưởng: “Xin lỗi ạ, em cũng không hiểu sao cô ấy lại nhạy cảm thế. Em chỉ mới chạm vào máy quay thôi, vậy mà cô ấy nói em quay trộm.”
“Tôi biết.”
Tổ trưởng khoát tay.
“Những ngôi sao hạng nhỏ như cô ta hay gây chuyện lắm. Chảnh mà không có đẳng cấp, rồi cũng sẽ có người dạy dỗ cô ta.
Ai vào vị trí nấy đi, còn nửa tiếng nữa là bắt đầu rồi.”
Tôi gật đầu, lấy khẩu trang ra đeo.
Tôi không thích để mặt mình lộ trên hình, nên mỗi lần đi quay đều phải đeo khẩu trang.
Vừa đeo xong, sau lưng bỗng vang lên tiếng gọi.
“Hạ Vạn Tinh!”
Tôi quay đầu lại, thấy một nhân viên đang đi tới, và… Tống Yến Thư.
04
“Người quay theo sát Tống tiên sinh đột nhiên gặp trục trặc. Cô qua thay tạm nhé.”
Tôi sững người nhìn Tống Yến Thư.
Cậu mặc một chiếc hoodie đơn giản, vẻ mặt lạnh nhạt.
Gió nhẹ thổi qua mái tóc mái của cậu, khiến tôi chợt thấy như hình bóng chàng thiếu niên mười tám tuổi trong ký ức mình vừa trở về.
“Sao cậu tên là Hạ Tiểu Vũ mà không phải là Hạ Đại Vũ? Hay Hạ Đại Tuyết? Hạ Đại Bọc?”
“Thầy chủ nhiệm bị gì vậy? Cái gì mà một kèm một hỗ trợ? Cậu học còn dở hơn tôi, ai hỗ trợ ai chứ?”
“Cậu thật sự rất phiền đấy. Tôi học hay không liên quan gì tới cậu?”
“Tôi ngủ đây, chút vào lớp đừng gọi tôi.”
“Hạ! Tiểu! Vũ!”
…
Một nhân viên nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu.
Tôi hoàn hồn, gật đầu: “Được.”
Vác máy quay chạy qua chỗ cậu.
Tống Yến Thư hơi khựng lại, đưa tay ra, thái độ lễ phép và khách khí.
“Cô Hạ, chào cô.”
Tôi cũng đưa tay ra đáp lại.
“Chào cậu.”
Da chạm da.
Bàn tay thon dài, đẹp đẽ ấy trong khoảnh khắc liền trở nên ướt mồ hôi.
Tống Yến Thư hơi sững lại, bàn tay khẽ run lên, bất ngờ ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt tôi.
Vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa mơ hồ.
05
Tim tôi khẽ nhói lên một chút.
Cậu ấy… tại sao lại nhìn tôi như vậy?
“Tống tiên sinh?” Cậu nắm chặt tay quá, tôi buộc phải nhắc khẽ.
Cậu bừng tỉnh, buông tay ra, cười áy náy: “Xin lỗi, dạo này hơi mệt, đầu óc lơ đãng.”
Ra là vậy.
Là minh tinh mà, chạy lịch trình khắp nơi, mệt là phải.
Cậu nói xong, nhìn nhân viên một cái: “Chúng ta đi thôi.”
Sau khi quay xong phần phỏng vấn cá nhân, chương trình chính thức bắt đầu.
Lần này là chương trình livestream, tám khách mời bốc thăm vai trò, sau đó tìm kho báu bí mật trong khuôn viên trường học.
Chương trình tuyên bố sẽ dùng danh nghĩa người chiến thắng cuối cùng để xây dựng một trường học dành cho người trưởng thành mắc chứng tự kỷ.
Khi Tống Yến Thư xuất hiện, bình luận livestream nổ tung:
【Lão Tống nhìn trẻ dã man ha ha ha!】
【Lão Tống xưa nay không bao giờ tham gia show thực tế, chắc chỉ kiểu có ý nghĩa như này mới mời được ổng.】
【Lão Tống đúng là người tốt, debut đến giờ năm nào cũng quyên góp cho bệnh nhân bạch cầu, còn viết nhạc riêng cho họ nữa, đúng là idol chân chính!】
【Là vì mối tình đầu của ảnh mất vì bạch cầu mà. Tham gia chương trình này chắc cũng vì cô ấy. Ôi trời, ảnh thật si tình quá, muốn ôm ảnh quá đi mất.】
【Ủa thiệt luôn hả? Mối tình đầu của Tống Yến Thư là ai vậy?】
【Hình như là bạn học cấp ba thì phải? Lúc mới debut có nói trên weibo, nhưng giờ weibo chỉ để chế độ nửa năm, nên không còn thấy nữa.】
Trong trường quay, tôi nhìn chằm chằm vào màn hình nhỏ bên cạnh, trong đầu trống rỗng.
Mối tình đầu của cậu ấy… là bạn học cấp ba? Chết vì bệnh bạch cầu?
Tôi lục lọi ký ức rất lâu nhưng không thể khớp được với ai.
Nhưng mà, tôi đã chuyển trường từ năm lớp mười hai, những gì xảy ra sau đó tôi đều không biết.
Có thể cũng là lúc ấy, cậu gặp được người mình thích.
Tôi nhìn Tống Yến Thư, trong lòng bỗng trống rỗng một mảng.
Hồi học cấp ba, cậu ấy lạnh lùng, chẳng để ai vào mắt.
Tôi từng nghĩ sẽ không có ai chạm được vào trái tim đó.
Thì ra vẫn có.
Chỉ là… tôi khẽ lắc đầu, mỉm cười.
Tôi bắt đầu thấy tò mò về cô gái đó.