Con Gái Riêng Của Hoàng Hậu - Chương 4
14
Tạ Như Vân mưu hại đương triều Quận chúa ngay trong ngày liền đánh tử lao
Cố Cảnh Dịch trong đêm lập tức cung
Khi tỉnh giấc cung nữ rằng Cố Cảnh Dịch đã chờ bên ngoài suốt một đêm
Ta uể oải ngáp dài sai cung nữ dẫn điện ngoài
Lần nữa gặp đã chẳng còn dáng vẻ phóng khoáng của thiếu niên năm xưa trông như đã già hơn mười tuổi
“Thanh Nhan…”
“Ngươi đến để cầu xin tha cho Tạ Như Vân ”
Đối diện ánh mắt van nài của thản nhiên mở lời
“Không ”
Cố Cảnh Dịch liên tục lắc đầu
“Thanh Nhan đã nghĩ thông Ta nên rời xa ngươi Trong lòng yêu vẫn luôn là ngươi chỉ là nhất thời Tạ Như Vân mê hoặc”
“Nàng mang thai cốt nhục của … Thanh Nhan cũng bất đắc dĩ mà thôi”
Ta lạnh chậm rãi bóc trần gương mặt giả dối
“Chỉ vì đứa con Ngươi đối với thân phận và địa vị của phủ Ninh Viễn hầu… chẳng lẽ hề động tâm chút nào”
Phủ Ninh Viễn hầu cha truyền con nối đến nay đã sớm suy tàn nếu nương nâng đỡ e rằng trong triều sớm chẳng còn lấy nổi một cái bóng
Ta vẫn nhớ bộ dạng Cố Cảnh Dịch khi còn làm Thái tử trong mắt là quyền thế… nhưng chung quy vẫn cái mệnh đó
Có vẻ như trúng tim đen cảm xúc của đột nhiên trở nên kích động
“Chính bọn họ lừa Là bọn họ đều lừa Thanh Nhan trong lòng từ đầu đến cuối chỉ ngươi”
“Cố Cảnh Dịch Cố Cảnh Dịch… nếu hôm nay ngươi đến để cầu xin cho Tạ Như Vân còn thể ngươi cao hơn đôi chút ngươi bày cái dáng vẻ thế …”
Ta đầy vẻ ghét bỏ phẩy tay hiệu cho hạ nhân:
“Tiễn khách”
Ngày làm thể coi trọng loại như
Cố Cảnh Dịch vẫn chịu đành bảo cung nhân đuổi ngoài
Oang oang ầm ĩ thật khiến bực bội
lúc Tứ hoàng tử trở về kinh đã đến
Cố Nghiêu Uyên mời xem cái đỉnh tuy cũng chẳng rõ đỉnh thì gì để xem nhưng so với việc gã cặn bã Cố Cảnh Dịch thì vẫn dễ chịu hơn nhiều
15
Ta vẫn còn nhớ lời Cố Nghiêu Uyên từng — vác đỉnh chạy một vòng quanh hoàng thành
cái đỉnh mà mang cung… thật sự quá lớn
“Hay là thôi thì hơn”
Ta nhịn lên tiếng khuyên nhủ Dù trong ấn tượng của Tứ hoàng tử vẫn luôn là dáng vẻ ốm yếu bệnh tật
Thế nhưng sắc mặt Cố Nghiêu Uyên cực kỳ nghiêm túc
“Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy”
Ta còn định khuyên thêm vài câu
Trước vì nương thích nên cũng chẳng mấy thiện cảm với Tứ hoàng tử nếu nhờ cứu giúp hôm qua lẽ đã sớm ngã chết cái đỉnh Bây giờ nghĩ quả thực chút lo lắng cho
Cố Nghiêu Uyên đã bước lên phía
Thấy hai tay nâng lấy chiếc đỉnh đồng lần đầu tiên kinh ngạc đến thất thố
Hắn biên ải mấy năm nay rốt cuộc đã ăn linh đan diệu dược gì
Đột nhiên thấy phía đá vội vàng nhắc nhở:
“Điện hạ cẩn thận chân”
đã muộn — Cố Nghiêu Uyên ngã nhào xuống đất đỉnh đồng cũng văng sang một bên
Ta vội chạy tới đỡ bỗng cảm thấy khung cảnh mắt… chút quen thuộc
Cố Nghiêu Uyên mặt đỏ bừng dậy từ đất Tuy hiện giờ đã còn yếu ớt như nhưng vẫn… ngã một cú rõ đau
Ta bộ dạng chật vật của nhịn mà bật thành tiếng
Đây là lần đầu tiên sảng khoái như kể từ khi hưu hôn
Cố Nghiêu Uyên ban đầu còn lúng túng nhưng khi thấy vui đến cũng kìm mà bật theo Trong đôi mắt … còn ẩn chứa vài phần ôn nhu
16
Từ biên ải tổ phụ gửi về một bức thư Trong thư ngoài việc kể về những ngày Cố Nghiêu Uyên theo quân chinh chiến còn nhiều lần khuyên nhủ nương nên buông bỏ
Thì nương thích Cố Nghiêu Uyên là vì mẫu phi của
Tĩnh phi sinh thời từng Thánh thượng hết mực sủng ái ở hậu cung chốn nào cũng đối đầu với nương
Chính vì bà mà những ngày đầu nương nhập cung chịu ít tủi nhục
Nương ghi hận bà lâu
Chỉ là Tĩnh phi vốn thể nhược nhiều bệnh chẳng bao năm đã bệnh nặng mà mất Nhi tử bà sinh cũng ốm yếu giống bà
Vì thế mỗi lần thấy bộ dạng bệnh tật của Cố Nghiêu Uyên nương nhớ đến Tĩnh phi
Tổ phụ nương nên thoáng một chút thù oán của thế hệ đừng nên chất lên vai thế hệ
Ban đầu cứ ngỡ mối bế tắc sẽ chẳng bao giờ hóa giải kể từ hôm Cố Nghiêu Uyên cứu phố dài thái độ của nương với … đã dịu nhiều
Ta vẫn cảm thấy bức thư mà tổ phụ gửi tới thật đáng suy ngẫm
Từng chữ từng lời đều như ẩn ý gì đó — dường như hài lòng với Tứ hoàng tử
17
Thân thể của Thánh thượng ngày càng suy yếu triều đình đều thúc giục chuyện lập Thái tử mới
Nương gần đây cũng vô cùng đau đầu nhưng … thực chẳng chút hứng thú nào với mấy vị hoàng tử
Bởi vì khi còn nhỏ bọn họ đều từng bắt nạt
Ngoại trừ — Cố Nghiêu Uyên
Hắn từ nhỏ đã thông minh lòng thiện lương là vị hoàng tử các khen ngợi nhiều nhất Nay đã quân doanh rèn luyện một thời gian thân thể cũng khỏe mạnh hơn xưa thực sự là thích hợp nhất để làm Thái tử
Chỉ là… vẫn chút ngốc nghếch liệu thể… thích
Ta hẹn gặp Cố Nghiêu Uyên tại đình Bàn Thủy
Hắn Hoàng thượng triệu kiến đột xuất đành ở trong đình chờ đến khi trời sẩm tối vẽ hết bức ngọc lan đến bức ngọc lan khác
Ta chuyên tâm vẽ tranh thành cũng thấy thời gian trôi qua nhanh như
Đột nhiên ánh đèn bên cạnh sáng lên nhiều nghiêng đầu sang — Cố Nghiêu Uyên đã đến vận y phục huyền sắc cúi đầu nhẹ nhàng châm đèn cho
“Vẫn là quấy rầy nàng ”
“Không Thường điện hạ tinh thông hội họa biết thần nữ thể cầu xin một bức ”
Cố Nghiêu Uyên gật đầu
Ta liền đổi chỗ với để vẽ cây ngọc lan xa phía
Đêm dần sâu cầm đèn cung tiến gần thêm chút nữa
Dưới ánh sáng bập bùng gương mặt nghiêng của Cố Nghiêu Uyên hiện lên trong sắc đèn dịu nhẹ cụp mi chăm chú vẽ tranh
Bất giác trong lòng bừng lên một tia xúc cảm nam tử mắt dường như cũng giống như đóa ngọc lan — thuần khiết trong trẻo
“Tứ hoàng tử điện hạ”
Ta nhẹ giọng hỏi
“Điện hạ trong lòng ”
Ngay tức khắc tay Cố Nghiêu Uyên run lên đầu bút khẽ lệch vành tai đỏ ửng như nhỏ máu
“…Có… ”
Ta khựng một thoáng khẽ bật bất đắc dĩ
“Trời cũng còn sớm nữa Thần nữ cáo lui”
Xem kiếp … đành định sẵn cô độc
18
Hoàng thượng bỗng nhiên triệu kiến
Trong ấn tượng của Hoàng thượng vốn mấy ưa thích trong lòng tuy phần bất an nhưng vẫn đến
Bên giường bệnh Hoàng thượng lấy từ gối một chiếc hộp bảo mở xem
Trong hộp niêm phong một đạo thánh chỉ — là một đạo thánh chỉ ban hôn
Mà thánh chỉ tên ghi rõ ràng — là và Cố Nghiêu Uyên
“Hoàng thượng đây là…”
“Đạo thánh chỉ … là trẫm từ ba năm ”
Lời rơi xuống càng thêm kinh ngạc
Thảo nào năm xưa Hoàng thượng sống chết cũng chịu ban hôn cho và Cố Cảnh Dịch — thì đã sẵn đạo thánh chỉ từ
“Ngày khi Nghiêu nhi xin trẫm ban hôn nó liền rời kinh đến biên ải”
“Đứa nhỏ ngốc nghếch … rõ biết biên cương hiểm ác rõ biết thân thể yếu ớt rõ biết Hoàng hậu thích nó mà hộ quốc đại tướng quân cũng thể coi trọng”
“Thế mà… nó vẫn quyết định ”
“Nó chờ đến khi khỏi bệnh chờ đến khi còn gió là đổ nữa nó sẽ trở về — đường đường chính chính theo đuổi ngươi Nếu ngươi bằng lòng nó sẽ lấy đạo thánh chỉ ”
“Giờ thể thấy Nghiêu nhi bình an trở về trẫm trong lòng cũng mừng lắm”
“Thời gian của trẫm còn nhiều… đạo thánh chỉ cuối cùng vẫn giao cho một đáng tin”
“Suy nghĩ lâu … cũng chẳng ai thích hợp hơn ngươi”
Hôm Hoàng thượng với nhiều — tất cả đều là chuyện về Cố Nghiêu Uyên
Khi sắp rời đột nhiên mở lời:
“Trẫm thích ngươi lắm”
“Ngươi… quá giống Hoàng hậu”
…
Thì Hoàng thượng… đã sớm biết
19
Khi cầm thánh chỉ trở về Tê Ngô cung liền đụng Cố Nghiêu Uyên đang hớt hải chạy đến
Hắn thở hổn hển lưng lấy một cung nhân theo hầu
“Thanh Nhan khi trở về… đã suy nghĩ lâu về lời hôm ”
Ánh mắt đầy vẻ chân thành
“Ta… trong lòng Và … đã thích lâu ”
Hắn lắp bắp hồi lâu cắn răng lấy hết dũng khí
“Người đó… ai khác mà là… là ”
20
Hôn sự giữa và Cố Nghiêu Uyên — Hoàng hậu làm mối Thánh thượng ban hôn quốc hoan hỉ
Sau khi thành thân đối với vô cùng cũng thuận lợi đăng vị Thái tử
Ta yêu ngọc lan liền trồng đầy ngọc lan trong Đông cung
Hắn rốt cuộc vẫn thể vác đỉnh một vòng quanh hoàng cung nhưng đặc biệt ban ân chuẩn nên liền cõng khắp hoàng thành một lượt
Hoàng thượng và Hoàng hậu cũng mặc kệ cho chúng tùy hứng
Ba năm Hoàng đế băng hà Thái tử lên ngôi
Ta sắc phong làm Hoàng hậu lần lượt hạ sinh cho Cố Nghiêu Uyên ba trai một gái
Sớm tối bầu bạn bên quân san sẻ lo toan với quân vương
Ta cũng sống cuộc đời như bao phụ nữ nơi dân dã — làm vợ dạy con rảnh rỗi thì đến bầu bạn cùng nương
Đến nay cuối cùng cũng thể danh chính ngôn thuận gọi bà một tiếng: “Mẫu hậu”
Dưới sự trị vì của Cố Nghiêu Uyên bách tính an cư lạc nghiệp quốc gia phồn thịnh hưng thịnh
Đế hậu ân ái một đời một kiếp một đôi — trăm năm vẫn là câu chuyện lưu truyền mãi mãi nơi phố phường