Con Gái Riêng Của Hoàng Hậu - Chương 2
4
Ta vẫn như thường lệ học hành trong cung nào ngờ chuyện lần tay giúp Cố Cảnh Dịch khiến đám hoàng tử ghi hận sớm đã âm thầm bàn bạc “dạy dỗ” một trận
Ta một vị công chúa quen biết lừa đến gần một cung điện hoang phế mấy vị hoàng tử bất ngờ xuất hiện vây quanh lấy
Thấy vị công chúa hốt hoảng bỏ chạy liền hiểu chuyện gì sắp xảy
“Chẳng lẽ các ngươi sợ bẩm báo chuyện hôm nay với Hoàng hậu nương nương ”
Trước từng lấy danh nghĩa Hoàng hậu nương nương để dọa lui bọn họ nhưng lần bọn họ chỉ chẳng để tâm đến lời
“Ngươi chẳng qua chỉ là một nghĩa nữ thấp kém của phủ Ninh Viễn hầu cho dù mẫu hậu thương ngươi cỡ nào thì cũng thể bằng lục hoàng tử ruột thịt của bà ”
Đám gằn thấy một bóng dáng quen thuộc bước từ giữa vòng vây — đám hoàng tử vây quanh vẻ mặt mỉm
“Tạ Thanh Nhan ngươi xem mẫu hậu là về phía là về phía ngươi”
Hắn chính là Lục hoàng tử đồng niên với cũng chính là nam hài thay thế chỗ năm xưa
Ta từng ngờ rằng chính là kẻ giật dây vụ bắt nạt Cố Cảnh Dịch càng ngờ rằng sẽ một ngày sang ức hiếp
Khi bọn họ đẩy ngã xuống đất một thân ảnh gầy gò chẳng biết từ lao
Hắn đẩy những kẻ đang đánh nhưng hai tay khó địch nổi bốn tay chỉ đành chắn dùng thân hứng chịu những cú đấm như mưa rơi
Là Cố Cảnh Dịch Hắn mím chặt môi gắng sức chịu đựng cơn đau
Hắn chảy máu Không ai nguyện ý mãi chảy máu cũng chẳng ai thích đánh hết lần đến lần khác lúc dùng thân che chở dùng máu thịt của thay nốt lời cảm tạ còn dang dở
Máu ngày một nhiều sợ đến mức hoảng loạn đúng lúc giơ tay lên một mảnh lạnh lẽo che phủ đôi mắt
“Đừng ”
Ta còn thấy gì nữa nhưng thể cảm nhận
Cảm nhận dòng máu nóng nhỏ từng giọt lên mặt Ta sợ đến phát cầu xin họ đừng đánh nữa nhưng sự yếu đuối chẳng thể đổi lấy chút do dự nào nơi bọn họ
Cố Cảnh Dịch cũng cuống lên thì thầm bên tai dịu giọng dỗ dành
“Đừng sợ… đau … quen …”
Không biết đã qua bao lâu mới chờ tiếng quát:
“Dừng tay”
Tứ hoàng tử vội vã chạy đến ngăn Hắn là hoàng tử Hoàng đế sủng ái nhất Lục hoàng tử sợ nhưng khác thì vẫn kiêng dè ba phần
Ta dọa đến thất thần chẳng biết làm về Tê Ngô cung chỉ nhớ đêm đó trốn lòng nương suốt một đêm
Không bao lâu Lục hoàng tử vì mải chơi mà sẩy chân ngã xuống hồ Khi vớt lên đã trương phình cả
“Xem như đã kết thúc mối nghiệt duyên ”
Trong tang lễ nương thấp giọng thở dài
Ở trong cung đã lâu cũng dần hiểu vài điều
Lục hoàng tử vốn Hoàng hậu làm chỗ dựa tương lai thể sẽ là Thái tử Triều đình ít kẻ chằm chằm thế mà bao năm qua chẳng hề gặp chuyện gì chỉ đến giờ mới bất ngờ chết đuối
Lục hoàng tử vốn mang dòng máu hoàng thất Khi xưa địa vị của nương dĩ nhiên cần một hoàng tử làm chỗ dựa nay nhà mẹ đẻ đã nắm giữ binh quyền hoàng tử bên cạnh cũng chẳng còn quá quan trọng
Trong mắt ngoài con trai ruột đã chết Hoàng hậu ắt sẽ lựa chọn một hoàng tử khác để nâng đỡ
Hậu cung cũng bắt đầu náo nhiệt
5
Hôm đó Cố Cảnh Dịch suýt nữa mất nửa cái mạng lâu cũng đến học
Ta rảnh rỗi liền đến thăm chỗ ở của còn đơn sơ hơn tưởng nhiều
Ngay cả cung nữ cũng dám ức hiếp lên đầu một hoàng tử chỉ những khi đến bọn họ mới đối xử với Cố Cảnh Dịch ôn hòa đôi chút
Năm tháng trôi qua và Cố Cảnh Dịch càng lúc càng thân thiết cuộc sống của cũng dần khá hơn
Chớp mắt đã cung bảy năm nay đã mười bốn tuổi
Ngoài đình Bàn Thủy một cây ngọc lan đặc biệt yêu thích thường trong đình vẽ những đóa ngọc lan nở trắng muốt
Cố Cảnh Dịch thì bên cạnh quấy rầy chỉ lặng lẽ sách
Hắn khi sách chăm chú làn gió nhẹ thổi qua khẽ lay mái tóc tơ mảnh trán dung mạo thiếu niên dần lộ rõ đường nét đôi mày mắt thanh tú như một bức thủy mặc
“Thanh Nhan vẫn hiểu…”
Hắn lên tiếng phá tan tĩnh lặng lúc mới nhận nãy giờ đã chuyên tâm
“Hửm Không hiểu điều gì”
“Ngươi… vì đối với như thế”
Giọng nhẹ dường như thiếu tự tin
Ta dừng bút vẽ ngọc lan chậm rãi nhớ những chuyện đã qua
“Có lẽ… là vì thấy chúng giống ”
Ta là đứa trẻ thể lộ diện ánh sáng mà cũng là đứa trẻ chẳng thể chạm đến ánh sáng
Ta thương cũng như thương chính bản thân Thế nhưng trong mắt khác chẳng ai thấy gì ở đáng để thương hại — bởi vì họ nghĩ đã tất cả
“Nếu thể mang đến cho ngươi một chút ánh sáng dù chỉ là một chút thôi thì cũng xem như đã làm một việc ý nghĩa
Chỉ là lẽ cả đời cũng thể giống như ngọc lan ”
Không thể giống như ngọc lan — thuần khiết trong trẻo thẳng ánh mặt trời
Đôi mắt cụp xuống của Cố Cảnh Dịch khẽ nâng lên về phía chẳng rõ đang nghĩ gì
Ánh nắng nhạt dần khỏi ngoài đình
“À… sắp mưa …”
Mưa tới nhanh lạ thường Ngay khoảnh khắc tiếp theo thấy Cố Cảnh Dịch lao màn mưa Bước chân quả quyết dứt khoát Ta kịp gọi đã chạy thẳng đến gốc cây ngọc lan
Mưa trút xuống ướt đẫm xiêm y nhưng trong mắt thiếu niên chỉ những đóa ngọc lan cao
Ta ngẩn ướt sũng cả ôm một vòng ngọc lan chạy về phía
Kẻ vốn luôn trầm lặng ít biểu cảm như mà giờ đây trong đôi mắt ánh lên ý cách nào che giấu nổi
Qua đình Bàn Thủy đưa những bông ngọc lan trắng muốt đến mặt
“Thanh Nhan ngươi… còn hơn cả ngọc lan ”
6
Tình cảm của dành cho Cố Cảnh Dịch dần dần đã đổi thay điều tất nhiên thoát khỏi ánh mắt của nương
Lúc nương chải tóc cho gương mặt trong gương thỉnh thoảng cong khóe môi khỏi bật trêu chọc
“Xem mấy hôm nay bài vở vẫn đủ nhiều ”
Ta giật hồn như vạch trần tâm sự vội :
“Nương trêu chọc ”
Nương bật đầy thấu hiểu
“Nghĩ kỹ thì năm nương tử của cũng đến tuổi cập kê Sao thử cho nương biết con để mắt đến vị hoàng tử nào ”
Ánh mắt kìm mà liếc sang lọ hoa cắm ngọc lan trắng nhưng ngay đó bắt đầu suy nghĩ
“Tại nhất định là một vị hoàng tử”
“Ồ Chẳng lẽ hoàng tử trong cung đủ xuất sắc ”
Nương ban đầu còn trêu chọc đó dần nghiêm túc
“Bảo vật mà bản cung nâng niu trong lòng bàn tay đương nhiên gả cho nam nhân tôn quý nhất thiên hạ làm một trong hai phụ nữ cao quý nhất thế gian ”
Ta sững sờ — “một trong hai phụ nữ cao quý nhất” chính là Hoàng hậu
“Giờ cũng đến lúc nên lập Thái tử nếu con để mắt đến vị hoàng tử nào thì chính là Thái tử”
7
Mẫu phi của Cố Cảnh Dịch vốn là phi tần giam trong lãnh cung giữa đám hoàng tử đang tranh giành ngôi vị Thái tử chẳng chút uy hiếp nào
Thế nhưng chẳng ai ngờ chẳng hiểu vận số thế nào ghi tên danh nghĩa của Hoàng hậu
Thân phận của Cố Cảnh Dịch lập tức bay lên mây trở thành hy vọng nhất để tranh đoạt ngôi vị Thái tử cùng Tứ hoàng tử Cố Nghiêu Uyên
Cố Cảnh Dịch căn cơ trong triều để nhanh chóng giúp xây dựng thế lực cũng đành chấm dứt cuộc sống thanh tĩnh bắt đầu lui tới giữa các phu nhân tiểu thư quyền quý ở kinh thành
Trong số đó tránh khỏi đối mặt với Tạ Như Vân mấy năm nay nàng đã trầm hơn nhiều còn lỗ mãng nóng nảy như nhưng mỗi khi trông thấy ánh mắt đầy đố kỵ oán hận vẫn thể che giấu nổi
Chưa đầy một năm Cố Cảnh Dịch đã đủ khả năng ngang hàng với Tứ hoàng tử
Một ngày nọ khi rời cung tham dự yến tiệc trở về liền bắt gặp Tứ hoàng tử Cố Nghiêu Uyên bước từ Tê Ngô cung
Trong số các hoàng tử mà nương ưa nhất chính là Cố Nghiêu Uyên Quan hệ giữa hai vốn là nước giếng phạm nước sông thật chẳng thể nào ngờ xuất hiện Tê Ngô cung
Hắn vẫn gầy yếu như cũ rõ ràng là mùa hè mà còn khoác cả áo choàng
“Thanh Nhan ”
Hắn gọi ánh mắt sâu thẳm dậy lên sóng gợn dường như đang suy nghĩ nên gì hồi lâu mở lời
“Muội luôn chân … Lần gặp lẽ… sẽ… thể vác đỉnh đồng chạy quanh hoàng thành một vòng…”
Ta khẽ mím môi
“Tứ hoàng tử điện hạ quả thật biết đùa”
Tai Cố Nghiêu Uyên đỏ bừng vội vã cáo từ rời Khi còn ho khan mấy tiếng — thân thể quá yếu
Ta cũng vội vã Tê Ngô cung hỏi nương vì Tứ hoàng tử đến đây Nương cũng giống đầy nghi hoặc
“Hắn đến biên quan đến quân doanh của tổ phụ con để rèn luyện Đứa nhỏ điên …”
Ta sững
“Hắn sống nữa ”
Cố Nghiêu Uyên thể nhược đa bệnh tuy đến mức thập tử nhất sinh nhưng cũng cần dùng cách để rèn luyện bản thân Huống hồ biên quan là nơi hiểm ác đến mức chỉ sơ sẩy một chút cũng thể mất mạng
Hơn nữa hiện tại đang là thời điểm then chốt trong cuộc tranh đoạt ngôi vị Thái tử mà…