Con Dâu Tôi Là Người Cổ Đại - Chương 10
28
Dưới sự thúc giục của cả nhà, thằng con tôi cuối cùng cũng chịu tăng tốc tiến độ công việc để sớm quay về. Cái thằng nhóc đáng đánh ấy, vừa bước vào cửa, chào tôi qua loa được một câu là lao thẳng về phía Thúy Nương như tên bắn. Thôi thì… con lớn rồi đâu còn là của mẹ nữa, đành chịu!
Nó vừa về tới, tôi liền giục ngay chuyện tổ chức tiệc cưới — phải nhanh chóng chốt ngày, đưa Thúy Nương đi chụp ảnh cưới, nhà người ta có gì thì nhà mình cũng không thể thiếu!
Tôi còn đặc biệt dặn nó phải chụp theo phong cách truyền thống, cho phù hợp với cảm nhận và thói quen của Thúy Nương, kẻo cô ấy không quen với mấy thứ hiện đại quá.
Nó liền nhờ Tiểu Tĩnh giới thiệu một studio phù hợp, rồi dẫn Thúy Nương và Niệm Nhi đi chụp ảnh cưới. Còn tôi thì ở nhà cùng người thân lo liệu chuyện đặt tiệc.
Vài ngày sau, ba người họ quay trở về. Vừa thấy Thúy Nương đi lên lầu, tôi đã nín thở chờ phản ứng của cô ấy — đúng như tôi đoán, chưa bao lâu sau cô ấy đã khóc nức nở chạy xuống dưới.
“Mẹ ơi… những thứ trên lầu đều là mẹ chuẩn bị cho chúng con sao?”
Tôi phẩy tay nói:
“Không hẳn, là mẹ bảo em gái con giúp một tay sắp xếp. Nó học chuyên ngành thiết kế nội thất, mẹ dặn nó dựa vào những món đồ con từng nhắc tới để phối theo phong cách phù hợp. Thế là cả tầng hai trang trí thành phong cách truyền thống Trung Hoa. Chỉ tiếc thời gian gấp quá nên làm hơi đơn giản.”
Thúy Nương mắt đỏ hoe:
“Sao lại đơn giản được ạ… Mấy món đồ đó, đến con gái nhà quyền quý quê con cũng chưa chắc có nổi, vậy mà mẹ lại chu đáo đến thế, chuẩn bị tất cả cho con. Con… con thật sự chẳng biết lấy gì báo đáp, cảm thấy xấu hổ vô cùng.”
Tôi vội vàng đẩy con trai ra làm lá chắn — ai biểu tôi sợ nhất cảnh cô ấy khóc! Giờ có con trai rồi thì việc này… giao hết cho nó là vừa.
Đợi khi Thúy Nương bình tĩnh lại, cô ấy bắt đầu dẫn Niệm Nhi đi vòng quanh, vừa chỉ vừa giải thích tên gọi của từng món đồ nội thất:
“Niệm Nhi, con nhìn nè — đây là ghế vòng, kia là bàn họa, còn đây là giường La Hán, bàn trầm, tủ đầu giường, tủ trân bảo…”
“Nhớ kỹ nhé con. Sau này nhất định phải luôn ghi nhớ ân tình của ông bà nội và cả nhà họ Dương dành cho mẹ con chúng ta, biết không?”
Thằng con tôi đứng một bên, mắt hơi ươn ướt, thì thầm với tôi:
“Cảm ơn mẹ… Mẹ vất vả rồi!”
Tôi khẽ cong môi cười — chuyện nhỏ thôi mà con!
Sau khi dạo một vòng khám phá xong, Niệm Nhi mặt mày hớn hở quay lại cảm ơn chúng tôi đầy trịnh trọng, rồi bỗng nói:
“Nhưng mà… con vẫn thấy cái phòng màu hồng hồng của con, có hình Mỹ Dương Dương, đáng yêu hơn đó ạ!”
Tôi nghe xong mà chỉ biết ôm đầu thở dài — ối trời ơi! Rồi lớn lên cháu sẽ hiểu… cháu sẽ giống y như dì út của cháu, ước gì được thoát khỏi cái phòng màu hồng bánh bèo đó!
Mọi việc trong nhà được chuẩn bị đâu vào đấy, cả nhà bắt đầu gửi thiệp, thông báo cho họ hàng và bạn bè rằng Chí Dũng và Thúy Nương sắp tổ chức hôn lễ.
Tôi thì ngày nào cũng dắt Thúy Nương chạy khắp mấy chợ đầu mối, lo mua kẹo cưới, đồ trang trí, rượu bia, thuốc lá, linh tinh các kiểu… chuẩn bị đầy đủ không thiếu một món nào.
Tôi còn bảo con trai đi mua cho Thúy Nương và Niệm Nhi mỗi người một bộ đồ mới, làm hai mẹ con vui khỏi nói. Niệm Nhi thì nhảy nhót suốt ngày, bảo:
“Con có thật là nhiều, thật là nhiều quần áo mới luôn!”
Về phần tiệc cưới, nhà tôi vẫn giữ phong cách truyền thống — đãi tiệc kiểu “lụy thủy tiệc”, nên tôi đặc biệt giải thích cho Thúy Nương hiểu rõ. Dù bây giờ người ta thích đãi tiệc trong nhà hàng khách sạn, nhưng nhà tôi vẫn giữ lệ xưa — bàn dài xếp san sát, bà con láng giềng vừa ăn vừa nói cười rôm rả.
Thúy Nương liên tục gật đầu tỏ vẻ rất hiểu, còn hăng hái đề xuất:
“Mẹ, con có thể giúp làm món ăn, điểm tâm cũng được ạ!”
Trời ơi! Nghe xong tôi suýt ngất, vội vàng xua tay rối rít:
“Thôi thôi thôi! Mẹ tìm dịch vụ trọn gói rồi! Con là cô dâu, việc duy nhất cần làm là làm cô dâu thôi! Tuyệt đối đừng đụng vào đồ ăn nữa nha!”
28
Hôm đó tiệc thử món từ bên dịch vụ tổ chức cưới được đưa tới nhà. Thúy Nương còn đặc biệt chạy đi học hỏi cách bày biện, xem người ta nấu nướng thế nào.
Xem xong, cô ấy lại chạy về ôm tôi khóc nức nở.
Tôi giật mình:
“Sao nữa vậy con?”
Thúy Nương rưng rưng:
“Mẹ ơi, tiệc cưới bên mình có đầy đủ cả gà, vịt, cá, thịt… còn hơn cả Tết nhà địa chủ ở quê con nữa. Nhà mình chi lớn vậy… có phải sau tiệc sẽ không còn tiền không?”
Tôi bật cười:
“Ối trời, sao lại vậy chứ! Đây là món cơ bản nhất rồi! Ở đây ai cưới cũng vậy hết, không như quê con đâu!”
Nghe vậy, Thúy Nương mới lau nước mắt, gật đầu:
“Phải rồi, ở đây khác nhà con… Con đáng lẽ nên quen rồi mới đúng. Chỉ là lúc nãy lại mang tiêu chuẩn ở nhà mình ra so sánh.”
“Nay con có phu quân tốt, cha mẹ chồng tốt, một mái ấm tử tế, nói ra chắc không ai tin nổi nếu con kể về nhà mình.”
Tôi cũng tiếp lời:
“Vậy thì sau này con cứ sống thật tốt, để người ta ghen tị đỏ mắt chơi!”
Thúy Nương quả quyết:
“Dạ, mẹ yên tâm. Sau này con nhất định sẽ cố gắng làm việc, tự kiếm tiền, học mẹ, gửi Niệm Nhi đi học như dì út của con bé!”
“Con đã học được cách dùng AI với chị Tiểu Tĩnh rồi, còn cải tiến được công thức điểm tâm nữa! Lần này nhất định sẽ thành công!”
Tôi nhướn mày:
“Con đúng là… rất kiên trì với tiệm bánh đấy!”
Đến ngày cưới, Tiểu Tĩnh đặc biệt trang điểm cho Thúy Nương theo phong cách cổ điển, mặc sườn xám đỏ, vừa truyền thống vừa rực rỡ. Cô ấy thật sự đẹp rạng ngời.
Lễ cưới náo nhiệt diễn ra theo đúng trình tự. Đến phần dâu rể dâng trà cho cha mẹ, tôi nhận lấy tách trà từ tay Thúy Nương, rồi đưa cô ấy một chiếc hộp lớn.
Mở ra, bên trong là một bộ trang sức bằng vàng và sổ đỏ căn nhà đứng tên hai vợ chồng.
“Từ giờ trở đi, dù ở lại làng hay lên phố, chỗ nào cũng là nhà của con. Chỉ cần vợ chồng con sống vui vẻ là được.”
Thúy Nương ôm hộp quà, cảm động đến nghẹn lời, chỉ biết dập đầu tạ ơn. Mọi người vội vàng đỡ cô ấy dậy.
Tôi lại lấy ra một chiếc khóa vàng nhỏ đeo vào cổ Niệm Nhi:
“Từ nay bà là bà nội ruột của cháu, bà sẽ thương cháu như cháu gái của mình.”
Tiệc cưới bắt đầu, tiếng pháo nổ râm ran, khách khứa kéo đến đông nghịt, nhà dựng rạp lớn trước sân, tấm bạt đỏ dưới nắng rực rỡ cả một góc trời.
Đám thanh niên trong làng bê từng khay thức ăn ra — thịt kho, cá hấp, gà luộc, thịt kho cải… từng món từng món được dọn lên đầy đủ.
Tôi mặc đồ đỏ tươi, mặt mày rạng rỡ, cùng ông nhà đi mời rượu từng bàn. Thằng con tôi và Thúy Nương đi theo sau, không ngừng cúi đầu cảm ơn mọi người.
Trong lòng tôi dâng trào xúc động — con trai tôi cuối cùng cũng lập gia đình. Tuy con dâu có hơi… đặc biệt, nhưng Thúy Nương hiền lành, cứng cỏi, tôi tin cô ấy có thể sống tốt trong xã hội hiện đại này. Hơn nữa, cô ấy còn mang đến không ít chuyện thú vị cho nhà tôi.
Sáng ngày hôm sau, tôi cứ ngỡ hai đứa đã đi hưởng tuần trăng mật rồi, ai ngờ thức dậy lại thấy chúng vẫn đang ở nhà, mà còn đang… làm nông!
Tôi vội chạy ra ngoài thì thấy thằng con mặc đồ cũ, đang ngồi xổm giữa mảnh đất sau nhà, tay cầm cuốc làm cỏ.
“Sao hôm nay chưa đi? Không định đưa Thúy Nương với Niệm Nhi đi chơi à?”
Thằng bé quay lại, vẻ bất đắc dĩ:
“Thúy Nương nói đất nhà mình phải nhổ cỏ, bón phân. Nhất quyết bắt con dời vé máy bay đi một ngày.”
“Mẹ dậy rồi à? Con làm sẵn bữa sáng, còn đang hâm nóng đấy. Mẹ ăn đi nha! Con với Thúy Nương dọn xong vườn rồi đi.”
Tôi vừa quay đầu lại đã thấy Thúy Nương từ xa đi tới, mặc… chiếc áo mưa cũ kỹ mà tôi chẳng biết đào đâu ra, mặt mày hăng hái, tay còn xách theo một cái xô… mà mùi bốc lên… rất… “thôn quê”.
“Mẹ tránh ra một chút nha! Con đang đi tưới… phân chuồng đây! Áo này không sao đâu, giặt cái là sạch liền. Mẹ đừng dính phải nha!”
…Trời ơi! Trời sập rồi!
Vừa tặng nhà, vừa tặng vàng, tôi mới tôn lên được hình ảnh mẹ chồng quốc dân, vậy mà mới sáng ngày thứ hai sau cưới, cả làng đã đồn rằng tôi… bắt con dâu đi tưới phân!!
– Hết –