Con Dâu Tôi Là Người Cổ Đại - Chương 1
01.
Con trai tôi cưới vợ chớp nhoáng.
Cô con dâu tên là Vương Thúy Nương, đã từng một đời chồng và có một đứa con gái gần 4 tuổi.
Nghe con trai tôi nói, quê Thúy Nương ở vùng sâu vùng xa, phong tục tập quán còn khá lạc hậu, bảo tôi sau này cố gắng bao dung cho cô ấy nhiều hơn.
Tôi ngoài mặt gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng thì vô cùng bất mãn với chuyện hai đứa tự ý lén cưới nhau mà không nói một lời.
Con trai tôi tuy điều kiện không phải xuất sắc gì cho cam, nhưng sao lại cưới một người ly hôn lại còn có con riêng?
Rõ ràng trước đó tôi đã giới thiệu cho nó bao nhiêu mối tốt, nó lại không ưng ai, rồi lẳng lặng đưa về một cô vợ và một đứa con riêng như thế này.
Tôi tức đến mấy ngày không nuốt nổi cơm. Phải đến khi người nhà khuyên can mãi, tôi mới chấp nhận thực tại.
Hôm nay là lần đầu tiên con trai tôi dẫn Thúy Nương về nhà.
Để xả cơn tức trong lòng, tôi cố tình không dọn dẹp gì cả, cũng chẳng chuẩn bị tiếp đãi gì.
Về phần bữa ăn, tôi bực mình nên chỉ nấu đại vài món qua loa, thêm vài đĩa đồ nguội mua ngoài chợ, coi như là đãi khách.
Đợi mọi thứ bày biện xong xuôi, cổng sân mở ra.
Con trai tôi mặt mày hớn hở, tay xách theo một đống túi to túi nhỏ đi vào.
Sau lưng nó là một cô gái trông khoảng hai mươi mấy tuổi, mặc váy dài, tóc dài buông xõa, lông mày thanh tú, ngũ quan dễ nhìn, công bằng mà nói thì quả thật khá xinh.
Cô ấy dắt theo một bé gái nhỏ xíu, cột hai chùm tóc, mềm mại đáng yêu.
Chỉ là cả hai mẹ con đều lộ vẻ hoang mang lo lắng, tay bấu chặt lấy tay con trai tôi, dáng vẻ như thể sắp bị ai bắt nạt tới nơi.
Vừa thấy tôi, con trai đã vội lao tới ôm lấy tôi:
“Mẹ, con về rồi đây!”
Tôi trong lòng hơi mềm một chút, đúng là con trai vẫn thân thiết với mẹ nhất.
“Mẹ nhìn xem, đây là vợ con – Thúy Nương! Có đẹp không ạ?
Còn đây là con gái con Niệm Nhi! Cưng lắm luôn á!”
Tôi chỉ hừ lạnh một tiếng trong bụng: Nghịch tử!
Ông nhà tôi thấy vậy mới lên tiếng mời tất cả vào bàn ăn.
Tôi nhìn Thúy Nương cùng con bé, mặt vẫn lạnh tanh, chỉ gật đầu lấy lệ, nhưng trong lòng vẫn dồn hết sự khó chịu lên người họ.
Khi tất cả đã ngồi vào bàn, con trai tôi nhìn mấy đĩa đồ nguội, mặt có hơi không hài lòng, ánh mắt trách móc nhìn tôi, nhưng vẫn không nói gì.
Tôi bị ánh mắt đó nhìn đến chột dạ, vội cúi đầu ăn cơm.
Ăn được một lúc, tôi hỏi chuyện tổ chức tiệc cưới ở quê.
Con trai tôi nói mai phải tiếp tục chạy xe, đợi hết mùa bận sẽ bàn chuyện tổ chức sau.
Tôi gật đầu tỏ ý hiểu, rồi quay sang hỏi Thúy Nương:
“Thúy Nương này, bên chỗ con thì sính lễ cưới xin thế nào vậy?
Còn ba mẹ con, chúng ta cũng nên tìm dịp đến ra mắt một lần.
Dù hai đứa đã đăng ký kết hôn rồi, nhưng những thủ tục nên có thì vẫn phải làm cho đủ chứ, đúng không?”
Nói xong, tôi âm thầm nghĩ trong bụng:
Cho dù cô ta đòi bao nhiêu sính lễ, tôi cũng sẽ mặc cả đến cạn máu!
Tôi cực khổ nuôi con trai lớn thế này, chẳng lẽ lại để nó bị “hớt tay trên” dễ dàng vậy sao? Tôi nuốt không trôi!
Không ngờ sắc mặt Thúy Nương đột nhiên trở nên cực kỳ căng thẳng, lắp ba lắp bắp nói với tôi:
“Nương… nhà con xa lắm, thôi khỏi gặp cũng được. Con không lấy sính lễ đâu ạ!”
Con trai tôi lập tức tiếp lời:
“Thúy Nương không còn liên lạc gì với người nhà nữa, không cần gặp đâu mẹ.
Đợi con chạy xe xong mùa, tụi con làm bữa tiệc nhỏ trong làng là được rồi.”
Hửm?
Cô ta gọi tôi là “nương”?
Con dâu này, truyền thống dữ ha!
Xưng hô còn… cổ xưa nữa chứ!
02
Không cần sính lễ cũng được, nhưng cô ta đây là ngay cả nhà cửa, tiền đổi cách xưng hô với ba mẹ chồng, ba món quà cưới cũng không đả động gì luôn.
Cô ta không nhắc thì tôi nhắc, kẻo sau này đòi lại thì lại bảo tôi – mẹ chồng – không biết điều.
Thế là tôi tiếp tục hỏi:
“Thế còn nhà ở thì sao? Hai đứa tính dọn ra ngoài sống hay vẫn ở lại đây?
Ba món cưới là định đưa tiền hay để con tự đi mua? Bên chỗ con thì tiền đổi cách xưng hô với ba mẹ là bao nhiêu vậy?”
Vương Thúy Nương càng lắp ba lắp bắp, lí nhí đáp:
“Không, không, không cần đâu ạ.”
Còn chưa kịp để tôi hỏi tiếp thì thấy Vương Thúy Nương bỗng nhiên đứng bật dậy, lùi ra sau, rồi ngay trước mặt cả nhà, cô ta quỳ sụp xuống trước tôi.
“Con dâu bất hiếu, tất cả đều là lỗi của con! Tự ý thành thân mà chưa được cha mẹ hai bên cho phép, lại còn chưa kịp về phụng dưỡng nhị vị, mong nhị vị đại nhân đại lượng đừng trách tội!”
“Xin hai vị đừng đuổi mẹ con con đi! Xin hãy cho mẹ con con một con đường sống, cho một bát cơm ăn! Con nguyện làm trâu làm ngựa để báo đáp hai vị!”
Nói xong, cô ta liền cúi đầu dập mạnh xuống đất, vừa khóc vừa dập đầu lia lịa.
Ngay cả bé Niệm Nhi mới bốn tuổi cũng quỳ xuống theo, vừa khóc vừa gào:
“Con sẽ ngoan ngoãn nghe lời! Con sẽ chăm chỉ làm việc! Đừng đuổi mẹ con con đi mà!”
Tôi đơ người luôn. Ủa tôi đã nói gì đâu???
Gặp đúng hàng “trà xanh” truyền thuyết rồi sao?!
Mọi người xung quanh lập tức nhìn tôi bằng ánh mắt khinh khỉnh.
Ngay cả ông nhà tôi cũng trừng mắt nhìn tôi không vừa lòng, ánh mắt rõ ràng là bảo tôi mau đỡ con dâu dậy đi.
Trước mặt bao nhiêu người như vậy, dù trong lòng có tức đến mấy thì tôi cũng chỉ có thể miễn cưỡng bước lên đỡ cô ta cùng con bé dậy, rồi làm ra vẻ rộng lượng:
“Tôi đâu có ý gì đâu, không định đuổi hai mẹ con cô đâu, đừng nghĩ nhiều.”
Để cho người ta tin là tôi thật sự không có ý xấu, tôi còn cố tình vỗ vỗ tay Thúy Nương với con bé, dịu giọng:
“Yên tâm đi, sau này tôi nhất định sẽ coi cô như con gái ruột, còn bé Niệm Nhi cũng là cháu gái ruột của tôi!”
Con trai tôi đứng bên cạnh vội vàng dỗ dành vợ:
“Thúy Nương, yên tâm nhé! Mẹ anh tốt lắm, chỉ là tính hơi nóng thôi! Từ nay nơi này chính là nhà của em và Niệm Nhi!”
Tôi nghe mà suýt phì cười trong bụng: con tôi đúng là đứa ngốc ngây thơ, nghĩ quan hệ mẹ chồng – nàng dâu đơn giản vậy sao?
Chuyện hôm nay, tôi ghi nhớ hết rồi đó nhé!
Không xả được cơn tức này, tôi uổng công làm mẹ chồng luôn!
Cơm nước xong xuôi, Tôi từ chối đề nghị rửa bát của Thúy Nương, cố ý nói trước mặt con trai:
“Hôm nay là ngày đầu con về nhà, đi đường cũng mệt rồi, nghỉ ngơi cho khỏe đi, rửa bát gì tầm này.”
Thúy Nương lại tỏ vẻ vô cùng cảm động như được ban ân huệ, liên tục cảm ơn tôi rối rít.
Con trai tôi thì cười tươi như hoa, hừ, diễn chứ gì? Tôi cũng biết diễn nha!
Sau đó, nó dẫn Thúy Nương vào phòng của mình, hăng hái giới thiệu khắp nơi.
Thúy Nương nghe thì cười gượng gạo, rõ là cố ép mình vui vẻ.
Cô ta dắt theo bé Niệm Nhi, do dự một lúc, rồi quay sang nói với tôi – lúc đó đang giúp con trai sắp xếp hành lý:
“Nương, cho Niệm Nhi ngủ trên cái ghế sô-pha gần bàn ăn lúc nãy được không ạ?
Con bé ngoan lắm, con nhất định sẽ dạy nó dậy sớm, dọn dẹp sô-pha sạch sẽ, không làm phiền ai trong nhà đâu ạ.”
Nghe tới đây, tôi cạn lời.
Tôi nhìn giống loại ngược đãi con nít lắm hả?
Ai lại để trẻ con ngủ ngoài phòng khách chứ?
Cô ta diễn hơi quá đà rồi đấy!
03
Con trai tôi lập tức trách cô ta:
“Sao lại để Niệm Nhi ngủ trên ghế sô-pha được chứ! Vậy là không được đâu!”
Tôi cũng định mở miệng mỉa mai vài câu cho hả dạ, ai ngờ Vương Thúy Nương bỗng rơm rớm nước mắt, không biết lôi từ đâu ra cái khăn tay, vừa cúi đầu vừa bắt đầu khóc nức nở:
“Vậy… vậy cho Niệm Nhi ngủ dưới đất, ngay cạnh sô-pha được không ạ? Con đảm bảo con bé tuyệt đối sẽ không làm phiền ai trong nhà hết.”
Ngay cả bé Niệm Nhi cũng đỏ hoe mắt, quay sang tôi và con trai nói bằng giọng lí nhí:
“Chú ơi, bà ơi… Niệm Nhi ngoan lắm. Chỉ cần có chỗ ngủ là được rồi. Niệm Nhi sẽ dậy sớm làm việc, không lười biếng đâu ạ.”
Tôi: Ủa? Đây là… diễn đúng không? Chắc chắn là đang diễn?!
Một lớn một nhỏ, hai ả “trà xanh” chính hiệu! Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong!
Thấy chưa, thấy chưa? Con trai tôi thế nào? Y như tôi đoán – mềm lòng liền.
“Thúy Nương, Niệm Nhi, là do anh chưa nói rõ. Niệm Nhi có phòng riêng mà, ghế sô-pha nằm không thoải mái, ý anh là… sao có thể để Niệm Nhi ngủ không thoải mái được chứ! Phải không mẹ? Mau dẫn bé lên phòng đi mẹ!”
Tôi nhìn con trai quay sang nhìn mình với ánh mắt nịnh nọt, chẳng còn cách nào khác, đành thở dài một hơi, dẫn theo Vương Thúy Nương và Niệm Nhi lên tầng ba.
Nhà tôi là nhà tự xây, ba tầng lầu đàng hoàng.
Tầng một là phòng khách, bếp, và chỗ sinh hoạt của tôi với ông nhà tôi.
Tầng hai chuẩn bị cho con trai, có phòng khách, phòng ngủ và phòng trẻ con.
Tầng ba là phòng của con gái tôi.
Nói gì thì nói, nhà quê mà, nhưng được cái rộng, phòng nhiều, chẳng qua hôm trước tôi còn giận, nên tầng hai ngoài phòng ngủ trống trơn của con trai ra thì chẳng bày biện gì thêm cả.
Đành để con nít ở tạm trên tầng ba trước vậy.
Tới nơi, tôi chỉ vào một căn phòng:
“Cho bé Niệm Nhi ở tạm phòng này trước nhé, đợi tầng hai sửa xong rồi chuyển xuống. Đây là phòng con gái tôi hồi nhỏ ở, lớn rồi thì chuyển sang phòng đối diện. Trong này mọi thứ cơ bản đều có, cứ ở tạm đi.”
Con trai tôi lúc này mới cười tươi rói nhìn tôi:
“Cảm ơn mẹ, mẹ vất vả rồi!”
Nhưng Vương Thúy Nương với con bé nhìn căn phòng toàn màu hồng, hoa hòe hoa sói, do con gái tôi từng trang trí, bỗng nhiên lại khóc.
Con trai vội hỏi hai mẹ con khóc cái gì, thì hai người lại nói là cảm động quá, không ngờ tôi lại đối xử tốt với Niệm Nhi đến thế!
Con trai tôi lại quay sang nói:
“Tội nghiệp Niệm Nhi quá. Đợi anh đi công tác về, anh sẽ đi mua sắm đồ đạc riêng cho con bé!”
Tôi nghe mà muốn nổ não!
Tôi chẳng qua cho nó ở tạm vài bữa thôi mà! Có gì phải khóc lóc đến mức này không?
Còn diễn hoài không mệt hả?! Bái phục thật sự!
Thôi thì, đường dài mới biết ngựa hay.
Tôi nhất định sẽ lật trần bộ mặt thật của hai mẹ con họ!
Sáng hôm sau, vì lý do công việc, con trai tôi phải đi công tác, Vương Thúy Nương và con bé đành phải ở nhà.
Vừa tiễn con trai ra cửa, tôi còn vỗ ngực cam đoan sẽ chăm sóc vợ con nó thật chu đáo.
Ấy vậy mà nó vừa đi khuất, tôi liền quay sang chỉ đạo con dâu đi dọn nhà!
Thật tình, tôi đã nhịn cô ta lâu lắm rồi.
Đụng chuyện là khóc.
Hỏi về quê nhà thì cứ úp úp mở mở.
Không cho tôi về quê cô ta chơi, mà ngay cả muốn gọi điện hỏi thăm một cuộc cũng không được.
Chỉ biết lặp đi lặp lại mỗi câu: “Quê con xa lắm, về cực lắm nên thôi khỏi về ạ.”
Rồi thì: “Cả họ nhà con không ai có điện thoại hết, không liên lạc được đâu.”
Giờ là năm nào rồi? Còn tồn tại một gia đình cả họ không có nổi cái điện thoại nào hả?!
Xa đến mức nào mà liên lạc cũng không được?!
Rõ ràng là không muốn tôi điều tra thân thế thật sự của cô ta, sợ tôi càng thêm ghét!
Giờ thì hay rồi, con trai đi rồi, tôi phải xả hết bực trong lòng ra mới được!
Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ nắn lại cô con dâu này – cho cô ta làm vài việc trước đã!