Con Cháu Đầy Đàn - Chương 7
Ta gật đầu bước phòng sinh
Nhiều năm cai quản nội trạch
Những thủ đoạn theo học từ mẫu thân đều đã vận dụng thuần thục
Ví dụ như làm gây dựng gia sản riêng
Làm sắp đặt tai mắt trong phủ
Những việc đều đã tinh thông
Chẳng hạn như lúc
Mấy bà đỡ mà chính Tống Thiên Thiên chọn từ
Cũng đều là của
Đút bạc ít
Kèm thêm răn đe
Ân uy song hành đủ để khiến bọn họ lời
Vừa thấy bước
Một bà đỡ tay đầy máu lập tức tiến đến bên cạnh
Nhỏ giọng hỏi:
“Không biết phu nhân ca sinh …
diễn thế nào”
Bà mở miệng
Tống Thiên Thiên cũng dường như nhận điều gì đó
Nàng trợn tròn mắt
Trong con ngươi lóe lên hoảng loạn
Mở miệng định kêu cứu
thị nữ bên cạnh nhanh tay bịt chặt miệng
Khiến nàng thể phát dù chỉ một âm thanh
Bên trong lặng ngắt như tờ
Chu Tử Nguyên bên ngoài lập tức gào lên:
“Sao tiếng động gì cả
Có chuyện gì xảy ”
Ta Tống Thiên Thiên
Kẻ đang giữ chặt đến thể nhúc nhích
Thanh âm trong trẻo vang lên:
“Bà đỡ đứa trẻ
Bảo đừng hét lên
Dành sức mà rặn”
Ta cũng từng sinh nở
Nên biết rõ
Lời tuyệt đối kẽ hở
Nói xong
Ta từng bước tiến gần giường sinh
Ngồi xuống bên cạnh nàng
Nhìn gương mặt méo mó vì sợ hãi
Như một con cừu non trói chặt chờ xẻ thịt
“Ca thế nào”
Ta hỏi bà đỡ
Bà nhíu mày khẽ lắc đầu:
“Không lắm
Sinh non khó sinh
Giữ một trong hai đã là kỳ tích”
Nếu
Thì khỏi cần giữ nữa
Ta bà đỡ
Từng chữ rành rọt:
“Tống khó sinh mất máu quá nhiều
Cuối cùng…
hai mạng đều mất”
Bà gật đầu
Đưa tay đầy máu
Thọc sâu trong chăn đệm
Còn kẻ bịt miệng
Chỉ thể tuyệt vọng chằm chằm
Ta cúi
Thưởng thức nỗi sợ hãi và hoảng loạn tràn đầy trong đôi mắt
“Ngươi trăm sai ngàn sai
ở chỗ động con ”
Phu quân
Muốn cướp thì cứ cướp
Vốn dĩ ngay từ đầu đã chẳng trông mong gì
Thêm một để chia sẻ nỗi đau sinh nở
Ta thấy
Vì từng ý định đối phó với Tống Thiên Thiên
Vì một nam nhân mà làm bẩn tay đáng
con mang cùng huyết mạch với
Không ai thể tổn thương
Tổn thương
Thì trả giá
Ta cúi xuống
Nhìn nàng
Lúc đã đau đến thể cất lời
Âm thanh yếu ớt:
“Hạ Cẩm Nguyệt ngươi…
Ngươi tính toán như sợ…
sợ Tử Nguyên biết mà giết ngươi ”
Ta bật
“Bảy sống tám
Ai mà biết câu chứ
Là chính ngươi bất cẩn té ngã
Mới dẫn đến sinh non
Lại thêm khó sinh
Mấy ngày qua còn ngừng gây chuyện
Cuối cùng hại chết chính
Quả thực là một cái cớ hảo”
“… nhưng đứa trẻ trong bụng vô tội”
Nàng rơi lệ
Hận thể xé xác
Ta lắc đầu:
“Vậy trách
Trách nó đã đầu thai sai chỗ ”
Ta bao giờ là lương thiện
Mẫu thân dạy
Phải đối xử bình đẳng với đám thứ tử thứ nữ
điều kiện tiên quyết là—
Không làm tổn hại đến và con
Tống Thiên Thiên quá tham lam
Muốn quá nhiều thứ
Mà đã quá tham lam
Thì sẽ chẳng gì cả
Ta nắm lấy tay nàng
Ép bàn tay đó cào mạnh lên mặt nàng
Một vết cắt sâu hoắm máu tràn
Chưa đủ đủ
Lại thêm vài nhát
Làn da vốn đẽ giờ máu thịt lẫn lộn
Ha giờ mới thực sự đẽ
“Hạ Cẩm Nguyệt
Ngươi là đồ đàn bà độc ác”
Nàng nghiến răng nguyền rủa
Ta cúi xuống ghé sát tai nàng :
“Nhờ ơn ngươi cả đấy”
17
Tống Thiên Thiên chết
Chết vì khó sinh đứa bé trong bụng cũng giữ
Còn những vết rạch mặt nàng
Là do chính nàng đau đến mất kiểm soát
Dùng móng tay tự cào nát da thịt
Dưới móng
Chất đầy máu và thịt của chính bản thân
Ta nhớ rõ dáng vẻ nàng từng kiêu ngạo nhường nào
Từng về lời thề ‘một đời một kiếp một đôi nhân’ đầy hạnh phúc
Nực
Ai mà từng mơ ước một đời một đôi
với gia tộc danh môn
Lợi ích ràng buộc chằng chịt
Hôn nhân từ lâu đã còn chỉ là chuyện của hai
Huyết mạch kế thừa vô cùng quan trọng
Càng nhiều con cái càng
Không sinh sẽ kẻ khác sinh
Muốn độc sủng
Không là thể chỉ cần chịu nổi từng cơn đau sinh nở
Bước qua quỷ môn quan mà về
Và chấp nhận việc con gọi là mẹ
Nếu làm
Vậy thì chỉ thể chết giường sinh
Thiên hạ cũng sẽ tán dương vài câu
“Nàng thật hiền thục đức hạnh
Vì chồng sinh con mà tiếc thân ”
lời tán dương đó chỉ kéo dài vài ngày
Sau đó bao lâu
Cha mẹ chồng sẽ vì cái gọi là ‘ thể để chủ mẫu vắng mặt’ mà chọn một cô nương môn đăng hộ đối khác
Đưa cửa làm kế thất
Còn vị chính thất tiền nhiệm
Chỉ còn là một nắm tro tàn đất
Không ai nhớ tới nữa
Mà nếu nhắc đến
Cũng chỉ một câu: “Nàng thật hiền lương thục đức”
Ta đã giữ cho Tống Thiên Thiên một danh phận
Dù nàng cũng đã sinh con cho Chu gia
Ta thể quá khắt khe
Nhìn xem thiện lương nhường nào
Chu Tử Nguyên ngay khi tin nàng qua đời
Đã quỳ sụp xuống đất đôi mắt mở to như thể bầu trời sụp xuống
Hắn màng ai ngăn cản lao phòng sinh
khi thấy cái xác máu thịt be bét
Lại đột ngột dừng bước
Mùi máu tanh nồng nặc trong phòng
Khiến buồn nôn đến kiềm chế nổi
Thật buồn
Người đàn bà liều mạng sinh con cho mất cả mạng
Vậy mà thấy ghê tởm đến mức nôn mửa
dù cũng là yêu
Nàng chết
Chu Tử Nguyên như mất hồn
Giam trong phòng ăn uống suốt nhiều ngày
Ra vẻ thoát ly hồng trần
Cha mẹ hết sức khuyên can dỗ dành
Hắn vẫn bệnh suốt một thời gian dài
Thậm chí cả kinh thành đều biết
Chu Tử Nguyên của phủ Bá Tước
Vì cái chết của một ái đau khổ đến mức chẳng thiết sống
nỗi đau nào cũng thời gian xóa nhòa
Hai năm trôi qua
Hắn còn dáng vẻ thống khổ như
Dù sự nghiệp vẫn quan trọng hơn
Nếu cứ tiếp tục sa sút
Trên triều đình cái tên Chu Tử Nguyên sẽ lãng quên
Hắn dốc lòng quan trường
Bà bà vui mừng khôn xiết
Liên tục bàn bạc với về chuyện nạp thêm
Ta gật đầu đồng ý
lần những thất bước phủ
Không còn là do sắp xếp
Cha mẹ chồng chiều ý
Tìm về những nữ nhân dung mạo giống hệt Tống Thiên Thiên
Chu Tử Nguyên vốn phản đối
cùng cũng bắt đầu đắm chìm
Song tìm nữ tử thanh bạch mà giống Tống Thiên Thiên dễ
Thế là tránh khỏi việc chuộc vài từ thanh lâu về
Trong số đó một kẻ giống nàng nhất
Cũng chính là duy nhất nhận sự sủng ái tuyệt đối
Chu Tử Nguyên chẳng buồn để mắt tới ai khác
chẳng bao lâu
Dù nàng cũng là nữ tử thanh lâu
Mang theo bệnh ô uế
Truyền sang Chu Tử Nguyên
Lúc phát hiện
Đã vô phương cứu chữa
Cũng may
Ngoại trừ và kẻ đã truyền bệnh
Những còn trong phủ đều
Hắn liệt giường hai năm
Thân thể dần dần thối rữa
Cũng coi như là sống lâu
Ta dẫn theo Tô Tô đến gặp
Hắn còn xua tay bảo đừng đến gần
Ta vốn chẳng định gần
“Phu quân luôn cảm thấy là một ngoan ngoãn hiếu thuận”
“Lúc còn ở nhà thì hiếu thuận cha mẹ”
“Gả đây thì hiếu thuận cha mẹ chồng”
“Với cũng là một lòng kính cẩn thuận theo”
“Dù bảo cùng khác một đời một đôi
Đoạn tuyệt tình cảm với
Ta cũng nhẫn nhịn ”
“ con gái của chúng tổn thương
Chàng bao che cho kẻ gây mọi chuyện”
“Một cha như thế
Chẳng xứng đáng chút nào”
“Cho nên đây chính là món quà lớn nhất dành tặng ”
Ta đặc biệt chờ đến lúc sắp chết mới những lời
Khiến tức giận đến mức
Chết mà mắt vẫn trợn trừng
“Xem kìa
Giống hệt Tống Thiên Thiên”
Chết nhắm mắt
Nhìn thì vẻ đáng sợ
ở nơi hậu viện
Có ai tay nhuốm máu
Dù là mẫu thân dịu dàng của
Cũng từng xử lý ít thất lắm điều
Tha một lần hai lần đã là cực hạn
nếu cứ lặp lần nữa
Thì cũng sẽ vì một lý do nào đó mà bỏ mạng thôi
Không biết
Dưới suối vàng bọn họ tiếp tục làm phu thê ma quỷ
Lần chẳng ai ngăn cản nữa
19
Nhiều năm về
Biên cương xuất hiện một nữ chiến thần
Nàng mang mặt một vết sẹo mờ
khi xông pha trận mạc
Ngay cả nam nhân cũng kính phục
Không ai biết
Một nữ nhi yếu đuối làm thể đạt vị trí
ai ai cũng biết:
Nàng mạnh
Và từng chịu thua
Từ một binh lính nhỏ cải trang thành nam nhi
Từng bước chinh chiến nơi sa trường
Từ một tiểu tướng vô danh trở thành nữ chiến thần oai hùng
Ngay cả khi mũ giáp rơi xuống
Bại lộ thân phận nữ nhi
Cũng ai dám xem thường nàng
Bởi vì nàng đã dùng thực lực để chứng minh—
Nữ tử cũng thể cầm thương bạc
Bảo vệ non sông
Tên nàng là—
Hạ Ngọc Tô