Con Cháu Đầy Đàn - Chương 4
6
Cha mẹ chồng đồng ý với đề nghị của
Hình phạt tuy nghiêm khắc nhưng đến mức ảnh hưởng đến Tống Thiên Thiên và đứa bé trong bụng
Chu Tử Nguyên đương nhiên cũng thể tìm cớ để bênh vực nàng
Chỉ thể dịu giọng dỗ dành:
“Chỉ hai tháng thôi Thiên Thiên Nàng hãy ngoan ngoãn chép kinh thư cũng như dưỡng thai cho
Đừng khiến cha mẹ tức giận nữa vẫn sẽ ở bên nàng mỗi ngày”
Thật đúng là thâm tình cảm động
Sắc mặt Tống Thiên Thiên từ uất ức chuyển thành đắc ý
Nàng theo bóng cha mẹ chồng rời cất giọng đầy khoe khoang:
“Chàng ngày ngày ở bên như nào đó ghen tị đây”
Ta buồn
Dù biết rõ nàng cố tình để chọc
vẫn chờ Chu Tử Nguyên rời thản nhiên :
“Ghen tị Ta rõ ràng đang sống vui vẻ”
Quyền hành trong tay
Cha mẹ chống lưng
Cha mẹ chồng yêu thương
Phu quân thuận lợi quan trường
Nhi tử nữ nhi đều thông minh lanh lợi
Ngoại trừ phu quân kề cận thật sự thể tìm điểm nào bất
Còn về việc phu quân bên cạnh —
Ngay từ đầu đã chẳng đặt kỳ vọng nên cũng thất vọng càng chuyện ghen tị
Chỉ những kẻ thực sự để tâm mới để ý đến việc khác ghen tuông
biết rằng trong mắt kẻ khác những chuyện căn bản chẳng đáng để bận lòng
Nực biết bao
Hai tháng giam lỏng
Dù Tống Thiên Thiên giả bộ ngoan ngoãn thế nào mặt Chu Tử Nguyên
Dù nàng tỏ vẻ đáng thương uốn mềm mại
Thì vẫn thể tránh khỏi hình phạt
Chỉ là—
Bản kinh thư nàng chép chữ như chó gặm
nếu nàng dám
Thì cũng dám đem bản kinh thư đó bày cho mọi xem
Dù mất mặt cũng
“Hạ Cẩm Nguyệt ngươi ý gì
Ngày nào cũng chằm chằm uống thuốc ngươi bỏ thuốc độc trong đó ”
Mỗi ngày đều sai mang thuốc an thai đến cho nàng
Và mỗi ngày Tống Thiên Thiên đều quên buông lời châm chọc
Ta từng để tâm
lâu dần nàng chịu nổi
Hôm nay nàng trực tiếp cầm bát thuốc tay hất mạnh xuống đất
Cả căn phòng lập tức nồng nặc mùi thuốc Đông y
Đắng chát khó ngửi
“Ngươi nếu cha mẹ chồng trách phạt thì ngoan ngoãn uống thuốc ”
Ta biết rõ nàng dễ dàng khuất phục
Vậy nên đã sớm chuẩn sẵn bát thuốc thứ hai
Ta bình thản đặt nó lên bàn giọng lạnh nhạt:
“Hơn nữa cũng ngu ngốc đến mức bỏ độc bát thuốc ”
“Chẳng lẽ sợ thiên hạ biết hại ngươi ”
Ngu xuẩn đến thể làm chuyện đó
Tống Thiên Thiên đương nhiên cũng hiểu rõ điều
Nàng chỉ chiếm thế thượng phong trong lời mà thôi
khi nhắc đến cha mẹ chồng
Ánh mắt nàng thoáng chốc xẹt qua một tia oán hận
cuối cùng vẫn ngoan ngoãn cầm bát thuốc dốc thẳng xuống bụng
“Đắng chết ”
Nàng vươn tay định lấy đĩa ô mai bàn
một bước trực tiếp hất đĩa ô mai xuống đất
“Mấy ngày nay thai tượng định”
“Lang trung khám bệnh cho ngươi đã dặn khi uống thuốc ăn ô mai sợ sẽ ảnh hưởng đến dược tính”
Nàng bật lạnh:
“Ngươi bịa chuyện gì nữa”
là bịa chuyện
Ai bảo nàng quá đáng ghét
Chỉ cần ảnh hưởng đến công dụng của thuốc
Bỏ thêm một chút nguyên liệu khiến thuốc đắng hơn khó uống hơn
Chuyện thực đơn giản vô cùng
Còn về chuyện ăn ô mai—
Chỉ cần lang trung đã nhận bạc
Thì sẽ bất cứ điều gì
Dù cho ăn ô mai cũng làm hại đến thai nhi
Cũng gây bất kỳ hậu quả gì
Tiền bạc thể khiến miệng kín như bưng
Chỉ cần biết cầm tiền làm việc ai chứ
Ta chậm rãi nâng chân giẫm lên một viên ô mai rơi mặt đất
Sau đó cúi nhặt nó lên bằng khăn tay bình tĩnh đặt lên bàn
“Muội đây là đang vì cho thôi”
Tống Thiên Thiên bật — đến mức giận dữ
7
Vừa mới hết hai tháng cấm túc Tống Thiên Thiên đã vội vàng đến Đông viện tìm
Nàng dắt theo nữ nhi tròn bốn tuổi đầu cài đầy trâm vàng châu ngọc phía còn dẫn theo một đoàn nha bà tử
Không cần đoán cũng biết—
Nàng rảnh rỗi quá mức đến đây để khoe khoang
Những nữ nhân nhốt trong hậu viện thứ duy nhất thể đem khoe khoang
Hoặc là sủng ái của phu quân
Hoặc là nhi tử thông minh tài giỏi
Nếu cả hai thứ đều chỉ thể lấy trang sức châu báu để thị uy
Vậy nên đến nàng đã đưa tay chạm nhẹ trâm ngọc đầu
“Gần đây Tử Nguyên ban thưởng mấy món châu báu đều là cống phẩm thượng hạng do bệ hạ ban xuống”
“Hắn tặng hết cho chẳng lẽ giữ lấy một hai món cho tỷ tỷ ”
Giọng điệu đầy mỉa mai châm chọc
Ta chỉ khẽ liếc mắt Tiểu Yêu Nhi mới bốn tuổi ánh mắt vẫn còn trong veo hồn nhiên
Nếu một mẫu thân như Tống Thiên Thiên dạy dỗ
Sau biết sẽ dạy hư đến mức nào đây
Nàng thấy mỉm với nữ nhi của nàng
Tiểu Yêu Nhi cũng chớp chớp mắt ngoan ngoãn nở một nụ ngọt ngào với
Hành động đó ngay lập tức chọc giận mẫu thân nàng
“Ngươi với nó làm gì Đồ vô dụng”
Tống Thiên Thiên cúi xuống giơ tay tát mạnh lên lưng con bé
Cái tát vang dội
Tiểu Yêu Nhi đánh bất ngờ bặm môi lớn đến nức nở
Làm Tống Thiên Thiên đang định tiếp tục khoe khoang với bỗng dưng trở nên bực bội khó chịu
“Khóc
Cả ngày chỉ biết Ngươi với con bé Yêu Nhị chẳng chút ngoan ngoãn nào”
Từ đời con cái của Chu gia
Nam nhi đều lấy chữ “Duẫn” làm tên
Nữ nhi lấy chữ “Du” làm tên
Nhi tử của tên là Chu Duẫn Ngọc
Nhi tử của Tống Thiên Thiên là Chu Duẫn Thác
Nữ nhi của tên là Du Tô
Còn ba nữ nhi của Tống Thiên Thiên theo thứ tự là:
Du Huyên
Du Thiển
Du Vân
Đáng tiếc Du Vân qua nổi hai tháng đã yểu mệnh
Lúc đầu Tống Thiên Thiên còn thương yêu nữ nhi trưởng
đó phủ Chu bắt đầu bàn tán ngừng so sánh nàng với
Nói nàng sinh nổi nhi tử
Mất mặt bàn dân thiên hạ
Vậy nên Tống Thiên Thiên dần dần đem tất cả tức giận dồn lên nữ nhi của
7
Người hầu mà phái báo rằng cả hai tiểu thư đều thân thiết với Tống Thiên Thiên
Chúng tình cảm gắn bó gì nhiều với nàng
Phần lớn là sợ hãi
Tống Thiên Thiên ngay mặt liền dạy dỗ Du Huyên
Ta đương nhiên rảnh rỗi đến mức xen chuyện một mẹ dạy con
Dù nữa Chu Tử Nguyên vẫn luôn bảo vệ nàng
Ta nào tư cách gì can thiệp chứ
Những gì thể làm chẳng qua là—
Sáng hôm trong lúc đến thỉnh an cha mẹ chồng thuận miệng nhắc đến một câu
“Nàng đã dám đánh Huyên nha đầu ngay mặt con dâu”
“Vậy thử nghĩ xem lưng còn dám đối xử thế nào với cốt nhục của Chu gia”
Cha mẹ chồng tuy yêu quý cháu trai
cháu gái cũng mang huyết thống Chu gia
Làm thể để kẻ khác tùy ý ức hiếp
Dù kẻ đó là mẹ ruột của chúng
Cũng phép
Vậy nên đến giữa trưa
Khi đang dùng cơm trong phòng
Người hầu đến bẩm báo—
Cha mẹ chồng đã sai mang cả ba đứa con của Tống Thiên Thiên về viện của họ rằng sẽ tự giáo dưỡng
Ta lập tức buông bát đũa dắt theo hai con đến viện cha mẹ chồng chơi
Vừa đến cổng đã thấy Tống Thiên Thiên đang đến hoa lê đẫm mưa
Vừa nước mắt giàn giụa tha thiết cầu xin cha mẹ chồng trả con cho nàng
“Sao Ngươi nghĩ chúng dạy nổi con cái ngươi ”
Mẹ chồng bật vì tức giận
Phụ thân chồng ôm lấy đứa cháu trai ánh mắt Tống Thiên Thiên tràn đầy lạnh lẽo
“ bọn trẻ là con của Chúng là của ”
Tống Thiên Thiên lóc kêu gào
Chu Tử Nguyên cuối cùng cũng chậm rãi bước tới
Hắn còn kịp lên tiếng
Mẹ chồng đã lạnh giọng ngắt lời:
“Chúng đều mang dòng máu Chu gia”
“Dù ưa ngươi cũng tuyệt đối lấy cháu làm trò đùa”
“Hay là ngươi nghĩ rằng dạy nổi con cháu ”
Làm dám dạy nổi
Chu Tử Nguyên chính là do cha mẹ chồng tự dạy dỗ nên
Nếu phủ nhận chẳng khác nào tự tát mặt chính
nếu phủ nhận thể bênh vực Tống Thiên Thiên
Nói thế nào cũng đều thiệt
Cuối cùng Chu Tử Nguyên chỉ còn cách sang khuyên nhủ Tống Thiên Thiên:
“Nàng đừng nghĩ nhiều nữa”
“Bây giờ nàng đang mang thai chăm con bất tiện để cha mẹ giúp một tay chẳng hơn ”
Tống Thiên Thiên chết lặng
Nước mắt nàng gần như đã cạn kiệt
Cơn tức giận đầy ứ trong lòng nhưng chỗ phát tiết
Cuối cùng nàng đưa mắt thẳng
Giận dữ đưa tay chỉ thẳng mặt hét lên:
“Là ngươi Tất cả là do ngươi sắp đặt đúng ”
Khi nàng lao đến định xông
Ta nhẹ nhàng bắt lấy cổ tay nàng
Sau đó cúi sát bên tai dùng giọng chỉ hai chúng lạnh nhạt :
“Nếu do ngươi hết lần đến lần khác khiêu khích
Ngươi nghĩ rảnh rỗi đến mức đối phó với ngươi ”
“Đây chẳng qua chỉ là một bài học nho nhỏ mà thôi”
Ngươi tính là thứ gì chứ
Ta là chính thất của Chu gia
Những đứa trẻ đều là con của
Vậy nên hành động ngày hôm nay của
Cũng chỉ là vì tương lai của bọn trẻ mà thôi
Để một nữ nhân chỉ biết khoe khoang so đo dạy dỗ chúng
Đợi đến khi bọn chúng trưởng thành
Người sẽ ai là đã nuôi dưỡng chúng mà đánh giá
Nếu theo Tống Thiên Thiên chẳng khác nào tự bôi nhọ danh tiếng
Thay đó hơn hết là để cha mẹ chồng nuôi nấng
Sau ít nhất bọn trẻ còn thể giành lấy một tiền đồ