Con Bạn Khốn Nạn Và Thằng Cờ Hó - Chương 4
Tôi bất chợt nhìn thấy gò má trái của cậu sưng đỏ.
Cậu để ý đến ánh mắt tôi, hơi nghiêng người che đi, nói khẽ: “Tối nay không đủ tiền mời khách, nên tôi tình nguyện ở lại giúp dọn dẹp.”
Chỉ vỏn vẹn hai câu, không đổ lỗi, không than thân trách phận.
Nhẹ tênh như thể tất cả tổn thương chẳng đáng gì.
Lòng tôi bỗng nhói lên.
Người đàn ông này… sao lại ngốc như vậy?
Cậu ấy rốt cuộc là vì cái gì mà cứ mãi quấn lấy Thẩm Băng Duyệt?
Tôi nhìn khuôn mặt sưng tấy của cậu, vừa tức vừa buồn cười, giật lấy cây chổi trong tay cậu, ném sang một bên, kéo tay cậu đi đến quầy thu ngân.
Cậu bất ngờ rút tay về, nghiêm túc nói: “Không thể trốn tiền!”
Cái đồ ngốc này, đến mức khiến tôi tức phát điên.
“Tôi có nói trốn tiền à?!”
Cậu sững lại, rồi phản ứng cực nhanh: “Cậu về đi, là trách nhiệm của tôi.”
Tôi không nhịn được nữa, quát lên: “Cậu có biết cái bẫy này là do cô ta cố tình gài không?”
“Biết!”
“Biết rồi mà vẫn ngốc thế?”
“Ừm.”
“Tôi hỏi thật, cậu bị ngu thật hay đang giả ngu đấy?”
“Ừm.”
Cục gỗ biết đi!
Tôi tức đến nỗi sắp hóa điên.
Hiền lành đến mức này, chi bằng đi ăn… cho rồi!
“Bố mẹ cậu cực khổ nuôi cậu vào đại học, là để cậu làm phục vụ à? Họ mong cậu có tiền đồ, thoát khỏi nghèo khổ, đổi đời! Còn cậu thì sao? Suốt ngày chạy theo cái đuôi Thẩm Băng Duyệt?”
“Cậu thấy xứng đáng không?! Cậu muốn phụ hết công sức của bố mẹ à?! Vậy thì coi như tôi chưa từng nói gì!”
Lời tôi như giáng thẳng một đòn vào lòng cậu.
Trần Bình An đứng chết trân, ánh mắt từ kiên định trở nên hoảng loạn, bối rối chẳng biết nên làm gì.
Tôi để cậu ở lại suy nghĩ, tự mình ra quầy thanh toán.
Gần ba chục triệu.
Đám người này đúng là dám gọi, không biết ngại là gì.
Tôi cắn răng trả hết, không phải vì hào phóng, mà vì ghét để đồng tiền rơi vào tay những kẻ khốn nạn.
Sau khi thanh toán xong, tôi quay lại tìm cậu—người đã biến mất.
Thở dài.
Có thể vừa rồi tôi nói nặng quá.
Dù sao cậu ấy cũng là con trai, có lòng tự trọng, chắc đang trốn đi chỗ nào đó rồi.
Thôi vậy, để lại chút thể diện cho cậu ấy.
Vừa bước ra khỏi cửa quán bar— Từ xa vọng đến một tiếng gọi: “Tô Man Man, đợi đã~”
Tôi quay đầu lại thì thấy Trần Bình An mồ hôi ướt đẫm, tay cầm theo một xấp tiền mặt.
Tôi sửng sốt.
Cậu ấy chạy tới, vội vàng nhét tiền vào tay tôi: “Vừa rút ở cây tiền mặt…”
Tôi ngơ ngác nhìn hai xấp tiền trong tay, ước chừng cũng phải gần hai chục triệu.
Cậu ấy gãi đầu, lúng túng nói: “Hóa đơn là ba mươi sáu triệu, chỗ này hai mươi triệu, cậu cầm trước, phần còn lại…”
Tôi giận dỗi nhét lại vào tay cậu: “Không cần, tôi có thể trả được.”
Cậu vẫn cố gắng dúi lại: “Cậu cứ cầm trước đi, đây không phải tiền trợ cấp, là tôi làm thêm ngoài kiếm được.”
Tôi khựng lại—hóa ra cậu hiểu lầm tôi xem thường đồng tiền cậu bỏ ra.
Tôi không chịu nổi nữa, bật thốt: “Cậu rốt cuộc vì cái gì mà cứ phải bám lấy Thẩm Băng Duyệt? Cô ta không xứng để cậu hy sinh ngu ngốc như vậy!”
Cậu vẫn cố chấp, hoàn toàn không nghe lọt tai: “Cậu cứ cầm trước… cầm trước đã…”
Tôi tức đến đỉnh điểm, ném xấp tiền thẳng xuống đất: “Trần Bình An, cậu khiến tôi thật sự quá thất vọng!”
Nói rồi tôi quay đầu bỏ đi.
Đi được mười bước, tôi ngoái đầu lại— Cậu ấy đang cúi xuống, từng tờ, từng tờ một nhặt tiền lên khỏi mặt đất.
Tôi quay người hét to về phía cậu: “Tôi không khuyên cậu hối cải, tôi muốn cậu nhìn rõ đường mình đi!”
Nghẹn một cục trong ngực, tôi bứt rứt quay về ký túc xá.
Vừa đến nơi, cảnh tượng trước mắt khiến tôi sốc đến tột độ.
Toàn bộ chăn gối, quần áo của tôi bị ném hết ra ngoài cửa phòng.
Cửa phòng thì bị khóa kín.
Tôi tức giận đá mạnh một cú bật tung cửa, xông vào.
Không nói không rằng, tôi leo thẳng lên giường trên của Thẩm Băng Duyệt.
Vạch màn che ra— Bốp!
Bốp!
Hai cái tát dứt khoát vang lên, đánh cô ta tỉnh dậy.
Cô ta mở mắt, vừa nhìn thấy tôi liền gào ầm như gặp ma.
Nhưng lúc này tôi đã nổi điên thật sự.
Đừng tưởng tôi không có lửa giận.
Tôi nhẫn là vì còn tình nghĩa, không nhẫn thì đừng mong tôi dễ chơi.
Tôi túm lấy tóc cô ta, lôi tuột từ giường xuống đất.
Cơ thể cô ta rầm một tiếng va mạnh xuống sàn, đau đến nhe răng trợn mắt.
Tôi không ngừng tay, hết bạt tai trái lại sang phải, đánh liên tục vào mặt cô ta.
Mấy bạn cùng phòng định xông vào can.
Tôi quát lên một tiếng như sấm: “Đứa nào dám xen vào, kết cục như nó!”
Tất cả run rẩy, nép người trên giường, không dám nhúc nhích.
Chẳng bao lâu sau, mặt Thẩm Băng Duyệt sưng húp như đầu heo, miệng lẩm bẩm mấy câu vớ vẩn: “Không đánh chết tao hôm nay… ngày mai mày chết…”
Tôi lười đôi co, tạt cho cô ta một ánh mắt khinh thường.
“Từ nay, ân tình giữa chúng ta, chấm dứt.”
Xoay người, tôi rời khỏi phòng.
Năm hai, ba tôi mua cho tôi một căn hộ ở gần trường.
Ông nói: con gái sống ký túc, kiểu gì cũng có lúc xảy ra xích mích, nếu thấy không ổn, cứ về nhà tránh rắc rối.
Tôi phải công nhận, ba tôi nhìn xa thật.
Trưa hôm sau—quả báo đến nhanh như chớp.
Thẩm Băng Duyệt dẫn theo Chu Gia Hào chặn đường tôi giữa căng tin.
Dựa vào việc có thằng này chống lưng, cô ta không còn kiêng dè gì nữa, đứng giữa chốn đông người mà hét: “Đồ tiện, mày chết đến nơi rồi.”
Chu Gia Hào cũng bày ra bộ mặt lưu manh, u ám: “Tao cho mày hai lựa chọn. Một, xin lỗi, bồi thường mười triệu. Hai, theo bọn tao vào rừng nhỏ phía sau.”
Rừng nhỏ?
Tôi hiểu rõ cái “ý đồ” sau câu đó.
Rõ ràng là muốn bắt tôi đi đánh hội đồng.
Tôi có ngu đâu mà tự đưa đầu chịu trận?
Tôi cười lạnh, đối đáp lại: “Thế thì tôi cũng có hai lựa chọn cho các người. Một, xin lỗi, tôi không cần tiền. Hai, cút mẹ đi cho khuất mắt.”
Dứt lời, tôi đưa tay đẩy mạnh Chu Gia Hào ra khỏi đường đi.
Thẩm Băng Duyệt nổi điên, lập tức nhào tới túm lấy tôi lôi xềnh xệch về phía rừng nhỏ.
Xung quanh có mấy bạn học định chạy lại can ngăn, nhưng đám tay chân của Chu Gia Hào – bảy tám gã to xác thuộc hội bóng rổ – lập tức đứng chặn lại, giơ tay đe doạ.
Ngay lúc tình thế đang căng như dây đàn— Vút!
Một cái bóng đen lao tới.
Bịch!
Chu Gia Hào bị vật ngửa ra đất như con ếch chết.
Cả người đập xuống nền xi măng, miệng bật máu.
Thẩm Băng Duyệt trợn tròn mắt, hoảng hốt: “Trần Bình An???”
Cậu ấy đứng đó, gân xanh nổi cuồn cuộn, ánh mắt giận dữ như sắp bốc cháy, chắn trước mặt tôi như tường thành.
Tôi được che chở phía sau, cảm nhận rõ lưng cậu ấm và vững chãi đến mức nào.
Thẩm Băng Duyệt mất kiểm soát, gào lên: “Đồ chó điên! Chuyện liên quan gì đến mày? Biến đi!”
“Im mồm!” – Trần Bình An quát như sấm, khiến mặt cô ta tái mét.
Chu Gia Hào xấu hổ đến cực điểm, vừa bò dậy đã lao tới muốn lấy lại mặt mũi.
Nhưng—Trần Bình An lúc này không còn là tên nhút nhát hôm qua.
Cậu tung hai cú đấm như trời giáng, trái phải phối hợp cực gọn, đánh đến mức Chu Gia Hào lảo đảo, mắt trợn trừng, mồm sùi bọt mép.
“Đánh chết nó cho tao!” – Chu Gia Hào gào lên.
Bọn tay chân lập tức bao vây tụi tôi, cùng lao vào như bầy thú.
Nắm đấm, chân đá, vung vẩy như vũ bão.
Trần Bình An bị đánh tới tấp, nhưng vẫn như ngọn núi vững vàng chắn trước tôi.
Một cú cũng không để tôi dính.
Cái cảm giác rung động chết tiệt đó… lại quay về.
Cậu ấy, cũng như tôi, nếu đã coi ai là bạn thì hết lòng bao dung.
Nếu đã không coi là người, thì sẽ tàn nhẫn tới cùng.
Tôi cũng không chịu ngồi yên.
Thủ phạm chính là Thẩm Băng Duyệt.
Tôi đẩy mạnh mấy tên vây quanh, lao ra ngoài, nhào tới tóm lấy tóc cô ta, quật ngã xuống đất, túm đầu đè mặt cô ta xuống mà cào cấu.
Cho cô biết—có những người không thể chạm vào.
Ngay lúc trận hỗn chiến đang dâng cao— Bảo vệ trường và giáo vụ lao tới.
Cuối cùng, cả đám bị lôi về phòng giám thị.
Tôi và Trần Bình An “vinh dự” được lên tiêu đề: “Cặp đôi tàn bạo tay không đối đầu mười tên côn đồ.”
Tại phòng giáo vụ.
Thẩm Băng Duyệt và Chu Gia Hào nhanh miệng tố cáo, vu cho tôi và Trần Bình An ra tay trước.
Rồi như có chuẩn bị từ trước, Thẩm Băng Duyệt chìa ra đoạn video tôi tát cô ta trong phòng ký túc tối qua.
Hoá ra, lúc tôi ra tay, có đứa trong phòng đã quay lén giữ làm bằng chứng—phòng trường hợp cô ta bị đánh quá nặng không ai gánh nổi.
Hai bằng chứng này đẩy tôi lên đầu sóng ngọn gió.
Tôi không phục, nhưng cũng chẳng giải thích.
Trần Bình An thì càng giống tôi—mặt lạnh, thái độ không cam chịu, nhưng im lặng.
Tôi lén liếc nhìn cậu ấy, khẽ bật cười.
Sao cái kiểu cứng đầu cứng cổ này… lại giống tôi đến thế?
Hỏi chấm truyện kì cục vậy
Ôi vch, cái kết thật sự luôn đó hả 😠