Con Bạn Khốn Nạn Và Thằng Cờ Hó - Chương 3
Ngay lúc đó, một gương mặt khiến tôi buồn nôn xuất hiện—Chu Gia Hào.
Một trong những tên con trai mập mờ với Thẩm Băng Duyệt, cũng là con nhà giàu.
Tên này mặt mũi đểu cáng, ăn nói tục tĩu, vô duyên.
Trước đây từng mấy lần buông lời bỉ ổi với tôi.
Sau bị Thẩm Băng Duyệt mắng cho, hắn mới bớt lại được chút.
Nhưng ánh mắt dâm đãng của hắn thì chưa từng thay đổi.
Cặp mắt cá chết đó cứ chăm chăm dán vào người con gái, lộ liễu nhìn chằm chằm vào vóc dáng không buông.
Vừa trông thấy hắn, tôi lập tức cảm thấy buồn nôn.
Thẩm Băng Duyệt hớn hở bước lên, khoác tay Chu Gia Hào một cách thân mật.
Tôi chết trân.
Dù Trần Bình An chỉ là một trong số những người đang theo đuổi cô ấy, cũng không thể xem như không khí mà phớt lờ cậu ấy như vậy được chứ?
Hành động của Thẩm Băng Duyệt chẳng khác nào giẫm đạp lên lòng tự trọng của Trần Bình An.
Tôi quay đầu liếc nhìn cậu ấy.
Khoé môi cậu co rút một chút, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, khẽ gật đầu chào hỏi mọi người với thái độ lễ phép.
Trời ạ, tôi tức nghẹn.
Người mình thích bị người khác ôm ôm ấp ấp ngay trước mặt, mà còn làm ra vẻ bình thản?
Phải nói là “phục” cậu ấy sát đất.
Dáng người đứng thẳng tắp của Trần Bình An khác xa hoàn toàn với vẻ hèn hèn bỉ bỉ của Chu Gia Hào.
Đôi lúc tôi không hiểu nổi, Thẩm Băng Duyệt sao lại có thể qua lại với loại người như vậy?
Lúc này, Chu Gia Hào cười đểu rồi lên tiếng châm chọc: “Này, chẳng phải học sinh ba tốt nổi tiếng nhận học bổng của trường mình đây sao? Hôm nay có tiền theo bọn tao đi chơi à? Nói trước chỗ tao đi là cao cấp đấy.”
Thẩm Băng Duyệt che miệng bật cười, phối hợp rất ăn ý.
Trần Bình An dường như không để tâm, vẫn giữ nụ cười nhẹ nhàng: “Ừ, biết rồi. Coi như mở rộng tầm mắt.”
Chu Gia Hào thấy chọc không đã, liền phất tay nói: “Đi nào, tao dẫn chúng mày đến quán bar xịn cho biết mùi!”
Suốt buổi tối, Thẩm Băng Duyệt và Chu Gia Hào cứ liên tục trêu ghẹo, đùa giỡn thân mật.
Còn Trần Bình An thì như cái bóng, không phản ứng gì, chỉ lặng lẽ dõi theo từng bước chân của Thẩm Băng Duyệt.
Từng chút thiện cảm ít ỏi tôi có với cậu ta, đến giờ phút này đều tan biến.
Thật sự mềm yếu, chẳng khác gì cục bún nhũn.
Chu Gia Hào thì liên tục cà khịa, khiêu khích, nhạo báng Trần Bình An bằng đủ kiểu, hạ thấp cậu ta không ra gì.
Thế mà cậu vẫn không giận, bình tĩnh đến mức đáng sợ.
Cậu ta không nổi giận, nhưng tôi thì bốc hoả thay.
Thẩm Băng Duyệt không nên làm nhục người ta như vậy.
Cái kiểu đối xử này, tôi mà còn ngồi lại thêm một giây là chịu không nổi.
Tôi đứng dậy định về ký túc.
Chu Gia Hào lắc lư thân mình, bước tới chắn trước mặt, hơi rượu nồng nặc, cười đểu: “Tô Man Man, hình như nãy giờ tao chưa cụng ly với mày nhỉ? Hay là làm ly rượu giao bôi đi?”
Tôi đảo mắt nhìn khắp phòng hát lờ mờ ánh đèn, muốn cầu cứu Thẩm Băng Duyệt.
Nhưng cô ta đang quay lưng về phía tôi, lo chăm chăm chọn bài hát ở máy.
Tôi vừa định gọi cô ta thì— Trần Bình An đột ngột đứng dậy, bước tới phía chúng tôi.
Tim tôi bất giác khựng lại một nhịp.
Tôi còn tưởng cậu ta sẽ ra tay đánh người.
Ai ngờ—suýt nữa tôi rớt cằm.
Cậu ta đặt tay lên vai Chu Gia Hào, lịch sự nói: “Bạn à, cậu say rồi đấy. Để mình đỡ cậu về chỗ ngồi.”
Mềm yếu, hèn nhát, chịu hết nổi.
Tôi cảm thấy thất vọng tràn trề, thậm chí bực bội đến mức muốn trách móc cậu ta.
Chu Gia Hào thì chẳng nể nang gì, vùng vai hất tay Trần Bình An ra, chửi thẳng: “Biến! Đồ ngu! Tao uống rượu liên quan gì mày?!”
Trần Bình An siết chặt nắm tay, tiếng tranh cãi bắt đầu khiến Thẩm Băng Duyệt chú ý.
Ngay khi cô ta quay lại, cậu lập tức mở tay, như chưa có chuyện gì.
Thẩm Băng Duyệt gạt tay Trần Bình An, đỡ lấy Chu Gia Hào: “Sao thế?”
Chu Gia Hào nhanh mồm bịa chuyện: “Tao mời nó uống rượu, nó không biết điều, còn mấy lần hăm doạ tao, nói lát nữa sẽ cho tao biết tay.”
Nghe vậy, ánh mắt Thẩm Băng Duyệt trở nên lạnh như băng: “Trần Bình An, cậu quá đáng rồi đấy. Gia Hào có đắc tội gì với cậu đâu mà cậu phải làm loạn thế?”
Trần Bình An vẫn đứng thẳng, không cãi, để mặc cô ta trách móc mà im lặng.
Tới mức này, tôi không nhịn nổi nữa.
Thứ mềm yếu thế này, bị người ta bắt nạt cũng chẳng oan.
Tôi giận dữ kéo tay Thẩm Băng Duyệt, lôi cô ta ra khỏi bên cạnh Chu Gia Hào: “Làm ơn, mở to mắt ra mà nhìn! Ai mới là người đang nói dối? Cậu bị điên hả? Cả lời một thằng say rượu cũng tin được à?”
Chu Gia Hào tức điên lên: “Con mẹ mày nói ai là đồ say hả?!”
Thẩm Băng Duyệt thì vẫn vô lý hết chỗ nói: “Tô Man Man, tao tin ai thì cũng không bao giờ tin mày. Mày chưa từng có lòng tốt.”
“Tao không có lòng tốt hả?”
Tôi chuẩn bị nổi điên thì— Trần Bình An bất ngờ đứng chắn giữa hai chúng tôi, quay lưng về phía tôi, ngăn lại.
Cậu ấy nói với Thẩm Băng Duyệt và Chu Gia Hào: “Các cậu say rồi, về trường sớm đi thì hơn.”
Chu Gia Hào túm lấy cổ áo Trần Bình An, gào lên: “Về không về liên quan đếch gì mày?!”
Nhưng ngay giây tiếp theo, tôi thấy Chu Gia Hào khựng lại, mặt cứng đờ, mắt trừng to, tay đang túm áo cũng tự động thả lỏng.
Có chuyện gì vậy?
“Xúi quẩy.”
Chu Gia Hào nhổ ra một câu rồi lùi lại, đám người tản ra, buổi tiệc tan trong sự gượng gạo.
Trần Bình An lặng lẽ quay về ngồi vào ghế.
Tôi định gọi cậu ấy cùng đi.
Nhưng vừa quay lại thì bị bạn cùng phòng kéo tay, giục về chung.
“Chờ chút.”
Tôi hỏi Trần Bình An: “Sao không đi cùng?”
Cậu ấy nở nụ cười tự giễu: “Lần đầu đến nơi như này, muốn ở lại thêm chút để nhìn cho rõ.”
Tôi bước đi mà cứ ngoái đầu lại nhìn cậu.
Cậu ấy ngồi thẳng lưng, lặng lẽ nhìn màn hình lớn, dáng vẻ ấy khiến tôi bất giác thấy nhói lòng.
Thẩm Băng Duyệt—không phải người.
Thậm chí còn không bằng một con chó.
Hành hạ một người đàn ông đàng hoàng như thế, cô ta coi bản thân là cái quái gì chứ?
Vừa bước chân vào ký túc, tôi liền nghe thấy tiếng cười đầy ác ý của Thẩm Băng Duyệt: “Đồ ngu! Thằng ngu! Cười chết tao mất!”
Tôi ngạc nhiên.
Bạn cùng phòng hỏi cô cười cái gì.
Thẩm Băng Duyệt ôm bụng cười ngặt nghẽo: “Tụi mình chưa trả tiền! Hahahahaha!”
Tim tôi như rớt một nhịp.
Cơn giận lập tức bốc lên ngùn ngụt: “Thẩm Băng Duyệt, cậu đúng là khốn nạn!”
Tiếng cười của cô ta tắt ngúm, ánh mắt lạnh đi: “Mày vừa nói gì?!”
“Cậu bỏ mặc cậu ấy ở lại đó, biết hậu quả thế nào không?”
Cô ta đảo mắt, vẻ mặt đầy đắc ý: “Hậu quả gì? Một là trả tiền, hai là bị đánh, tao chính là không ưa nổi nó, thì sao nào?”
“Cậu không còn chút lý trí nào nữa à!”
“Không lý trí thì sao? Nếu mày thấy thương thì mày quay lại trả tiền đi, theo tụi tao về làm gì? Cũng chẳng phải mày không muốn xem cái thằng rẻ tiền đó mất mặt!”
Rõ ràng cô ta xem tôi là cùng một giuộc với mình.
Tôi tức điên: “Tôi không có!”
Cô ta nhướng mày, giọng đầy mỉa mai:
“Quên nói với mày, tiền rượu tối nay thôi cũng gần ba mươi nghìn, chưa tính mấy thứ khác. Mày nhớ kỹ đấy, không phải chuyện gì cũng có thể xông ra làm anh hùng đâu~ ô hô hô~”
Bốp!
Tôi không kìm được, tát cho cô ta một cái.
Cô ta trợn tròn mắt, ôm má: “Mày dám đánh tao?!”
“Tát vậy là còn ít đấy.”
Nói xong, tôi quay đầu định rời ký túc đi thẳng đến quán bar.
Nhưng cô ta như phát điên, kéo mạnh tay tôi lại: “Muốn chạy hả?!”
“Tôi không chạy, chút nữa tôi sẽ quay lại, tính sổ với cậu!”
Thẩm Băng Duyệt gào lên như bị điên: “Tô Man Man! Con tiện nhân! Mặt mày khắc chồng, tám đời chưa từng thấy đàn ông đúng không?! Hôm nay mày dám vì cái thằng nghèo đó mà đánh tao, mai mày dám giết tao luôn chắc?!”
Tôi quay đầu lại, không nói một lời— Bốp!
Bốp!
Hai cái tát liên tiếp giáng thẳng vào mặt cô ta.
Hai cái bạt tai liên tiếp làm Thẩm Băng Duyệt ngớ người, hoàn toàn đơ ra tại chỗ.
“Oaaa~~” một tiếng gào khóc thảm thiết vang lên, cô ta ngồi bệt xuống đất, vừa khóc vừa tru tréo: “Đồ không biết xấu hổ! Con đĩ! Vì đàn ông mà vứt bỏ chị em, bạn bè! Đồ tiện! Tiện không thể tả!”
Mấy bạn cùng phòng sợ hết hồn, vội vàng chạy tới đỡ cô ta.
Bị Thẩm Băng Duyệt ảnh hưởng, trong ánh mắt của họ cũng dần chuyển sang chỉ trích tôi.
Nhưng chuyện này rõ ràng là bênh lý, không bênh tình.
Người ngoài ức hiếp Trần Bình An thì thôi, đằng này cô ta còn cố tình bày bẫy hại cậu ấy.
Quá đáng đến mức khó mà chấp nhận được.
Trần Bình An nhận học bổng không phải lỗi của cậu, nghèo cũng không phải tội.
Nhưng bắt nạt người nghèo thì tôi tuyệt đối không tha.
Tôi mặc kệ ánh mắt của đám người đó, cũng không thèm quan tâm Thẩm Băng Duyệt đang gào chửi cái gì, quay đầu bước thẳng về phía quán bar.
Lúc tôi quay lại, đã là gần rạng sáng.
Tôi sững người khi thấy Trần Bình An đang quấn tạp dề nhân viên của bar, lặng lẽ lau dọn sàn nhà.
Tôi đột ngột xuất hiện khiến cậu hơi lúng túng.
Ngay sau đó, Trần Bình An gượng cười, nửa đùa nửa thật: “Gì nữa đây? Vẫn chưa uống đủ hả?”
Hỏi chấm truyện kì cục vậy
Ôi vch, cái kết thật sự luôn đó hả 😠