Con Bạn Khốn Nạn Và Thằng Cờ Hó - Chương 2
3.
Tôi bắt đầu khuyên nhủ, mong cô ấy bỏ cái ý nghĩ độc ác kia, “Băng Duyệt, hay cậu cứ nói rõ với cậu ta đi, dù gì cậu ta cũng đâu có làm gì xấu với cậu.”
Cô ấy chẳng thèm để tâm, còn hỏi ngược lại, “Sao? Mày động lòng rồi à? Tao nói rồi mà, mày khắc chồng, nó nghèo rớt, ghép lại không chết thì cũng sống dở chết dở, nói không chừng nghèo với khắc lại thành may mắn, mở ra đường đời rực rỡ luôn ấy chứ.”
Lời cô ấy khiến bác tài phía trước phì cười một tiếng.
Tôi chỉ biết cười khổ, “Ở bên nhau không phải dựa vào mệnh, là do cảm giác mà.”
Đột nhiên, ánh mắt cô ấy trở nên hung dữ, “Tao muốn sao thì là vậy, đừng giả bộ thánh nữ trước mặt tao. Bị làm phiền là tao, không phải mày. Mày đâu hiểu tao cảm thấy thế nào.”
Đúng vậy, người bị làm phiền là cô ấy, không phải tôi.
Tôi thật sự không cần thiết phải tỏ ra cao cả gì ở đây.
Cứ thế, Thẩm Băng Duyệt kéo tôi đi xem phim, uống chút đồ rồi quay lại trường.
Trong suốt thời gian đó, Trần Bình An không gửi bất kỳ tin nhắn nào hỏi cô ấy đang ở đâu hay sao vẫn chưa quay về.
Tôi thật sự rất tò mò, không hiểu sao cậu ấy có thể giữ bình tĩnh như vậy.
Tâm lý vững thật.
Trên đường về, Thẩm Băng Duyệt quay sang cá cược với tôi, “Cậu tin không, giờ mình bất ngờ quay lại, chắc chắn nó không còn ở đó đâu.”
Đi chơi bốn năm tiếng, tận hưởng xong xuôi mà bảo “bất ngờ quay lại” ư?
Ai ngờ, thực tế tát cho một cú đau điếng.
Trần Bình An thật sự ngốc nghếch đứng dưới nắng suốt bốn tiếng.
Khuôn mặt đỏ ửng vì cháy nắng, vừa thấy tụi tôi liền nở nụ cười, chạy vội tới.
Lúc đến gần, tôi bất ngờ thấy da mặt cậu ấy bắt đầu bong nhẹ vì nắng.
Tự dưng tim tôi nhói lên.
Còn Thẩm Băng Duyệt thì dửng dưng, mặt lạnh tanh, nhét túi lớn túi nhỏ đồ mua ở trung tâm thương mại vào tay cậu ấy.
Trần Bình An tay trái xách đống đồ, tay phải rút ra chìa về phía tôi.
Tôi vội xua tay từ chối, nói không cần.
Cậu ấy lịch sự gật đầu, rồi nhẹ nhàng cầm luôn túi đồ trong tay tôi.
Tôi để ý thấy cả cánh tay cậu đỏ rực, sưng vù.
Không thể không thán phục sức chịu đựng của cậu ấy.
Từ cổng trường về ký túc xá, cậu không nói lấy một lời, chỉ lặng lẽ đi theo sau hai đứa tôi.
Lên tới lầu, cậu vẫn đứng dưới nhìn lên đầy lưu luyến.
Tôi vừa đi vừa quay đầu nhìn gương mặt bị bong da của cậu ấy, dáng vẻ ngốc nghếch ấy khiến lòng tôi trào dâng một nỗi xót xa khó tả.
Chuyện này tôi thật sự không thể tiếp tục bênh vực Thẩm Băng Duyệt nữa rồi.
Bắt người ta đứng chờ suốt 4 tiếng đồng hồ, như vậy là quá đáng, không phải cách đối xử với một người chẳng hề có mưu đồ gì.
Về đến ký túc xá, tôi không nhịn được mà lên tiếng: “Băng Duyệt, đủ rồi đấy. Cậu không cần phải đùa giỡn một người thật lòng như vậy đâu.”
Ngay sau đó, Thẩm Băng Duyệt quăng mạnh túi đồ xuống đất, giận dữ hét lên: “Tô Man Man, tao chọc gì mày hả?!”
Cô ta làm ra vẻ như vừa chợt hiểu chuyện gì đó: “À, tao hiểu rồi, không ngờ mày lại độc ác, có dã tâm như vậy. Mày ghép tao với thằng nghèo đó, biết nó mệnh ngắn, muốn tao lấy nó rồi thành góa phụ hả?”
Tiếng cãi vã nhanh chóng thu hút sự chú ý của các bạn cùng phòng.
Mọi người kéo đến hỏi có chuyện gì.
Thẩm Băng Duyệt lập tức chỉ tay vào tôi mắng xối xả: “Nó binh người ngoài, nói tao có vấn đề.”
Vì tính khí thất thường, hay để bụng, lại không dễ sống chung, nên tụi bạn cùng phòng bình thường ai cũng sợ Thẩm Băng Duyệt, chẳng ai dám làm phật lòng cô ta.
Tôi giữ giọng bình tĩnh, nói rõ ràng: “Thứ nhất, tôi không hề binh ai. Thứ hai, cậu quá đáng thật.”
Cô ta trừng mắt nhìn tôi: “Tao quá đáng? Là nó thấy sắc nổi lòng tham, nghèo rớt mà không biết điều, quấy rầy cuộc sống của tao!”
Tôi không nhịn được nữa: “Thấy sắc nổi lòng tham? Vậy những tên quanh cậu thì sao? Không phải ai cậu cũng cười nói vui vẻ sao?”
Cô ta giận dữ gào lên: “Nó mà so được với bọn họ à?!”
“Tại sao không? Cậu ấy nghèo, nhưng không phải người xấu, cũng chẳng phải kẻ phạm tội hay ác ôn gì!”
Thẩm Băng Duyệt gào lớn: “Tô Man Man, nếu mày không xin lỗi, tao với mày không xong đâu!”
Mấy đứa bạn cùng phòng kéo áo tôi, khuyên tôi đừng nói nữa.
Tôi phẩy tay, dứt khoát: “Tôi không sai.”
Bao năm nay tôi mang ơn cô ta, chưa từng trái ý.
Hôm nay, tôi phải nói cho ra lẽ.
Mong rằng cô ta biết sai để sửa.
Tôi bắt đầu liệt kê: “Cậu ấy đâu có làm gì cậu, ai cũng có quyền theo đuổi người mình thích. Nếu cậu không thích, thì nói thẳng với cậu ấy là xong. Chẳng lẽ thích cậu là tội?”
“Đúng, là tội! Ai nó cũng có thể thích, kể cả mày – cái mặt khắc chồng, nhưng riêng tao thì không!”
Cái câu “khắc chồng” này cô ta nói suốt bốn năm, tôi đến giờ vẫn không hiểu cô ta lấy tiêu chuẩn gì ra để phán.
Tôi nổi điên: “Tôi khắc chồng à? Ai nói? Gọi ra đây, để nói trước mặt tôi xem!”
Cô ta sững người, không ngờ tôi dám phản kháng.
Bao năm qua tôi ngoan ngoãn nhịn nhục, để cô ta muốn nói gì thì nói, phán gì cũng gật đầu.
Tôi rốt cuộc khắc cái gì chứ?
Từng có lần tôi ngu ngơ, vì lời đó mà chạy xuống gầm cầu hỏi ông bói.
Ông bói bảo toàn là nói linh tinh.
Chuyện này tôi giấu trong lòng, chẳng thèm so đo với cô ta.
4.
Thẩm Băng Duyệt bỗng phát điên, gào to: “Mày mệnh tiện, mệnh bạc, nhà nghèo xấu xí, không cần ai nói, tao nói đấy, ai cưới mày thì cả nhà chết hết, tao nói đấy, thì sao?”
Tôi lạnh lùng nhìn màn ấu trĩ này.
Mệnh tôi tiện?
Bố mẹ và anh trai tôi cưng chiều tôi như công chúa.
Mệnh tôi bạc?
Từ nhỏ tới lớn tôi chưa từng ốm một trận ra hồn.
Nhà tôi nghèo?
Nhà tôi mở xưởng điện tử, thu nhập hàng chục tỷ một năm.
Xấu xí à?
Da trắng, mặt đẹp, chân dài, dáng chuẩn.
Chỉ là tôi ăn mặc đơn giản, không thích khoe mẽ.
Còn cô ta thì sao?
Gia đình đơn thân, mẹ thì vừa thực dụng vừa độc mồm, bán rau ngoài chợ.
Mấy bạn cùng phòng bắt đầu khuyên can,
“Thôi mà Băng Duyệt, sống cùng phòng, đừng cãi nhau căng thế.”
Nhưng câu tiếp theo của Thẩm Băng Duyệt khiến cả phòng nổ tung: “Bộ tao muốn cãi nhau với nó à? Là nó ác độc trước! Ép tao chấp nhận Trần Bình An – cái thằng nghèo khỉ rách kia! Mày biết nó mưu tính gì không? Muốn tao thành góa phụ, muốn tao cô đơn cả đời, ước gì tao xui xẻo khổ cả kiếp!”
Mọi người bắt đầu dao động, ngả về phía cô ta.
Cứ như vậy, dần dần họ đều cho rằng tôi chính là người độc ác như cô ta nói.
Tôi cạn lời.
Ngay sau đó, từng người một bắt đầu góp lời mắng tôi.
“Man Man, cậu làm thế là không đúng đâu. Cùng sống một phòng, đừng vì một chuyện nhỏ mà làm hại người khác lẫn mình.”
“Đúng đấy, cậu xin lỗi Băng Duyệt một câu, bỏ qua chuyện này đi. Sau này mấy chuyện tình cảm của cậu ấy, cậu đừng xen vào nữa.”
“Trần Bình An á? Đừng có tội nghiệp nó. Thằng đó là loại đàn ông rẻ tiền, đáng đời thôi. Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, không biết mình là ai.”
“Ờ, cái chuyện mệnh tiện với khắc chồng ấy mà, là hồi trước Băng Duyệt đọc sách chiêm tinh rồi nói đùa vậy thôi, cậu đừng trách.”
Một câu “nói đùa hồi nhỏ” đúng là bao biện tài tình.
Nói ra mà ba tuổi cũng không tin nổi.
Nói xấu tôi thì thôi, tôi chịu được.
Nhưng bây giờ chuyện của Trần Bình An, lại lôi tôi vào là sao?
Tôi giận dữ nói ra sự thật: “Chỉ vì một câu nói của cô ấy mà Trần Bình An phải đứng phơi nắng bốn tiếng đồng hồ, chịu cực khổ như thế, có cần thiết phải hành hạ người ta vậy không?”
Cả phòng lập tức im bặt.
Không ai nói thêm câu nào.
Bỗng dưng, Thẩm Băng Duyệt nheo mắt nhìn tôi chằm chằm, nói đầy nghi ngờ: “Không đúng… chẳng lẽ mày thật sự thích cái thằng nghèo đó rồi?”
Mặt tôi đỏ bừng lên ngay lập tức.
Bao lời tôi định nói ra đều nghẹn lại trong cổ.
Cô ta phá lên cười, bá vai tôi, nói đầy vẻ trêu chọc: “Tao nói rồi mà, sao mày dám bật lại tao. Hóa ra là có tình ý rồi à~”
“T… không có mà, thật đấy, không có gì đâu…”
“Thôi mà, thích thì thích, xấu hổ gì chứ~”
Nói xong, cô ta bóp cằm tôi, ngẩng mặt lên rồi quay sang phía mấy bạn cùng phòng, nói to: “Mấy bà nhìn kỹ đi, cái mặt khắc chồng này, có phải cực hợp với thằng nghèo Trần Bình An không?”
Cô ta vừa nói xong liền cười lớn đầy khoái chí.
Mấy đứa bạn thì ngơ ngác nhìn nhau, biểu cảm có phần khó xử.
“Thứ bảy này tao lập một bàn nhậu nhỏ. Hai người họ mà đến với nhau được thì tao coi như hoàn thành đại nghiệp!”
Vài ngày sau đó, tôi cứ thấy cô ta là sợ như thấy ma.
Cô ta cố tình sai Trần Bình An chạy việc vặt – nào là mua đồ ăn, trà sữa, lấy hàng hộ.
Cứ khi nào tôi có mặt, cô ta lại cố tình bảo Trần Bình An mang đồ tới tận phòng.
Mỗi lần cậu ấy bước vào, Thẩm Băng Duyệt liền bật chế độ chế nhạo: “Này, tao kiếm cho mày một cô gái cực kỳ hợp mệnh nè, đoán thử xem ai nào?”
Lần nào cũng vậy, tôi xấu hổ đến mức phải trốn tịt trong nhà vệ sinh.
Còn Trần Bình An thì cứ ngơ ngác bước vào rồi ngơ ngác bước ra, chẳng hiểu gì cả.
Tới tối thứ bảy, Thẩm Băng Duyệt ngồi trước gương trang điểm, tô vẽ đôi chân mày, vừa làm vừa trêu tôi: “Sắp đi rồi Man Man~ đừng giả vờ nữa. Tao biết mày thích nó.”
Tôi đang giả vờ bình tĩnh đọc sách, nghe câu đó liền bối rối.
Thật ra… từ hôm đó tôi đúng là có chút rung động với Trần Bình An.
Nhưng tôi cũng chẳng rõ đó là cảm tình thật, hay chỉ là vì thương hại.
Tôi gượng cười, “Tớ… tớ không đi đâu…”
“Thôi mà, giỡn thôi, là buổi tụ tập bình thường mà.”
Rồi cô ta vừa kéo tay vừa dỗ dành, khiến tôi không còn cách nào từ chối.
Cả phòng cùng nhau xuống dưới lầu.
Trần Bình An đã đứng chờ từ lâu.
Đột nhiên, Thẩm Băng Duyệt nói: “Khoan đã, còn có người nữa.”
Tôi ngạc nhiên: “Còn ai nữa?”
Hỏi chấm truyện kì cục vậy
Ôi vch, cái kết thật sự luôn đó hả 😠