Cơn Ác Mộng Ngày Tết - Chương 4
Tôi lạnh lùng bẻ khớp hàm của anh ta trở lại.
“Aaaaaa!”
Tôn Chí Tân gào lên đau đớn.
Chủ quán cũng vô thức ôm chặt lấy cằm mình, mặt tái mét.
Tôn Chí Tân tức giận trừng tôi, miệng lắp bắp gào thét.
“Quán không phải do tôi phá, sao tôi phải… phải… đền tiền?!”
“Anh lấy điện thoại tôi rồi, tôi làm gì còn tiền?”
Nghe vậy, anh ta vội vàng rút điện thoại của tôi ra, bấm loạn xạ một hồi rồi đưa cho tôi.
“Nhập… nhập mật khẩu.”
Tôi ngoan ngoãn nhập mật khẩu ba lần.
Mật khẩu sai. Tài khoản đã bị khóa.
Tôi nhét điện thoại vào túi, chớp mắt vô tội.
“Ôi trời, tôi quên mật khẩu mất rồi.”
“…”
14
Tôn Chí Tân giơ tay lên định tát tôi, nhưng tôi nhanh chóng chụp lấy cổ tay anh ta.
Rắc!
Khớp vai anh ta trật ra.
“Aaaaaaa!”
Anh ta nhảy lò cò vì đau, trông đến là buồn cười.
Nhìn chướng mắt quá.
Vậy nên tôi nhắm ngay đầu gối anh ta, đá mạnh một cú.
Rắc!
Chân gãy.
“Aaaaaaaa!”
Tôn Chí Tân ôm lấy chân, lăn lộn trên đất.
Chủ quán run rẩy lùi về sau mấy bước, nói lắp bắp.
“Thế… thế thôi… đền hai mươi vạn… không, mười vạn cũng được rồi!”
Tôi mỉm cười lắc đầu, giọng điệu hiền lành.
“Không được. Đã nói một trăm vạn thì phải là một trăm vạn, không thiếu một xu.”
Tôi lại đá vào người Tôn Chí Tân.
“Bảo bối, mau trả tiền đi! Nếu không ông chủ đây sẽ phải chặt ngón tay của anh đấy.”
Chủ quán: “…”
Cuối cùng, dưới sự ép buộc của tôi, Tôn Chí Tân chuyển hết hai mươi vạn tiền tiết kiệm vào tài khoản chủ quán, còn ký thêm một tờ nợ tám mươi vạn.
Chủ quán lập tức tươi cười, hào phóng “tặng” tôi một chiếc xe kéo chở lợn.
Tôi dùng dây thừng trói bố con nhà họ Tôn lại với nhau, nhét họ lên xe.
Rồi ra lệnh cho mẹ Tôn, với cái chân cà nhắc, kéo xe về.
15
Từ thị trấn về làng phải đi qua mấy cây số đường đất gồ ghề.
Mẹ Tôn, với cái chân què, lê lết kéo bố con nhà họ Tôn suốt hai tiếng đồng hồ mới về tới nhà.
Còn tôi, thong thả lái xe của Tôn Chí Tân, chầm chậm theo sau suốt quãng đường.
Bố Tôn bị xóc nảy đến nỗi nôn suốt dọc đường đi.
Do tôi đã cố ý trói hai bố con ông ta đối diện nhau, thế nên toàn bộ chỗ nôn mửa ấy đều phun thẳng vào mặt Tôn Chí Tân.
Mà anh ta cũng không chịu nổi, ói ngược trở lại.
Cảnh tượng bố con “nuôi nhau” này, cả đời tôi chưa từng nghĩ mình sẽ được chứng kiến.
Vừa về đến nhà, tôi ném mình xuống sofa, rút điện thoại ra định gọi về báo bình an cho ba mẹ.
Nhưng không ngờ, tôi đã “báo bình an” từ trước rồi.
【Ba mẹ, năm nay con không về ăn Tết đâu.】
【Yên tâm nhé, con rất vui khi ở nhà Chí Tân. Bố mẹ anh ấy đối xử với con rất tốt.】
Thậm chí, “tôi” còn nhắn tin xin nghỉ việc.
【Sếp à, bố mẹ tôi không được khỏe, sau Tết tôi cần xin nghỉ ba tháng để chăm sóc họ.】
【Nếu công ty không chấp nhận, tôi chỉ có thể từ chức. Mong anh cân nhắc.】
Tôi tức đến run cả người.
Tên cặn bã này, lại dám làm vậy với tôi?!
Hắn có biết tôi phải khó khăn thế nào mới thi đậu vào cơ quan này không?!
Tôi ngoắc tay gọi mẹ Tôn lại.
Bà ta run rẩy lê đến, ánh mắt tràn ngập sợ hãi.
“Lâm tiểu thư… Tôi biết sai rồi… Xin cô tha cho tôi…”
Tôi giơ tay lên.
Mẹ Tôn hoảng sợ, ôm đầu lùi sát vào góc tường, miệng liên tục van xin.
“Tôi biết sai rồi! Tôi biết sai rồi! Cô làm ơn tha cho tôi!”
Tôi có đáng sợ đến vậy không?
Tôi thở dài.
“Đi lấy cho tôi một thùng nước.”
Mẹ Tôn dồn hết chút sức lực cuối cùng, vất vả khiêng thùng nước vào.
Thấy bà ta sắp kiệt sức đến nơi, tôi phất tay.
“Thôi, bà lui ra đi.”
Bà ta như được đại xá, lập tức lết sang góc cửa, mắt không rời khỏi hai bố con nhà họ Tôn trong phòng.
Không dám lại gần, sợ tôi đánh.
Cũng không dám bỏ đi, sợ tôi giết người.
Tôi nâng thùng nước lên, dội thẳng vào đầu bố con nhà họ Tôn.
Nước mùa đông, lạnh đến thấu xương.
Hai người họ lập tức rùng mình, tỉnh táo hẳn.
Ánh mắt tràn đầy hận ý, như muốn xé xác tôi ra.
Tôi thản nhiên mở điện thoại, bật chế độ quay video, chĩa thẳng vào khuôn mặt bầm dập của Tôn Chí Tân.
“Sao anh lại lừa tôi?”
Hắn ta nghiến răng, im lặng, mắt gườm gườm đầy căm phẫn.
Tôi không kiên nhẫn nữa, giơ chân đạp mạnh vào mặt hắn.
Có điều… lực hơi mạnh quá, vô tình đạp sang cả bố hắn.
Bố Tôn rú lên như bị chọc tiết.
Lập tức đầu hàng.
“Aaa! Đau quá! Đừng đánh nữa! Mày trả lời đi chứ!”
Lúc này, Tôn Chí Tân mới phẫn nộ hét lên.
“Lâm Ý Kiều! Cô ép tôi đấy nhé!”
“Ai bảo cô cứ mãi không chịu cưới tôi?!”
“Thế nên anh mới chuốc thuốc ngủ, lừa tôi về nhà anh?”
“Phải!”
“Lừa tôi về để làm gì?”
“Để cô có thai! Một khi có con rồi, cô chỉ có thể cưới tôi thôi!”
“Nếu không mang thai được thì sao?”
“Thì giam lại, đến khi nào có thai thì thôi!”
Súc sinh.
Tôi giơ chân định đá thêm một cú nữa.
Nhưng đột nhiên cảm giác có điều gì đó bất thường.
16
Tôi nhanh nhạy xoay người.
Chỉ thấy mẹ Tôn không biết lôi từ đâu ra một con dao, lao về phía tôi.
Bà ta gào lên như điên loạn.
“Con đàn bà chết tiệt! Tao liều mạng với mày!”
Tôi thản nhiên nhìn bà ta.
Chờ đúng khoảnh khắc bà ta lao đến, tôi nhẹ nhàng duỗi chân, gạt mạnh một cú.
Bà ta mất đà, ngã nhào về phía trước.
Con dao trên tay không chút chệch hướng, cắm thẳng xuống dưới.
Phập!
Lưỡi dao ghim thẳng vào vùng hạ bộ của Tôn Chí Tân.
“Aaaaaaa!!!”
Hắn hét lên một tiếng thảm thiết đến mức chấn động cả căn nhà.
Rồi lập tức ngất xỉu.
Mẹ Tôn đứng đơ ra, tay vẫn còn nắm chặt chuôi dao, không dám cử động.
Mãi đến khi máu loang ra sàn, bà ta mới bừng tỉnh, run rẩy khóc lóc.
“Chí Tân… Con trai mẹ… Trời ơi… Cứu với!”
Tôi thản nhiên ngoáy ngoáy tai.
“Nếu bà còn không cầm máu, anh ta thật sự sẽ chết đấy.”
Nghe vậy, bà ta lập tức bò dậy, lết đến bên con trai.
Sau đó, bà ta quay đầu, quỳ rạp trước mặt tôi, vừa dập đầu vừa khóc.
“Lâm tiểu thư… Không… Lâm tổ tông! Làm ơn! Cứu lấy con trai tôi!”
17
Tôi vẫn để mẹ Tôn cầm máu cho Tôn Chí Tân.
Dù sao tôi cũng không muốn hắn chết nhanh như vậy.
Nhưng chuyện kia của hắn, có lẽ hoàn toàn xong đời rồi.
Tôi thản nhiên ở lại nhà họ Tôn, tận hưởng khoảng thời gian nghỉ ngơi “xứng đáng”.
Ánh nắng chiều rọi vào trong phòng.
Mẹ Tôn khom lưng, cẩn thận xoa bóp chân cho tôi.
Có một cảm giác yên bình đến lạ.
Nếu như nước mắt bà ta không nhỏ tong tỏng lên chân tôi.
“Tiểu thư Lâm… Cô rốt cuộc bao giờ mới về nhà vậy?”
Tôi dựa vào chiếc sofa cũ kỹ, vừa cắn táo vừa xem tiểu thuyết trên iPad.
“Ài, tôi thấy ở nhà dì cũng tốt mà.”
“Trước đó con trai dì đã xin nghỉ giúp tôi lâu như vậy, tôi ở lại ăn Tết xong rồi về cũng chẳng muộn.”
“Nhất là, không phải về quê chào hỏi họ hàng, không bị ai giục cưới, thoải mái biết bao!”
Nghe xong, mặt mẹ Tôn lúc trắng lúc đỏ, nhưng lại không dám nổi giận.
Chỉ có thể tiếp tục vừa khóc lóc vừa giúp tôi xoa bóp.
Ngày thứ ba tôi ở nhà họ Tôn, cảnh sát xuất hiện.
Mẹ Tôn như nhìn thấy cứu tinh, ôm lấy cảnh sát, khóc rống lên.
“Các anh ơi! Sao giờ mới đến?! Nếu chậm chút nữa cả nhà tôi bị cô ta giết hết rồi!”
Viên cảnh sát nhíu mày, đẩy bà ta ra, bước thẳng về phía tôi.
“Xin hỏi, cô có phải là Lâm Ý Kiều không?”
Tôi gật đầu.
Cảnh sát mỉm cười lịch sự.
“Cô Lâm, gia đình cô đã báo án, chúng tôi đến đưa cô về nhà.”
Mẹ Tôn nghe vậy thì phát điên, bất chấp tất cả lao đến gào thét.
“Về cái gì mà về?! Nó hại cả nhà tôi thành ra thế này, phải bắt nó đi tù! Phải xử bắn nó ngay lập tức!”
Lúc này, một cảnh sát khác đưa Tôn Chí Tân đang bị thương ra ngoài, còng tay hắn lại một cách thuần thục.
“Tôn Chí Tân, anh bị tình nghi bắt cóc, giam giữ người trái phép. Mời theo chúng tôi về đồn.”
Mẹ Tôn thấy thế, lập tức phát cuồng.
Bà ta lao ra chặn trước mặt cảnh sát.
“Bắt cóc cái gì?! Nó là bạn gái con tôi! Bạn trai đưa bạn gái về nhà sao lại gọi là bắt cóc?!”
“Anh dám bắt con trai tôi?! Có giỏi thì bắt cả tôi nữa đi!”
Viên cảnh sát lạnh lùng liếc bà ta.
“Vợ chồng bà cũng bị bắt. Cả hai đều là đồng phạm.”
Nghe vậy, mẹ Tôn sững người, như thể linh hồn bị rút sạch, ngã khuỵu xuống đất.
Tôi về đến nhà đúng lúc chương trình Xuân Vãn đang phát sóng.
Pháo hoa rực sáng trên bầu trời, khắp nơi tràn ngập không khí đoàn viên.
Ba mẹ lao đến ôm chặt lấy tôi, vừa khóc vừa cười.
Tôi vỗ nhẹ lên lưng họ, mỉm cười.
“Con không sao mà.”
“Chuyện cũ bỏ qua, năm mới chỉ đón điều tốt lành thôi. Con gái ba mẹ sau này sẽ gặp nhiều phúc lắm đấy!”
Toàn văn hoàn.