Cơn Ác Mộng Ngày Tết - Chương 3
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
LÃO PHẬT GIA XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
10
Bị đám họ hàng châm chọc, mặt bố Tôn đỏ bừng lên vì tức giận.
Ông ta quay phắt đầu lại, giơ chân đá thẳng vào mẹ Tôn đang quỳ rạp dưới đất.
“Tất cả là tại bà vô dụng! Nếu bà trông chừng cẩn thận, sao nó có thể một mình ở trong bếp chứ?”
Mẹ Tôn co rúm người lại, ánh mắt tràn đầy tủi thân và sợ hãi, nhưng không dám hé răng phản bác.
Chỉ có thể âm thầm chịu đựng cơn giận của chồng.
Đến khi Tôn Chí Tân quay về, mặt mẹ anh ta đã sưng vù, tím bầm.
Thấy tình cảnh này, anh ta ngơ ngác hỏi:
“Ba, chuyện gì xảy ra vậy?”
Bố Tôn như tìm được chỗ trút giận, không cần suy nghĩ, giơ tay tát thẳng vào mặt con trai.
“Mày còn hỏi à? Người mày mang về đã thiêu rụi cả nhà bếp rồi! Nó còn bỏ trốn nữa!”
“Không thể nào! Lúc nãy con về, đâu có thấy cô ấy đâu?”
Đúng lúc này, tôi chậm rãi bước ra từ góc nhà.
Vừa trông thấy tôi, mắt bố Tôn lập tức trợn trừng.
“Con ranh này còn dám vác mặt về đây à?! Mày dám phóng hỏa đốt nhà bếp!”
Tôi ôm bụng, giọng run rẩy như sắp khóc.
“Con không biết ăn nhầm cái gì, đột nhiên đau bụng dữ dội… Con nhớ rõ mình đã tắt bếp rồi mới chạy vào nhà vệ sinh…”
“Nếu thật sự là con đốt bếp, con còn dám quay lại sao? Con đâu có ngốc đến vậy!”
Tôi chớp chớp mắt, rơm rớm nước mắt nhìn Tôn Chí Tân.
“Chí Tân… Em thật sự muốn ở lại đón Tết cùng anh, vậy mà ngay cả anh cũng không tin em sao?”
Anh ta chần chừ nhìn tôi, có vẻ hơi dao động.
Tôi cắn môi, tiếp tục làm ra vẻ đáng thương.
“Chú à, dù thế nào đi nữa, đây cũng là lỗi của con. Con sẽ chịu trách nhiệm.”
“Hay là nhân dịp này xây lại căn nhà mới đi, con sẽ lo tiền.”
“Con không rành giá cả lắm, một triệu có đủ không ạ?”
Cả đám họ hàng xung quanh lập tức hít sâu một hơi.
Ánh mắt mọi người nhìn bố Tôn cũng từ châm biếm chuyển thành ghen tị.
Vẻ giận dữ trên mặt ông ta cũng lập tức đông cứng lại.
“Con nói thật sao? Thật sự cho nhà ta một triệu à?”
Tôi ngoan ngoãn gật đầu, giọng nói đầy chân thành.
“Dạ, sau này con cũng sẽ gả vào đây, bố mẹ cũng như cha mẹ ruột của con. Đây coi như là tấm lòng hiếu thảo của con ạ.”
“Con sẽ chuyển khoản cho Chí Tân ngay, đợi qua năm mới chọn ngày đẹp rồi xây nhà luôn.”
Nói xong, tôi quay sang cúi đầu với đám họ hàng.
“Thưa các bác, các chú, hôm nay do con sơ suất làm mọi người sợ hãi.”
“Hay là tối nay chúng ta đi ăn ở ngoài, con mời. Ngoài ra, mỗi người con sẽ gửi một bao lì xì mười ngàn coi như bồi thường, được không ạ?”
Nghe đến đây, những ánh mắt lạnh lùng ban nãy lập tức sáng rỡ.
“Trời ạ, mười ngàn là tiền cả năm của tôi đấy! Nhà lão Tôn đúng là số hưởng rồi!”
“Không sao đâu, cô bé từ thành phố đến, không quen dùng bếp củi là bình thường mà.”
“Lão Tôn à, ông gặp may thật đấy! Có cô con dâu thế này, đừng trách mắng cô ấy nữa!”
Những kẻ lúc nãy còn hả hê châm chọc, bây giờ đều đổi giọng ngọt xớt.
Ai nấy đều cười nịnh nọt, tâng bốc bố Tôn không ngớt.
Tôn Chí Tân kéo tôi sang một bên, vẻ mặt đầy tiếc rẻ.
“Bảo bối, xây nhà thì nên làm, nhưng em phát lì xì nhiều như vậy, có phải hơi phí phạm không?”
“Sau này chúng ta vẫn phải sống cùng nhau, nên tiết kiệm một chút thì hơn.”
Tôi bĩu môi, khẽ hất cằm về phía bố Tôn.
Ông ta đang ưỡn ngực, hưởng thụ ánh mắt ngưỡng mộ và những lời tâng bốc của đám họ hàng, mặt mày phấn khởi hớn hở.
Tên này, coi như bị tôi lừa trọn vẹn rồi.
Tôn Chí Tân nhìn bố mình, cuối cùng chỉ có thể im lặng, nuốt lại lời định nói.
11
Cuối cùng, chúng tôi kéo nhau đến nhà hàng duy nhất trong thị trấn.
Trên đường đi, tôi kín đáo quan sát xung quanh, càng nhìn càng cảm thấy lạnh lẽo trong lòng.
Chỉ đến lúc này tôi mới nhận ra mình đang ở một nơi hẻo lánh đến mức nào.
Nói là “thị trấn”, nhưng thực chất chỉ có vài dãy nhà cấp bốn, vẫn hoang vắng đến đáng sợ.
Giao thông vô cùng bất tiện, mỗi tuần chỉ có một chuyến xe đến ga tàu.
Nhưng vào dịp Tết, tuyến xe này cũng tạm ngừng hoạt động.
Bố Tôn mặt mày hớn hở, mời mọc họ hàng ăn uống thỏa thích.
Đám họ hàng không chút khách sáo, gọi hết tất cả các món ngon nhất trong quán.
Tôi viện cớ đau bụng, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Trong nhà vệ sinh, tôi chờ suốt nửa tiếng, cuối cùng cũng thấy một người phụ nữ bước vào, trên tay cầm chiếc điện thoại Nokia cũ.
Không do dự, tôi lấy chiếc vòng vàng duy nhất trên người ra, nhét vào tay bà ta.
“Cho tôi mượn điện thoại một chút, đừng nói với ai.”
Người phụ nữ cắn nhẹ lên chiếc vòng để kiểm tra, sau khi xác nhận là vàng thật, mới miễn cưỡng đưa điện thoại cho tôi, còn không quên dặn dò:
“Cẩn thận đấy, làm hỏng thì phải đền!”
Tôi nhanh chóng soạn tin nhắn, gửi đi.
Không lâu sau, tôi nhận được tin trả lời xác nhận.
Trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng yên ổn trở lại.
Tôi xóa sạch tin nhắn, trả điện thoại cho bà ta.
Giờ săn đã đến!
Chờ người phụ nữ rời đi một lúc lâu, tôi mới chậm rãi bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Bên ngoài, Tôn Chí Tân đang đứng ngồi không yên, đi qua đi lại trước cửa, vừa thấy tôi liền vội vã tiến đến.
“Bảo bối, sao em lâu thế?”
Tôi ôm bụng, cố tỏ ra đau đớn.
“Lạ thật, lại đau bụng nữa rồi.”
“Nhưng hôm nay em đâu có ăn gì đâu? Chỉ uống nước anh đưa thôi…”
“Chẳng lẽ… anh bỏ gì vào nước?”
Nghe vậy, ánh mắt Tôn Chí Tân lóe lên, gượng cười vài tiếng khô khốc.
“Ha ha ha ha… Bảo bối, em đúng là biết đùa! Mau vào đi, mọi người đang chờ em nói chuyện đấy!”
Nói xong, anh ta vòng tay ôm lấy eo tôi, kéo tôi về bàn tiệc.
12
Vừa đến nơi, tôi đã nghe thấy bố Tôn, đang ngà ngà say, khoe khoang với đám họ hàng.
“Đại học thì có gì ghê gớm? Cuối cùng chẳng phải vẫn cầu xin gả vào nhà tôi sao?”
“Muốn vào gia phả nhà này không dễ đâu! Ít nhất phải sinh cho tôi năm đứa con trai!”
Tôi lặng lẽ đứng phía sau ông ta.
Đám họ hàng vốn đang cười nói rôm rả bỗng nhiên im bặt.
Bố Tôn nhận ra bầu không khí khác lạ, chậm rãi quay đầu lại.
Vừa thấy tôi, ông ta lập tức cho rằng đây là thời điểm thể hiện uy quyền.
Ông ta vỗ mạnh lên bàn, gầm lên.
“Còn đứng đó làm gì? Mau lại đây rót rượu đi! Không thấy ly của bố cạn rồi à?”
Tôi tươi cười, cầm chai rượu, rót đầy ly trước mặt ông ta.
“Vâng, thưa bố.”
Tôi cười rạng rỡ, giọng ngọt lịm.
“Bố uống nhiều một chút nhé! Nếu uống đến chết, con sẽ mời tất cả mọi người ở đây một bữa tiệc lớn!”
Nụ cười đắc ý trên mặt bố Tôn lập tức cứng đờ.
Sắc mặt ông ta tối sầm lại.
“Mày… mày vừa nói gì?”
Tôi thu lại nụ cười, nhìn thẳng vào mắt ông ta, giọng nghiêm túc.
“Tôi nói, tôi sắp nổi điên rồi, mọi người nhớ thông cảm nhé.”
Vừa dứt lời, tôi cầm chai rượu, đập mạnh vào đầu Tôn Chí Tân.
Cốp!
Anh ta đau đến mức nhăn nhó mặt mày, ôm đầu gào lên.
“Anh có làm gì đâu! Sao lại đánh anh?!”
“Ồn quá.”
Tôi dứt khoát chụp lấy chiếc chân giò hầm trước mặt, nhét thẳng vào miệng anh ta.
Sau đó, tôi vặn mạnh một cái, trật luôn khớp hàm của anh ta.
Lần này, Tôn Chí Tân chỉ có thể ôm mặt khóc rưng rức, không còn la hét được nữa.
Bố Tôn loạng choạng đứng dậy, giơ tay định bắt tôi.
Tôi không né, chỉ chờ ông ta lao tới, rồi bất ngờ đẩy mạnh.
Bố Tôn đã say khướt, mất hết thăng bằng, cả người nhào thẳng về phía mẹ Tôn.
“Aaaa!”
Mẹ Tôn rú lên thảm thiết, còn chưa kịp né tránh, đã bị ông ta đè bẹp dưới đất.
Bố Tôn lăn ra bất tỉnh.
Mẹ Tôn giãy giụa muốn đứng dậy nhưng không tài nào thoát được, chỉ có thể nằm dưới đất rên rỉ.
Tôi quét ánh mắt qua đám người đang khiếp đảm, mỉm cười.
Sau đó, tôi dồn sức, lật tung cả bàn tiệc.
Rầm!
Chén bát, thức ăn, rượu bia văng khắp nơi.
Lúc này, đám người mới bừng tỉnh, hoảng loạn bỏ chạy tứ tán.
“Aaaa! Cô đánh bọn họ rồi thì đừng đánh chúng tôi nữa!”
Khi nguy hiểm ập đến, ai lo thân nấy.
Chỉ trong chớp mắt, bàn tiệc vốn ồn ào rôm rả, bây giờ chỉ còn lại tôi và ba người nhà họ Tôn.
13
Tôi tiếp tục điên cuồng đập phá tất cả những gì có thể đập được xung quanh.
Mãi đến khi chủ quán dẫn cả gia đình ra, mặt đỏ bừng vì tức giận.
“Con ranh này! Mày phá tanh bành quán của tao rồi, tính sao đây hả?!”
Tôi thản nhiên nhún vai.
“Đền tiền thôi. Bao nhiêu cũng đền.”
Ánh mắt ông ta lóe lên một tia tham lam.
“Chỗ này tao sửa sang hết không ít tiền đâu! Giờ bị mày phá nát, ít nhất cũng phải bồi thường hai mươi… không, năm mươi vạn!”
Chỉ với cái quán rách nát này?
Nói trắng ra, nơi này chỉ là một khoảng sân trống của nhà chủ, bày mấy cái bàn cũ kỹ lung lay, ngay cả ghế cũng gãy chân.
Nhưng tôi lại gật đầu rất nhiệt tình.
“Năm mươi vạn? Ít quá. Tôi thấy ít nhất phải bồi thường một trăm vạn mới đúng.”
Chủ quán hít sâu một hơi, vẻ giận dữ trên mặt biến mất không còn dấu vết, thay vào đó là hai mắt sáng rực.
Ông ta nhìn tôi như thể tôi là thần tài vừa rơi xuống từ trời.
Giọng nói cũng vô thức trở nên nịnh nọt.
“Đúng đúng đúng! Cô nói đúng lắm, phải bồi thường một trăm vạn! Vậy… cô muốn trả bằng cách nào?”
Tôi cười tươi.
“Tôi không có tiền.”
Nét mặt chủ quán lập tức đen sì, gào lên.
“Mày chơi tao à?!”
“Ấy, đừng vội nóng. Bạn trai tôi có tiền mà.”
Tôi chỉ vào Tôn Chí Tân, lúc này đang quỳ rạp dưới đất, miệng đầy nước dãi, vừa khóc vừa rên rỉ.
“À đúng rồi, bây giờ anh ta không nói chuyện được.”
Rắc!