Cơn Ác Mộng Ngày Tết - Chương 1
01.
Năm nay tôi không mua được vé tàu về quê.
Lúc đang định tìm vé chợ đen, bạn trai tôi, Tôn Chí Tân xung phong muốn đưa tôi về.
Vì dễ say xe, tôi theo phản xạ từ chối.
Nhưng anh ta lại cực kỳ kiên quyết.
“Bảo bối à, thay vì vứt tiền vào tay bọn bán vé, chi bằng để anh lấy làm tiền xăng đi.
“Hơn nữa, chúng ta còn có thể dành nhiều thời gian bên nhau hơn, nếu không lại phải xa nhau lâu như vậy, anh sẽ nhớ em chết mất.
“Em cứ yên tâm, anh chắc chắn sẽ đưa em về nhà an toàn trước, rồi mới về quê anh.
“Để em đi một mình, anh thực sự không yên tâm.”
Nhìn vào ánh mắt mong chờ của Tôn Chí Tân, tôi mềm lòng.
Thôi vậy, cùng lắm thì uống thuốc chống say xe là được.
Ngày khởi hành.
Tôn Chí Tân lái xe đến tận dưới chung cư tôi từ sáng sớm, còn chu đáo chuẩn bị một chiếc bình giữ nhiệt.
Tôi uống vài ngụm nước ấm, sau đó lơ mơ ngủ thiếp đi trong xe.
Không biết qua bao lâu, một trận xóc nảy dữ dội khiến tôi tỉnh giấc.
Mơ màng mở mắt ra, khung cảnh bên ngoài khiến tôi lập tức tỉnh táo.
Đường đất lồi lõm gập ghềnh, xa xa là vài mái nhà ngói cũ kỹ rải rác…
Trong không khí còn vương mùi phân gia súc ngai ngái.
Tôi ngơ ngác nhìn sang bạn trai bên cạnh.
“Chí Tân, đây là đâu?”
Tôn Chí Tân nhìn tôi đầy cưng chiều:
“Nhà anh chứ đâu!”
Tim tôi chợt trùng xuống, một cơn giận dữ ngùn ngụt bốc lên.
“Tôn Chí Tân, anh có ý gì? Không phải đã nói rõ ràng là trước tiên đưa tôi về nhà sao?”
Chuyện này trước đây chúng tôi đã tranh cãi không ít lần.
Cuối cùng mới đạt được thỏa thuận rằng năm nay ai về nhà nấy, mỗi người ăn Tết cùng gia đình của mình.
Thấy tôi kích động, Tôn Chí Tân vội vàng giải thích.
“Bảo bối, xin lỗi em, anh cũng vừa nhận được điện thoại từ nhà, mẹ anh nói bà không được khỏe lắm. Anh nghĩ nên tranh thủ về xem thế nào trước.”
“Anh định nói với em rồi, nhưng em ngủ say quá, gọi thế nào cũng không dậy.”
Nhìn bộ dạng thành khẩn của anh ta, lòng tôi bất giác dao động.
Có lẽ dạo gần đây tôi làm việc quá sức.
Trên đường đi, tôi thực sự ngủ rất sâu.
Cảm giác áy náy trào lên trong lòng.
“Chí Tân, xin lỗi nhé, là tôi hiểu lầm anh rồi…”
Anh ta dịu dàng xoa đầu tôi, giọng nói mang theo chút dỗ dành.
“Bảo bối, không sao đâu, anh sẽ không bao giờ giận em.”
“Em theo anh về thăm mẹ một lát đã, đợi chắc chắn bà không sao, anh lập tức đưa em về nhà, được không?”
2
Chiếc xe chật vật lăn bánh trên con đường đất gập ghềnh thêm vài phút nữa.
Cuối cùng, chúng tôi cũng dừng lại trước một căn nhà ngói cũ kỹ.
Tường nhà bong tróc loang lổ, mái ngói thì sứt mẻ, thậm chí có chỗ còn phải dùng rơm rạ tạm bợ che đậy.
Trông chẳng khác gì sắp đổ sập đến nơi.
Trong sân chất đầy đồ lặt vặt, những công cụ làm nông cũ kỹ vứt chỏng chơ, lộn xộn khắp nơi.
Tôi nhíu mày thật chặt.
Trước đây, Tôn Chí Tân từng nói bố mẹ anh ta là giáo viên đã nghỉ hưu, điều kiện gia đình cũng thuộc dạng khá giả.
Anh ta lúc nào cũng mặc đồ hiệu, ăn uống chẳng bao giờ thiếu thốn.
Rốt cuộc đây là chuyện gì?
Còn chưa kịp mở miệng hỏi, cửa xe bỗng bị giật mạnh.
Một người phụ nữ khoác trên mình chiếc áo bông đỏ rực rỡ, nhanh nhẹn túm lấy tôi kéo xuống xe.
Bà ta quan sát tôi từ đầu đến chân, ánh mắt đầy vẻ soi mói, giống như đang kiểm tra chất lượng một món hàng.
Đột nhiên, bà ta vỗ mạnh lên mông tôi một cái rồi lẩm bẩm bằng giọng địa phương nặng trịch:
“Ối dời, con bé này gầy quá, liệu có đẻ được thằng con trai không đây?”
Tôi đờ người tại chỗ.
Cái gì thế này?
Người này là ai?
Tôi quay phắt sang nhìn Tôn Chí Tân, chờ anh ta cho tôi một lời giải thích hợp lý.
Tôn Chí Tân cũng lộ rõ vẻ bối rối, bất lực mở miệng:
“Mẹ, chẳng phải mẹ nói bị bệnh sao?”
Hóa ra đây là mẹ anh ta.
Bà Tôn lập tức cất giọng chói tai, cười hô hố:
“Thấy mày về là mẹ hết bệnh ngay rồi!”
Trong khoảnh khắc ấy, tôi đã hiểu.
Mình bị lừa rồi.
Sắc mặt tôi lạnh đi, xoay người định leo lên xe.
Nhưng còn chưa kịp nhấc chân, đã bị Tôn Chí Tân ôm chặt lấy.
Giọng anh ta đầy áy náy.
“Bảo bối, xin lỗi em, anh cũng không biết mẹ lại như vậy. Mà giờ cũng đến rồi, ăn bữa cơm rồi hẵng đi, được không?”
“Anh lái xe tám tiếng liền, thực sự mệt chết đi được. Em cho anh nghỉ ngơi một chút đã, có được không?”
Tôi ấm ức vô cùng, nhưng nhìn dáng vẻ rã rời của anh ta, trong lòng lại dấy lên chút không nỡ.
Cuối cùng, tôi thở dài, thấp giọng thỏa hiệp:
“Thật sự chỉ ăn cơm rồi đi ngay chứ?”
Anh ta vội vàng gật đầu lia lịa.
3
Chiếc xe dừng lại, Tôn Chí Tân mở cốp sau để lấy hành lý của mình xuống.
Mẹ anh ta vừa thấy đống quà Tết bên trong, lập tức đưa tay vơ lấy.
Theo phản xạ, tôi bước lên một bước, định giải thích rằng mấy thứ này không phải chuẩn bị cho họ.
Nhưng còn chưa kịp mở miệng, Tôn Chí Tân đã nhanh chóng cắt ngang.
“Mẹ, mấy thứ này đều là do Kiều Kiều chuẩn bị cho bố mẹ đấy.”
Anh ta siết nhẹ tay tôi, giọng nhỏ đến mức gần như van xin.
“Bảo bối, lần đầu gặp phụ huynh, em cũng nên để lại ấn tượng tốt một chút chứ. Không thể đến tay không được, đúng không?”
Phải rồi, dù sao cũng đã đến đây rồi.
Dù gì cũng là bố mẹ anh ta, tôi không thể làm quá mọi chuyện được.
Nửa năm qua, Tôn Chí Tân đối với tôi không tệ.
Tôi bị đau dạ dày, lại kén ăn, anh ta liền học nấu đủ món để bồi bổ cho tôi.
Hơn nữa, anh ta cũng đúng kiểu người tôi thích.
Thôi vậy, nhịn một chút đi.
Mẹ Tôn nghe thấy mấy thứ này là tôi mua, cuối cùng cũng nặn ra được một nụ cười.
“Ừm, cũng coi như biết điều đấy…”
Sau đó, ngay trước mặt tôi, bà ta không chút khách sáo, trực tiếp bóc từng hộp quà.
Bên trong là vòng tay vàng và tổ yến tôi mua cho mẹ mình.
Chai Mao Đài và trà cao cấp dành cho ba.
Còn cả thùng trái cây tôi chuẩn bị cho cháu trai.
Toàn bộ đều bị bà ta ôm chặt vào lòng, hớn hở bước vào nhà.
Tôi cắn chặt răng, cố gắng kìm nén cơn giận, lặng lẽ theo sau.
4
Vừa bước vào cửa, một mùi ẩm mốc xộc thẳng vào mũi.
Bố Tôn ngồi trên chiếc ghế sofa rách nát, chỗ thủng còn dán tạm bằng băng keo, miệng ngậm tẩu thuốc, chậm rãi phả từng hơi khói.
Ông ta liếc nhìn tôi, chỉ nhàn nhạt mở miệng.
“Về rồi à? Một lát nữa họ hàng sẽ tới, mau vào bếp nấu cơm đi.”
“Đúng đúng đúng!”
Mẹ Tôn lập tức nở nụ cười xu nịnh, sau đó đẩy tôi thẳng vào bếp.
Sàn nhà dơ đến mức mỗi bước chân đều in lại dấu giày, bồn rửa chén thì chồng chất bát đĩa bẩn, nước ngập đến tận thành.
Tôi ngây người.
Còn chưa kịp phản ứng, mẹ Tôn đã nhét một chiếc giẻ lau dơ bẩn vào tay tôi, miệng không ngừng giục giã.
“Kiều Kiều, nhanh lên, thời gian không còn nhiều đâu! Lau nhà, rửa bát, rồi trong vòng nửa tiếng làm ra mười món đi!”
Tôi nhìn bà ta chằm chằm, không thể tin vào những gì mình vừa nghe.
Là bà ta điên rồi, hay tôi điên đây?
Tôi nghi ngờ mình nghe nhầm, theo phản xạ chỉ vào mũi mình, giọng nói cũng run lên.
“Tôi… làm á?”
Mẹ Tôn không biết lôi từ góc nào ra một chiếc ghế đẩu, ngồi phịch xuống, vắt chân, vẻ mặt hiển nhiên như thể mọi chuyện vốn dĩ phải như vậy.
“Mẹ sẽ ngồi đây chỉ đạo cho con, bắt đầu đi!”
Tôi lười đôi co với bà ta.
Trực tiếp ném mạnh miếng giẻ xuống đất, tức giận lao ra phòng khách.
Một cái bạt tai giáng thẳng lên mặt Tôn Chí Tân.
“Tôn Chí Tân, đưa tôi về nhà! Ngay! Lập! Tức!”
Bố Tôn cau mày, mặt đầy vẻ khó chịu.
“Mày làm phản đấy à? Dám đánh đàn ông của mày hả?”
Sắc mặt Tôn Chí Tân lập tức trở nên khó coi.
Anh ta giữ chặt tay tôi, thấp giọng dỗ dành.
“Bảo bối, em sao thế? Chẳng phải đã nói là ăn xong cơm rồi đi sao?”
Tôi siết chặt tay lại, móng tay vừa mới làm cắm sâu vào da thịt anh ta.
“Tôi vừa đến nhà anh, mẹ anh đã bắt tôi vào bếp! Tôi là người giúp việc nhà anh à?”
Mặt Tôn Chí Tân lập tức trầm xuống.
“Nấu bữa cơm thì có sao đâu? Con gái sinh ra là để lo việc nhà, chăm sóc đàn ông mà, không phải sao?”
“Mẹ anh làm được, sao em lại không làm được?”
“Dù sao sau này em cũng phải gả cho anh, sớm thích nghi một chút không tốt à?”
Tôi trợn mắt, nhìn chằm chằm anh ta, không thể tin nổi những gì vừa nghe thấy.
Anh ta… chỉ mới về nhà thôi mà, đã như biến thành một con người khác.
Trước đây, đến cả rửa chén anh ta cũng không nỡ để tôi động tay vào.
“Bảo bối của anh chỉ cần tập trung sáng tạo, không cần lãng phí thời gian trong bếp.”
“Sau này cưới nhau rồi, việc nhà cứ để anh lo hết, em chỉ cần xinh đẹp là được.”
Có lẽ, đây mới là con người thật của Tôn Chí Tân.
Tôi không còn muốn nói gì thêm nữa.
Chỉ cảm thấy lạnh lẽo thấu tim.
“Anh không đưa tôi về đúng không? Được thôi, trả túi cho tôi, tôi tự về.”
Tôn Chí Tân bật cười khẩy, nhìn tôi bằng ánh mắt đầy chế giễu.
“Lâm Ý Kiều, em còn chưa hiểu sao? Em không về được đâu.”