Có Quận Chúa Nào Thảm Như Ta Không? - Chương 4
11
Chuyện này không gây xôn xao lâu trong kinh thành.
Sau khi nhậm chức, Thẩm Thanh Trần liên tiếp dâng lên vài bản tấu về tin tình báo quân sự của địch mà hắn thu thập được khi còn ở biên cương, được hoàng thượng xem trọng.
Chưa đầy nửa tháng, hắn đã được thăng liền mấy cấp, tốc độ thăng quan thậm chí còn nhanh hơn cả trạng nguyên năm xưa.
Dư luận lập tức thay đổi, mọi người đều tranh nhau lấy lòng Thẩm gia.
Chưa đầy một tháng, Thẩm phủ đã sai người mang bách kim đến.
Điều ta không ngờ là Thẩm Thanh Uyển lại tỏ ra kiêu ngạo đến vậy.
Nàng ta nhìn chén trà được dâng lên trước mặt, vẻ mặt khinh miệt:
“Tẩu tẩu, à không, giờ phải gọi là quận chúa rồi.”
“Sao thế? Rời khỏi Thẩm gia rồi, ngay cả trà ngon cũng không có mà mời khách sao?”
Ta nhấp một ngụm Long Tỉnh Tây Hồ do hoàng thượng ban thưởng, nhàn nhạt đáp:
“Đơn giản là vì ta cảm thấy ngươi không xứng mà thôi.”
“Ngươi…!”
“Nếu không có chuyện gì khác, Thẩm tiểu thư, mời về cho.”
Thẩm Thanh Uyển tức giận siết chặt khăn tay.
Từ khi ta bước chân vào cửa Thẩm gia, nàng ta đã ngang ngược khó dây, nay ta đương nhiên không cần phải cho nàng ta sắc mặt tốt.
“Hừ! Ngươi cũng chỉ có thể đắc ý một thời gian mà thôi! Một quận chúa chỉ có hư danh, lại từng bị bỏ chồng, ai dám lấy ngươi?”
“Ca ca ta được hoàng thượng trọng dụng, hiện giờ đã là chính ngũ phẩm Bộ Quân phó úy, đã chính thức nghênh đón Lâm Nhuyễn vào phủ.”
“Đợi nàng ấy sinh trưởng tử, tất nhiên sẽ được nâng thành chính thất.”
“Tô Nhược Yên, đến lúc đó, xem ngươi còn đắc ý được bao lâu!”
Ta nhàn nhã thổi làn hơi nóng trên miệng chén trà:
“Ồ? Vậy sao?”
“Ngũ phẩm, cũng không tệ.”
“Chúc mừng ngươi cuối cùng cũng tìm được một nam nhân để gả đi.”
Cát Tường đứng bên cạnh cố nín cười, còn Thẩm Thanh Uyển thì giận đến phát điên.
Thấy không thể kích thích ta, nàng ta tức tối quát lên:
“Ngươi bỏ lỡ ca ca ta rồi, sau này đừng hòng tìm được ai tốt hơn!”
“Cát Tường, tiễn khách.”
Thấy Thẩm Thanh Uyển vẫn ngu xuẩn như ngày nào, ta liền yên tâm.
Thẩm huynh muội thừa hưởng trọn vẹn sự tham lam ngu dốt từ Thẩm lão phu nhân, đây là chuyện không thể chối cãi.
Như vậy, việc Thẩm Thanh Trần được hoàng thượng trọng dụng… chắc chắn có ẩn tình!
Du An thấy ta cứ nhìn chằm chằm vào chiếc khay đựng bách kim, liền lên tiếng trấn an:
“Quận chúa, ngài là tòng nhất phẩm, tên kia nhìn thấy ngài cũng phải hành lễ, không cần phải bận tâm vì những chuyện nhỏ nhặt này.”
Ta lắc đầu:
“Du An, không phải ngươi đã điều tra mà không tìm ra lai lịch của Lâm Nhuyễn sao?”
Hắn nắm chặt chuôi kiếm bên hông, suy tư một lúc rồi bỗng dưng ngẩng đầu:
“Quận chúa nghi ngờ…”
“Thẩm gia đại họa sắp tới. Muốn diệt trừ một kẻ, trước tiên phải giúp kẻ đó đắc ý ngông cuồng.”
Ngay cả ta cũng có thể nghĩ ra điều này, hoàng đế cữu cữu há lại không hiểu?
Hoàng thượng nâng đỡ Thẩm Thanh Trần, chắc chắn là để dụ kẻ đứng sau màn xuất đầu lộ diện.
Chỉ e rằng, người còn chưa nắm đủ chứng cứ trong tay.
Không hiểu sao, ta lại nghĩ đến đôi mắt của Lâm Nhuyễn.
Có khi nào… người đứng sau giúp Thẩm Thanh Trần có được thánh thượng coi trọng, chính là nàng ta không?
Nếu không, một cô nhi mù lòa, làm sao có thể lọt vào mắt xanh của Thẩm Thanh Trần?
Phải rồi.
Nghĩ thông suốt, mọi thứ đều hợp lý.
“Cữu cữu đã giúp ta rất nhiều, nay đến lúc ta giúp lại người rồi.”
“Quận chúa chỉ cần làm điều mình muốn, Du An tất sẽ bảo vệ ngài chu toàn.”
Ta ngẩng đầu, bất ngờ chạm vào ánh mắt hắn.
Ánh mắt hắn rất nghiêm túc, trong con ngươi đen nhánh phản chiếu bóng dáng ta.
Ta vô thức quay mặt đi, tránh ánh nhìn đó.
“… Đa tạ.”
12
Lại một tháng nữa trôi qua.
Thẩm Thanh Trần không ngừng được thăng chức, sau khi được đề bạt lên Tòng Tam phẩm Bào Y Kỵ Tham Lĩnh, thì thai nhi trong bụng Lâm Nhuyễn được chẩn đoán là nam hài.
Thẩm gia lập tức tổ chức đại hôn yến, mời tất cả danh gia vọng tộc trong kinh thành.
Dĩ nhiên, họ cũng không quên gửi cho ta một thiếp mời.
Nhưng bọn họ không biết rằng, ta đã đợi tấm thiệp này từ rất lâu rồi.
“Quận chúa, hay là đừng đi thì hơn, dạo này số người kết giao với Thẩm gia không ít…”
Cát Tường vừa chải tóc cho ta, vừa lo lắng nói.
“Yên tâm, ta tự có tính toán.”
Khi được Du An dìu xuống xe ngựa, ta lập tức trở thành tiêu điểm chú ý của đám đông.
Ta không quan tâm đến những ánh mắt ấy, chỉ thản nhiên đưa thiệp mời rồi tiến vào Thẩm phủ.
Trong viện, một đám người vây quanh Lâm Nhuyễn, kẻ khen người nịnh.
Thẩm Thanh Uyển lại càng ra sức quấn lấy nàng ta, bộ dạng ân cần vô cùng.
Ta thấy bụng của Lâm Nhuyễn đã nhô cao, nhưng trên mặt nàng ta vẫn tràn đầy vui sướng.
Ngay cả đôi mắt đã mù cũng ánh lên tia sáng rạng rỡ.
Ta khẽ nhếch môi cười, cầm lễ vật bước lên trước:
“Chúc mừng.”
“Tỷ tỷ đến rồi.”
Lâm Nhuyễn nhận ra giọng ta, khẽ khom người hành lễ.
“Thân thể thiếp nặng nề, lễ nghi không chu toàn, mong tỷ lượng thứ.”
“Lâm Nhuyễn, ngươi bây giờ là thê tử của Thẩm Tham Lĩnh, không sai.”
“Nhưng ta là quận chúa, ngươi gọi ta một tiếng ‘tỷ tỷ’, ta thấy buồn nôn.”
Sắc mặt nàng ta lập tức thay đổi.
Không ngờ ta vừa đến đã nói chuyện khó nghe như vậy.
Thẩm Thanh Uyển dạo gần đây đang qua lại với nhị công tử nhà Hộ Bộ thị lang Chu gia.
Nghe nói hai nhà đang bàn chuyện hôn nhân.
Vì thế, nàng ta đương nhiên không muốn Thẩm gia bị ta chèn ép.
“Quận chúa thật là có khí phách! Ai trong đây chẳng biết người từng là chị dâu của ta?”
“Ta thấy, nàng ấy gọi ngươi một tiếng tỷ tỷ cũng chẳng có gì sai, dù sao ngươi cũng chỉ là ‘người trước’ mà thôi!”
Lời này vừa dứt, không ít người che miệng bật cười.
Dù sao, Thẩm gia gần đây đang lên như diều gặp gió, rất được hoàng thượng coi trọng.
Còn ta, chỉ là một quận chúa không cha không mẹ.
Rõ ràng ai ai cũng biết nên chọn đứng về phía nào.
“Xuân về nắng ấm, ta nhớ trong ao còn có đàn cá chép mà ta đã tốn một số tiền lớn, nhờ người mang từ Tô Hàng về.”
“Không biết bây giờ thế nào rồi?”
“Quận chúa đã muốn ngắm cá chép, thiếp thân xin bồi tiếp.”
Lâm Nhuyễn thấy ta bị giễu cợt mà không phản bác, nụ cười trên mặt càng thêm đắc ý.
Thẩm Thanh Uyển lạnh lùng hừ một tiếng:
“Tẩu tẩu đúng là có lòng bao dung, rõ ràng quận chúa biết tỷ không nhìn thấy, lại đang mang thai, mà vẫn bắt tỷ phải đi lại, thật không biết có ý gì nữa!”
“Phụ nữ có thai nên đi lại nhiều một chút, hơn nữa quận chúa là khách quý, sao có thể không tiếp đãi?”
Ta chẳng buồn quan tâm đến ánh mắt dò xét xung quanh.
Danh tiếng đối với ta, có cũng được, không có cũng chẳng sao.
Nhìn bộ dáng hai người Lâm Nhuyễn – Thẩm Thanh Uyển kẻ tung người hứng, ta càng thêm chắc chắn suy đoán của mình là đúng.
Thẩm Thanh Uyển vốn ích kỷ, dù vì tiền tài hay quyền thế, cũng không thể tốt với một người đến mức này.
Chỉ có một khả năng—nàng ta cũng biết chuyện Lâm Nhuyễn đã giúp Thẩm Thanh Trần được hoàng thượng trọng dụng!
Ta hơi nhướng mày.
“Đi thôi.”
13
Trên đường đi đến ao cá chép, Thẩm Thanh Uyển vẫn không ngừng thao thao bất tuyệt, kể tội ta với mọi người xung quanh:
“Quận chúa thân ngọc ngà cao quý, từ lúc vào phủ, ăn tiêu hoang phí, chỉ riêng mấy con cá chép này thôi cũng đã tốn mười kim!”
“Haiz, nếu không phải quận chúa rời đi, ta làm sao có được y phục mới mà mặc?”
“Trước đây ai ai cũng nhường nhịn nàng ta, chỉ là… nàng ta căn bản không xem Thẩm gia ra gì…”
Chờ thời cơ vừa đến, ta lập tức quay người, giáng cho nàng ta một cái bạt tai thật mạnh.
“Thẩm tiểu thư sợ là bị ma ám rồi, dám tùy tiện phỉ báng bản quận chúa?”
Nàng ta vẫn ngu ngốc như ngày nào, ngây ngẩn nhìn ta.
Lâm Nhuyễn vội vàng chen vào hòa giải:
“Quận chúa hà tất phải động thủ? Dù nhị tiểu thư có nói sai điều gì, ngài cũng…”
“Chát!”
Ta thẳng tay vung một cái tát, đánh cho nàng ta mặt lệch sang một bên.
“Ngươi lại là cái thá gì?”
“Người đâu! Mau kéo quận chúa ra!”
Thẩm Thanh Uyển bỗng hét thất thanh.
Đám hạ nhân Thẩm gia vội vàng lao lên định can ngăn, nhưng chưa kịp kéo ra, tình thế đã hoàn toàn mất kiểm soát.
“Bùm!”
Ta và Lâm Nhuyễn đồng thời rơi xuống nước.
Thẩm Thanh Trần nghe nói ta đến hậu viện, sợ ta làm hại đứa con trong bụng Lâm Nhuyễn, liền vội vã chạy tới.
Vừa hay nhìn thấy cảnh này.
Lâm Nhuyễn không biết bơi, ra sức vùng vẫy trong nước.
Chỉ là, ta lại cố tình giữ chặt tay nàng ta, nhấn xuống dưới!
“Thẩm lang… ta ở đây… ực ực ực—cứu ta!”
Rất nhiều người trông thấy nàng ta vẫy tay cầu cứu về phía Thẩm Thanh Trần.
Lúc sinh tử cận kề, nàng ta cuối cùng cũng lộ tẩy!
Ta lập tức buông nàng ta ra, mặc kệ nàng ta vùng vẫy giãy giụa.
Chỉ tiếc là, nước xuân còn lạnh, dù ta biết bơi, cũng không thể cầm cự quá lâu.
Trước khi mất đi ý thức, ta mơ hồ thấy một bóng dáng lao tới, đưa tay ra kéo lấy ta.
14
Khi ta tỉnh lại, toàn bộ Thẩm gia đã bị tống vào ngục.
Thân phận gian tế của Lâm Nhuyễn bị vạch trần.
Quả nhiên, ta đoán không sai!
Nàng ta không hề mù, mà luôn giả mù để trà trộn vào quân đội, bí mật truyền tin tình báo cho địch quốc.
Chẳng qua, vì chức vị của Thẩm Thanh Trần lúc đó quá thấp, hắn không tiếp cận được nhiều quân cơ quan trọng.
Vì vậy, bọn họ giả vờ rút quân, để nàng ta theo hắn trà trộn vào kinh thành.
Hoàng thượng sớm đã nhận ra điều bất thường, vì thế cố tình lập bẫy.
Trên bề mặt là thăng chức trọng dụng, thực tế chính là mài dao chờ ngày hành quyết.
Kẻ địch đã cài nội gián vào triều ta, chẳng lẽ triều ta lại không có tai mắt trong triều địch?
Hoàng thượng nghi ngờ, Lâm Nhuyễn chắc chắn không phải là gián điệp duy nhất, mà phía sau còn có cả một mạng lưới liên kết phức tạp.
Thế nhưng, sau hai tháng điều tra, kết quả lại khiến người khó tin—
Không có đồng bọn.
Chỉ có một mình nàng ta!
Vì chuyện này, hoàng thượng cảm thấy mất mặt, lập tức tấn công địch quốc, trong ba tháng đã san bằng toàn bộ để trút giận!
Nhưng đó là chuyện sau này.
Ngày Thẩm gia toàn tộc bị xử trảm, ta không đến.
Mà chỉ nghiêm chỉnh quỳ trong điện, nghe hoàng thượng mắng xối xả.
Hoàng thượng nổi giận đùng đùng, đập nát sạch đồ sứ trong cung điện:
“Lấy thân ra mạo hiểm? Ngươi đúng là đồ ngốc!”
“Trẫm đường đường là thiên tử, cần gì đến ngươi giúp đỡ?! Ngươi chỉ giỏi học theo mẫu thân ngươi mấy trò không ra gì!”
“Cút cút cút! Muốn về Biện Châu thì cút về, trẫm không muốn nhìn thấy ngươi nữa!”
Ta lập tức quỳ xuống dập đầu, nhanh chóng rời khỏi Càn Thanh Cung.
Mới bước ra ba bước, hoàng thượng đã gọi giật lại:
“Phải thường xuyên hồi kinh thăm trẫm, đây là thánh chỉ!”
“Thần nữ tuân chỉ!”
(Chính văn hoàn.)