Có Quận Chúa Nào Thảm Như Ta Không? - Chương 3
9
Khi ta trở lại Thẩm phủ với thánh chỉ trong tay, trời đã hoàn toàn tối đen.
Thấy ánh đèn trong viện ta vẫn còn sáng, Du An là người đầu tiên đẩy cửa bước vào.
Thẩm Thanh Trần da dày thịt béo, ban ngày bị đánh đến hộc máu, vậy mà giờ đã khôi phục bảy tám phần.
“Ngươi đi đâu vậy?”
Ánh mắt hắn nhìn Du An đầy địch ý, nhưng dường như kiêng dè điều gì đó, nên lại chuyển hướng nhìn ta.
“Thẩm tướng quân, chúng ta có quen thân lắm sao?”
“Hơn nữa, ai cho phép ngươi tự tiện vào viện của ta?”
Ta đã sớm sai người cất kỹ thánh chỉ.
Dự định sáng mai thu dọn toàn bộ số sính lễ ta mang theo, rồi mời tổng quản thái giám bên cạnh hoàng đế đích thân đến tuyên chỉ.
Dù sao nếu ngay đêm nay dọn sạch Thẩm gia, e là bận rộn tới sáng cũng chưa xong.
Nghe ta nói, mấy nha hoàn bên cạnh sợ hãi cúi đầu.
Cũng đúng, đây là Thẩm phủ.
Ta mang theo không nhiều người hầu, từ sớm đã phát hiện Thẩm gia dòm ngó của hồi môn của ta, lập tức sai người canh giữ chặt chẽ.
Những nha hoàn còn lại, thân phận đều do Thẩm gia nắm giữ, bọn họ đương nhiên không dám cản Thẩm Thanh Trần.
Dù sao cũng chỉ là lòng trung thành không đủ, sáng mai ta cũng không mang theo họ đi.
Thẩm Thanh Trần không hài lòng với thái độ của ta, nắm tay siết chặt, đập mạnh lên chiếc bàn tròn bằng gỗ tử đàn quý giá của ta:
“Ta là phu quân của nàng, đáng lẽ phải là người thân thiết nhất với nàng!
“Cả Thẩm gia này đều thuộc về ta, chẳng lẽ ta còn không được vào viện của chính thê?”
Ta cười lạnh một tiếng, gọi hắn một tiếng “tướng quân” đã là quá nể mặt rồi, vậy mà hắn còn dám diễn trò trước mặt ta.
“Du An, tiễn khách.”
Sau khi bị hoàng đế cữu cữu nghiêm khắc trách mắng một trận, cuối cùng ta cũng hiểu được nỗi khổ tâm của người.
Làm quận chúa mà rơi vào tình trạng nhu nhược thế này, thật sự là nực cười!
“Lại là hắn! Tô Nhược Yên, bản tướng quân tới thăm nàng là nể mặt nàng, đừng có được đằng chân lân đằng đầu!”
Thẩm Thanh Trần nổi giận, vung tay hất vỡ bộ trà cụ quý hiếm trên bàn.
Thấy hắn vẫn chưa từ bỏ ý định động thủ, ánh mắt ta lạnh đi.
Phụ thân ta cũng là tướng quân, đối xử với mẫu thân vô cùng tốt, nên mẫu thân mới sắp xếp hôn sự của ta với phủ tướng quân.
Chỉ là, loại người như Thẩm Thanh Trần, không chỉ giơ nắm đấm ra ngoài, mà còn giơ cả vào trong nhà.
“Thẩm Thanh Trần, ngươi không mời mà đến, thật sự nghĩ ta còn thiết tha với ngươi sao?”
Mẫu thân qua đời sớm, hôn sự này vốn cũng chỉ là một lời hứa miệng.
Nhưng khi đó, phụ thân bệnh nặng, ông vô cùng mong mỏi được nhìn thấy ta xuất giá.
Vậy nên ta đã không chút do dự mà gả đi.
Với Thẩm Thanh Trần, ta chưa bao giờ cầu mong có thể phu thê tình thâm như phụ mẫu ta.
Chỉ mong có thể sống như những cặp vợ chồng bình thường, kính trọng lẫn nhau, nước giếng không phạm nước sông là đủ.
Nhưng hắn lại tham lam vô độ.
Cả Thẩm gia như một ổ sói, ai ai cũng hận không thể đoạt mạng ta!
“Ngươi không cần ta? Ta thấy là ngươi có tư tình với tên hộ vệ này thì có!”
“Tô Nhược Yên, đường đường là một quận chúa, lại không biết liêm sỉ đến mức này, ngươi có tư cách gì nói ta?”
Thẩm Thanh Trần mở miệng là dơ bẩn, bịa đặt mọi chuyện để vu khống ta.
Kết quả, lại một lần nữa bị Du An đích thân ném bay ra ngoài.
Du An đứng trên cao nhìn xuống, ánh mắt khinh miệt quét qua Thẩm Thanh Trần, rút thanh kiếm bên hông ra:
“Đừng tưởng ai cũng bẩn thỉu như ngươi.”
Du An vốn rất ít khi mở miệng, luôn tin rằng có thể động thủ thì tuyệt đối không nói nhiều.
Lần này lại bị Thẩm Thanh Trần chọc giận đến mức mở miệng, có thể thấy hắn đã tức giận đến nhường nào.
“Gian phu dâm phụ!!”
Viện này có không ít hạ nhân, Thẩm Thanh Trần vốn sĩ diện, lập tức bò dậy, nhào vào đánh nhau với Du An.
Ta khẽ nhíu mày.
Hắn có thể lập chiến công, chứng tỏ võ nghệ không tệ, còn Du An thì đã rời xa chiến trường nhiều năm, không biết…
“Bốp!”
“Bốp bốp bốp!”
Chưa đầy nửa khắc, Thẩm Thanh Trần bị đá bay ra ngoài không biết bao nhiêu lần.
Du An múa kiếm đẹp đẽ vô cùng, ngược lại, Thẩm Thanh Trần, toàn thân gấm vóc giờ đã rách bươm.
Thật kỳ lạ, một kẻ vô dụng như hắn, rốt cuộc làm thế nào mà có thể đại thắng khải hoàn?
Nhớ đến vẻ bất thường của Lâm Nhuyễn, ta thầm ghi nhớ chuyện này trong lòng.
10
Sáng sớm hôm sau, ta thức dậy từ rất sớm.
Từng rương từng rương châu báu, vàng bạc được chuyển ra khỏi Thẩm phủ, thu hút ánh nhìn của không ít người qua đường.
Thẩm lão phu nhân, người vốn đang bệnh nặng gần chết, khi nghe tin liền lập tức dẫn theo một đoàn người xông đến ngoài viện ta, mắng chửi không ngớt:
“Tô Nhược Yên, ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Ngươi là dâu Thẩm gia, lại dám dọn sạch tư khố của nhà chồng, thật sự nghĩ rằng thân phận quận chúa có thể bảo vệ ngươi cả đời sao?!”
“Lũ hỗn trướng! Dừng lại hết cho ta! Chuyển cái gì mà chuyển! Các ngươi mù hết rồi sao? Mau cản lại!”
Người của Thẩm gia và người của ta giằng co không dứt, nhưng chỉ cần một mình Du An đứng đó cũng đủ khiến bọn họ khiếp sợ.
Nghe tiếng chửi rủa không ngừng vang lên, ta mới thong thả sưởi ấm đôi tay bằng lò sưởi nhỏ trong tay, chậm rãi bước ra khỏi phòng.
Sau trận náo loạn đêm qua, giờ đến cửa viện ta, Thẩm lão phu nhân cũng không dám tự tiện xông vào.
“Lão phu nhân, đây đều là của hồi môn của quận chúa chúng ta, sao lại thành đồ của Thẩm gia rồi?”
Cát Tường dìu ta, ánh mắt không che giấu nổi sự khinh miệt.
Bình thường nàng đi theo ta chịu không ít ấm ức, nay thấy ta đã quyết tuyệt trở mặt, đương nhiên cũng có thù báo thù.
“Đã vào cửa Thẩm gia, thì chính là đồ của Thẩm gia!”
“Ngươi là thứ gì, chủ tử nói chuyện, có chỗ cho một nô tỳ như ngươi chen miệng sao?”
“Người đâu, đánh gãy miệng con tiện tỳ này cho ta!”
Thẩm lão phu nhân đã quen tác oai tác quái, vừa mở miệng đã muốn sai hai bà tử thô sử xông lên đánh người.
“Thẩm lão phu nhân, nô tỳ này của ta là người của phủ Trấn Quốc vương, đánh chó còn phải nể mặt chủ. Bà muốn đánh nàng ta, có phải là muốn đánh vào mặt phủ Trấn Quốc vương không?”
Hai bà tử nghe xong liền sững sờ tại chỗ, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Thẩm lão phu nhân mặt mày sa sầm:
“Đúng là một con tiện tỳ giảo hoạt!
“Tô Nhược Yên, đây chính là nô tài do ngươi dạy dỗ ra sao?!”
“Được! Không động vào được một nô tỳ thì ta chẳng lẽ không thể quản giáo ngươi?”
Chỉ cần chạm đến lợi ích của mình, bà ta ngay cả lớp mặt nạ giả tạo cũng không buồn mang nữa.
“Ồ? Không biết lão phu nhân muốn quản giáo ta thế nào?”
“Hừ, đương nhiên là dùng gia pháp!”
Ta thật muốn gõ thử vào đầu bà ta xem có thiếu dây thần kinh nào không.
Đến nô tỳ của ta bà ta còn không dám động vào, lại còn mơ tưởng dùng gia pháp với ta?
Đúng lúc này, Thẩm Thanh Uyển và Thẩm Thanh Trần nhận được tin, vội vã chạy tới.
“Tẩu tẩu, chẳng phải ca ca đã nói là tạm thời không nạp nữa rồi sao? Tẩu lại làm lớn chuyện như vậy, còn để danh tiếng Thẩm gia đặt ở đâu?”
“Tô Nhược Yên, có chuyện gì không thể nói chuyện cho đàng hoàng sao? Nàng làm thế này, bảo ta sau này còn mặt mũi nào gặp đồng liêu?”
Ta quét mắt nhìn một lượt, hôm nay Lâm Nhuyễn không có mặt.
Chắc là bị an bài ở đâu đó dưỡng thai.
Cũng tốt.
“Vừa hay, mọi người đã có mặt đông đủ.”
Ba người họ đồng loạt trừng mắt nhìn ta, dường như muốn xem ta sẽ giở trò gì.
Ngay lúc này, công công Đức An dẫn theo một đoàn người xuất hiện.
“Thánh chỉ đến!”
Thẩm Thanh Trần lập tức mừng rỡ, nhanh chóng quỳ xuống:
“Thần Thẩm Thanh Trần dẫn gia quyến lĩnh chỉ, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Khi Thẩm lão phu nhân quỳ xuống, bà ta còn không quên đắc ý quay đầu lại nhìn ta:
“Thánh chỉ phong tặng cho con ta đã đến rồi! Độc phụ như ngươi, giờ có hối hận cũng không kịp! Ta nhất định bảo nó hưu ngươi!”
Thẩm Thanh Uyển cũng cao ngạo liếc ta một cái:
“Tẩu tẩu, lát nữa đừng quỳ xuống cầu xin ca ca ta tha thứ đấy nhé!”
Ta nén cười, khẽ cúi đầu.
Rốt cuộc ai phải cầu xin ai, còn chưa biết được đâu.
Công công Đức An nghiêm mặt, giọng đọc to, rõ ràng:
“Thẩm thị một tộc ngang ngược vô lễ, bất kính với phủ Trấn Quốc vương, khinh nhục quận chúa…”
“… Đặc ban hưu thư, phạt bách kim.”
“Thẩm Thanh Trần trấn thủ biên cương có công, đặc biệt ban cho chức vụ Thái Phó Tự Mã Xưởng Ủy Thự Hiệp Lĩnh, ba ngày sau nhậm chức.”
Từng câu từng chữ, giòn giã như búa nện vào mặt bọn họ.
Nụ cười trên mặt bọn họ lập tức tan vỡ.
“Thần… lĩnh chỉ, tạ chủ long ân.”
Thẩm Thanh Trần run rẩy nhận lấy thánh chỉ.
Bị hưu đã đủ khiến hắn mất hết mặt mũi, giờ đến chức quan cũng chỉ là một tiểu quan tòng cửu phẩm hữu danh vô thực.
Công công Đức An vừa rời đi, hắn liền lập tức phun ra một ngụm máu, ngã vật xuống đất.
Thẩm Thanh Uyển hoảng loạn đến ngây người.
Nàng ta đang tuổi đàm hôn luận gả, giờ có chuyện như vậy, còn nhà chồng nào dám lấy nàng ta?
Thẩm lão phu nhân run rẩy chống gậy, hung hăng trừng ta, như thể muốn lao đến xé xác ta:
“Là ngươi!”
“Đương nhiên là ta.”
Du An bước lên chắn trước mặt ta, Cát Tường thì đỡ lấy ta.
“Thẩm gia ta đối xử với ngươi không tệ!”
“Lão phu nhân, có lẽ bà thật sự già rồi, đến mức quên mất ba năm qua bà đã làm gì.”
Ba năm qua, ta thật lòng coi bà ta như mẹ ruột mà hầu hạ chu đáo.
Nhưng bà ta đối xử với ta thế nào?
Cả Thẩm gia đối xử với ta thế nào?
“Hôm qua ta đã nói rồi, muốn hưu ta, cũng phải xem Thẩm gia các người có xứng hay không.”
“Bản quận chúa rộng lượng, cho các người một tháng, đem bách kim giao đến phủ Trưởng Công chúa.”
“Nếu không, đến lúc Thẩm Thanh Trần ngay cả chức tòng cửu phẩm cũng không giữ nổi, đừng trách ta không nhắc nhở trước.”
Du An mở đường cho ta, hộ tống ta rời khỏi Thẩm phủ.
“Ngươi, ngươi… A——!”
Phía sau, tiếng gào thét đầy thống khổ của Thẩm lão phu nhân vang lên.
Mới chỉ bắt đầu, mà đã chịu không nổi rồi sao?