Có Quận Chúa Nào Thảm Như Ta Không? - Chương 2
5
Mọi người trong sảnh đều chết lặng khi thấy ngọc bội trong tay ta.
Ngay sau đó, Thẩm lão phu nhân hừ lạnh một tiếng, là người đầu tiên gây khó dễ cho ta:
“Chẳng qua chỉ là một quận chúa không cha không mẹ, thật sự coi mình là hoàng thân quốc thích chắc?”
“Hoàng đế phạm pháp cũng chịu tội như thứ dân! Ngươi phạm phải thất xuất, chẳng lẽ nhi tử ta không thể hưu ngươi?”
Thẩm lão phu nhân xuất thân thương hộ, cả đời thuận buồm xuôi gió, trời có sập xuống cũng có Thẩm lão tướng quân chống đỡ. Bà ta chưa từng nếm trải sự tàn khốc của thế gian.
Đây là hạng người không thấy quan tài không đổ lệ, ta cũng chẳng muốn phí lời với bà ta.
Không ngờ Thẩm Thanh Trần cũng nhíu mày, vẻ mặt đầy khó chịu:
“Phu nhân xuất thân hoàng thất, lại càng phải độ lượng, hiểu lễ nghi, tránh làm mất thể diện hoàng gia.”
Tiểu cô ngông cuồng của ta, Thẩm Thanh Uyển, cũng hất cằm nhìn ta đầy khinh miệt:
“Mẫu thân và ca ca nói đúng! Đã gả vào Thẩm gia, không tôn kính bà mẫu lại còn ỷ thế hiếp người, thật không biết đã được giáo dưỡng thế nào!”
Thẩm Thanh Trần có thể lĩnh binh ra trận, vậy mà cứ dính đến chuyện của Lâm Nhuyễn liền ngu xuẩn đến khó tin.
Ta siết chặt ngọc bội trong tay.
Nếu nói vừa rồi, ta mới chỉ tin vào giấc mộng đêm qua năm sáu phần, thì giờ khắc này, ta đã hoàn toàn tin tưởng.
Bất kể là trọng sinh hay tiên tri, ta đều sẽ không tha thứ cho những kẻ này.
Nhìn xem, cả một gia tộc chẳng khác gì lũ đỉa đói, lòng tham và khinh miệt hiện rõ trên mặt, không thèm che giấu chút nào.
Nực cười làm sao! Trước đây ta lại không nhìn ra những màn diễn vụng về của bọn họ, để rồi bị tính kế đến chết một cách thảm hại!
“Tô Nhược Yên, ta thấy ngươi vẫn nên ngoan ngoãn đón nàng ta vào phủ đi, tránh để bị ca ca ta hưu bỏ, đến lúc đó còn bị thiên hạ chê cười!”
Thẩm Thanh Uyển ngạo nghễ nói, cứ như ta vẫn là con cừu non dễ bảo ngày trước.
Ta lạnh lùng quét mắt qua bọn họ, cất giọng nghiêm nghị:
“Ta tuy song thân đã mất, nhưng phụ thân ta là Trấn Quốc vương, mẫu thân ta là đích trưởng công chúa.”
“Dù Thẩm lão tướng quân còn sống, thân phận địa vị cũng không thể sánh với phụ mẫu ta dù chỉ một phần!”
“Các ngươi là thứ gì, cũng dám bịa chuyện về cha mẹ ta?”
Sắc mặt Thẩm Thanh Uyển lập tức tái nhợt, ngón tay run rẩy chỉ vào ta: “Ngươi, ngươi…”
Thẩm lão phu nhân lại càng hít thở không thông, suýt nữa thì ngất đi.
Cả đời bà ta đắc ý nhất chính là cưới được một lang quân tốt, sinh được một nhi tử giỏi giang.
“Ngươi quá đáng rồi, Tô Nhược Yên! Sao ngươi có thể nói chuyện với mẫu thân như vậy?”
Thẩm Thanh Trần sắc mặt u ám, gần như giơ tay định đánh ta.
Đừng nói đến phong phạm của tướng quân, đến cả một nam nhân tử tế cũng không bằng.
Ta đã sớm nản lòng, nhưng ta há lại để yên đứng đây chịu đòn?
Trước khi gả đi, phụ thân lo ta không được như ý, đã phái ám vệ giỏi nhất của mình đến bảo hộ ta.
Năm đó, ta bị Thẩm lão phu nhân lấy phụ đạo, hiếu đạo ra đè nén, nghe theo lời dối trá của bà ta, điều ám vệ Du An ra ngoài viện, chỉ khi xuất phủ mới đi theo bảo vệ.
Nhưng cơ hội ra ngoài của ta chẳng có bao nhiêu, gần như bằng không.
Cuối cùng, ta bị những mưu kế thâm sâu trong phủ hại chết một cách oan uổng. Có lẽ, đến khi Du An hay tin, ta cũng đã chết được vài ngày rồi.
Thế nên, sáng nay, ta đã cho gọi Du An trở về!
6
Bàn tay của Thẩm Thanh Trần chưa kịp giáng xuống mặt ta.
Ngược lại, hắn bị một cước đá bay ra ngoài, thân thể văng xa ba trượng, vẽ nên một đường vòng cung tuyệt đẹp giữa không trung.
“Con trai ta!!”
“Ca ca—!”
“Tướng quân~!”
Trong đại sảnh lập tức rối loạn thành một mớ hỗn độn.
Thẩm Thanh Trần phun ra một búng máu tươi, ác độc chỉ vào ta và Du An – ám vệ trước mặt ta.
“Hắn, hắn là ai…?”
Thẩm lão phu nhân suýt nữa thì ngất đi, quay ngoắt đầu lại, ánh mắt đục ngầu như tẩm độc hung hăng trừng ta:
“Giỏi lắm, ngươi là một mụ đàn bà ghen tuông, lại còn dây dưa không rõ với nam nhân khác!”
“Trời cao có mắt! Giữa thanh thiên bạch nhật, lại dám để tình nhân của mình đánh nhi tử ta! Thứ đàn bà vô liêm sỉ, không có giáo dưỡng, ngươi…!”
Lời bà ta thật khó nghe.
Du An từng theo phụ thân ta nam chinh bắc chiến, muốn khiến một bà lão câm miệng chẳng khác gì bẻ một cọng cỏ.
“Thẩm lão phu nhân, xin cẩn ngôn.”
Năm đó, mẫu thân ta cưu mang Du An, hắn là người biết báo ân, lại trung thành tận xương tủy.
Nhưng nhiều năm chém giết sa trường đã tôi luyện nên một kẻ nóng nảy đến mức phụ thân ta cũng khó mà khống chế.
Thẩm lão phu nhân sỉ nhục ta, tức là đang sỉ nhục cả phủ Trấn Quốc vương.
Du An có thể nhịn sao?
“Tô Nhược Yên! Ngươi còn không mau bảo hắn thả mẫu thân ta ra! Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
Thẩm Thanh Uyển thấy huynh trưởng ngã xuống đất, bà mẫu thì bị nhấc bổng lên không, lại không biết sợ hãi, chỉ điên cuồng mắng ta:
“Thẩm gia chúng ta cung phụng ngươi ăn ngon mặc đẹp, ngươi tư thông cũng được, không dung người cũng được, nhưng nếu dám giết người, dù ngươi là quận chúa hay công chúa, ta cũng quyết không bỏ qua!”
“Không bỏ qua ta?”
“Được thôi, vậy thì ta giết sạch các ngươi trước, rồi tự sát tạ tội, thế nào?”
Ta bình tĩnh đến mức dọa người, không chút dao động trước lời đe dọa.
Đến lúc này, Thẩm Thanh Uyển mới thực sự hoảng sợ.
“Ngươi điên rồi! Ngươi thật sự điên rồi!”
“Chẳng qua chỉ là nạp một tiểu thiếp, ngươi cần gì phải làm quá đến mức này?”
Nếu chỉ là chuyện nạp thiếp, ta cũng chẳng bận tâm.
Nhưng thứ bọn họ muốn, đâu chỉ là một thiếp thất?
Rõ ràng là muốn đoạt của cải của ta, lấy mạng của ta!
Ta bóp chặt cằm Thẩm Thanh Uyển, đáy mắt lạnh lẽo:
“Đương nhiên là đáng.”
“Ta gả vào Thẩm gia ba năm, chỉ có danh chính thất, không có thực quyền, cũng chẳng có phu quân thực sự.”
“Huống hồ, Thẩm Thanh Trần, ngươi xuất chinh mang về một nữ tử không rõ lai lịch, còn đang mang thai.”
“Nếu ta bẩm báo chuyện này lên thánh thượng, ngươi nghĩ xem, thứ ngươi chờ đợi là thánh chỉ tấn phong, hay là…”
7
Nụ cười hả hê trên mặt Lâm Nhuyễn lúc này đã hóa thành nước mắt lã chã.
Nàng ta dù khoác áo vải thô, nhưng khi đối diện ta vẫn không hề tỏ ra sợ hãi quá mức.
Thậm chí, ngay cả Thẩm Thanh Trần cũng có phần bị ta dọa sợ.
Ấy vậy mà, một nữ nhân bình dân chỉ dựa vào sự sủng ái của Thẩm Thanh Trần như nàng ta, lại vẫn dám mở miệng:
“Tỷ tỷ hà tất phải uy hiếp tướng quân, dù sao thì… thiếp thân… thiếp thân không cần danh phận là được.”
Ta chưa tìm nàng ta gây phiền phức, nàng ta lại tự động chạy đến xin bị đánh?
Không đợi ta lên tiếng, Cát Tường đã sải bước lao đến, giáng hai bạt tai thẳng vào mặt nàng ta:
“Phì! Quận chúa nhà ta nào có tỷ muội gì với ngươi? Ngươi là thứ gì, cũng dám bám víu danh tiếng của quận chúa?”
Lâm Nhuyễn bị đánh đến choáng váng, nước mắt lưng tròng, nức nở uất ức.
Nhìn tình thế càng lúc càng khó thu dọn, Thẩm Thanh Trần lạnh mặt quát lên:
“Đủ rồi! Nếu phu nhân cảm thấy ấm ức, chuyện nạp thiếp tạm thời gác lại!”
Đáy mắt hắn lộ ra tia khinh thường.
Chắc là nghĩ ta vì quá si mê hắn, nên mới náo loạn thành ra thế này?
Du An nhận được ánh mắt ra hiệu của ta, không cam lòng nhưng vẫn buông Thẩm lão phu nhân xuống.
Lạ thật, hắn lại rất nghe lời ta.
“Vậy thì tốt nhất là như vậy.”
Trận chiến đầu tiên, thắng lợi.
Ta nhếch môi cười, xoay người trở về viện của mình.
Cứ để bọn họ tưởng ta chỉ đang giận dỗi mà làm to chuyện.
Nhưng trên thực tế, nhân lúc trời vẫn còn sớm, ta lập tức xoay người, sai người chuẩn bị xe ngựa tiến cung.
Trực tiếp đánh cho bọn chúng trở tay không kịp!
8
Bị chặn ngoài cửa cung, ta đưa ra ngọc bội hoàng gia trong tay.
Nực cười, bọn họ lại cho rằng ta chỉ đang dọa dẫm!
Đây là tín vật thân cận của mẫu thân ta, cũng là bằng chứng cho phép ta có thể tự do ra vào hoàng cung!
________________________________________
“Hoàng thượng, thần nữ chịu oan ức!”
Tại Càn Thanh Cung, ta quỳ trước mặt hoàng thượng, nước mắt lưng tròng kể lại toàn bộ sự việc.
Dĩ nhiên, ta không nhắc đến chuyện “giấc mộng tiên tri”.
Đương kim thiên tử là cữu cữu ruột của ta, nhưng đáng tiếc, ta từ nhỏ lớn lên ở phong địa Biện Châu.
Sau khi cập kê trở về kinh, cũng chỉ ở lại một năm rồi vội vã gả vào Thẩm gia.
Vậy nên, dù có huyết thống thân cận, nhưng ta và hoàng thượng lại không hề quen thuộc.
Sau khi kể xong, ta siết chặt ngọc bội trong tay, cúi đầu, lòng đầy bất an.
Một lúc sau, chỉ nghe choang một tiếng—đồ sứ vỡ nát.
“Hoang đường! Ngươi là An Bình quận chúa do chính tay trẫm sắc phong, vậy mà Thẩm gia lại dám nhục mạ ngươi như thế?”
Phải rồi, ta vừa sinh ra đã được sắc phong An Bình quận chúa.
Từ nhỏ được nuông chiều yêu thương, mọi sự đều thuận lợi.
Nhưng sau khi thành thân, song thân lần lượt qua đời, ta lại đánh mất cả ý chí, trở nên rụt rè nhẫn nhịn, để bản thân chịu đủ mọi ấm ức.
Thấy hoàng đế giận dữ, ta thuận thế dập đầu, trịnh trọng cầu xin:
“Thẩm gia xem thường hoàng gia, đối với thần nữ vô lễ vô phép.
“Xin hoàng thượng thương xót thần nữ, chuẩn cho thần nữ hòa ly với Thẩm tướng quân!”
Trong điện chỉ có ta và hoàng thượng, giọng ta vang vọng khắp cung điện trống trải.
Lúc này, dường như ta nghe thấy âm thanh bút lông lướt trên giấy, nhưng lại không dám ngẩng đầu.
Chẳng bao lâu sau, một cuộn thánh chỉ màu vàng rơi xuống trước mặt ta.
“Hòa ly? Hừ, ngươi đúng là trọng tình trọng nghĩa.”
Ta còn chưa kịp suy ngẫm hàm ý trong lời hoàng thượng, thì giọng nói trên cao lại vang lên:
“Thẩm gia là thứ gì, đến tư cách xách giày cho mẫu thân ngươi cũng không có!
“Chúng lại dám sỉ nhục ngươi như vậy, ngươi lại chỉ muốn hòa ly?
“Đang mơ giữa ban ngày à? Trẫm cho ngươi hưu phu!”
Ta kinh ngạc ngẩng đầu, cả người sững sờ tại chỗ.
Nhặt lên thánh chỉ trên mặt đất, nét mực còn chưa khô, hai chữ hưu phu đập thẳng vào mắt.
“Hoàng thượng, chuyện này…”
“Trẫm là cữu cữu của ngươi!
“A tỷ sao lại sinh ra một đứa đầu óc cứng nhắc thế này, ngoài dung mạo ra, chẳng có lấy nửa phần giống mẫu thân ngươi!”
Nghe vậy, ta sợ hắn đổi ý, lập tức nhận lấy thánh chỉ, dập đầu cung kính:
“Đa tạ hoàng đế cữu cữu vì thần nữ làm chủ!”
“Xem như ngươi biết điều! Sau này cứ dọn sang Trưởng Công chúa phủ ở đi, Biện Châu xa xôi, đừng vất vả chạy đi chạy lại nữa.”
Nghe nhắc đến phủ Trưởng Công chúa, sống mũi ta bỗng chua xót.
Đó là nơi mẫu thân từng sống.
Ta… ta nhớ cha mẹ rồi.