Cổ Nữ - Chương 3
13
Cả nhà đều tập trung chăm sóc Phó Hoàn Nhiên.
Tôi cảm thấy thế giới bỗng nhiên yên tĩnh hẳn, không còn gì vướng bận, tôi tập trung thi nốt các môn còn lại, rồi mới giả bộ tỏ ra quan tâm đến bệnh viện thăm “em gái ngoan” của mình.
Cô ta đã được chuyển từ bệnh viện trung tâm thành phố đến bệnh viện hàng đầu của tỉnh, trải qua vô số cuộc kiểm tra, các chuyên gia cũng đã hội chẩn.
Nhưng cho dù là ai, cũng không thể đưa ra được lời giải thích hợp lý.
Chức năng cơ thể của cô ta hoàn toàn bình thường, khả năng lớn nhất là: Bệnh tâm lý.
Dù gì thì hàng năm cũng có không ít học sinh trung học mắc phải vấn đề tâm lý, dẫn đến phản ứng căng thẳng.
Tôi ngồi bên cạnh, cùng ba và mẹ kế thở dài, giả vờ chị em tình thâm.
Có lẽ do tôi diễn hơi quá, chiều hôm đó, khi tôi đang ngồi ở hành lang ăn cơm bệnh viện, mẹ kế bỗng nhiên lớn tiếng hỏi:
“Phó Bạch Chỉ, có phải mày làm không?”
Tôi giật mình: “Con làm gì có bản lĩnh đó?”
Mẹ kế suy nghĩ một lúc, không rõ là đã tin hay chưa, mặt vẫn tỏ ra khó chịu rồi bỏ đi.
Ba tôi bước tới, ngồi xuống bên cạnh:
“Đừng trách dì Nghi, bà ấy cũng chỉ vì lo cho em con thôi… À, thi thế nào rồi? Đỗ Thanh Hoa hay Bắc Đại chắc không vấn đề gì chứ?”
Tôi cười.
Thanh Hoa? Bắc Đại? Tôi chưa bao giờ nghĩ đến những trường đó!
Sau chuyến du lịch Thái Lan ba năm trước, tôi không còn sợ những con sâu nữa, về nhà liền nghiêm túc nghiên cứu cuốn sổ da dê mà mẹ để lại.
Từ lúc đó, mục tiêu của tôi chỉ có một: Đại học Nông nghiệp Hoa Nam.
Tôi muốn nghiên cứu sâu bọ.
Nụ cười của tôi khiến ba tôi hiểu lầm, ông lựa chọn kỹ lưỡng một tấm ảnh của tôi, rồi chọn thêm hình cổng trường của hai đại học Thanh Hoa và Bắc Đại, chặn hết họ hàng bên nhà mẹ kế, rồi đăng lên WeChat.
【Con gái, ba đợi chúc mừng con đỗ đại học!】
Tôi nghiêng đầu nhìn ông một cái, buông một câu cho có lệ:
“Đây chính là đỉnh cao của màn khoe khoang tuổi trung niên trong truyền thuyết sao?”
Ba tôi không ngẩng đầu lên, đắm chìm trong cơn mưa like trên WeChat.
“Đúng thế!”
Thật là một người đàn ông trung niên đáng thương!
Mấy năm nay, việc kinh doanh của ông ngày càng thu hẹp, tiền kiếm được ngày càng ít, thứ duy nhất để khoe khoang chỉ còn lại hai đứa con gái học bá!
Bây giờ chỉ còn mình tôi.
14
Ảo giác của Phó Hoàn Nhiên có vẻ nghiêm trọng hơn tôi nghĩ.
Cơm, mì các loại, trong mắt cô ta đều biến thành sâu bọ, mỗi ngày đều lật đổ mấy bát.
Lông tơ trên da cũng hóa thành sâu, chỉ cần nhìn kỹ, toàn thân đầy những thứ ghê tởm như dòi bọ, tóc cũng bị cô ta giật tung tơi tả.
Cô ta ngày nào cũng ở trên bờ vực sụp đổ, lúc thì điên cuồng ném đồ đạc, lúc thì ra sức chà xát da thịt.
“Á! Sâu! Nhiều sâu quá! Biến đi, biến hết đi!”
Không ai muốn ở chung phòng bệnh với cô ta, thậm chí các bệnh nhân và người nhà ở cùng tầng còn lén gọi cô ta là “điên”.
Bác sĩ đã nhiều lần nói chuyện với ba tôi và mẹ kế, khuyên nên đưa cô ta đến bệnh viện chuyên khoa hơn (bệnh viện tâm thần).
Mẹ kế không đồng ý, bà ta không chấp nhận sự thật con gái mình bị bệnh tâm thần.
Ba tôi thì không quan tâm.
Ông là người đầu tiên trong nhà bỏ cuộc, khi tôi vẫn còn diễn trò “máu mủ tình thâm” thì ông đã mất hết kiên nhẫn.
“Nhiều năm như vậy, muốn gì có nấy, tiền học thêm bao nhiêu cũng không tiếc, chỉ mong nó thi đỗ đại học tốt, để tôi nở mày nở mặt! Bà tự nói xem, sao giờ lại thành ra thế này?
“Bà có biết bên ngoài người ta nói gì không? Con gái út nhà họ Phó bị điên rồi! Đúng là quả báo!
“Có lúc tôi cũng nghĩ đó là quả báo! Nếu năm đó tôi không nhất quyết ly hôn Bạch Thược, không cưới bà về nhà, thì con bé cũng không bị nuông chiều đến mức yếu ớt như thế, ngay cả kỳ thi đại học cũng không chịu nổi!”
Tôi đứng ở góc hành lang.
Trong góc khuất mà họ không nhìn thấy, lặng lẽ nghe ba tôi nổi giận.
Mẹ kế khóc nức nở, khóc không ngừng.
Bà ta không dám nói với ba tôi rằng sáng ngày thi đại học, bà ta đã hạ độc tôi, nhưng lại đoán rất chính xác rằng bệnh tình của Phó Hoàn Nhiên có liên quan đến tôi.
Bà ta nói, bất kỳ căn bệnh nào cũng có triệu chứng báo trước, nhưng Phó Hoàn Nhiên lại không có, chắc chắn là bị ai đó hãm hại.
Ba tôi không thèm nghe những lời bà ta nói, trước khi đi chỉ bỏ lại một câu:
“Tôi cho bà thêm ba ngày! Sau ba ngày, nhất định phải đưa nó đến bệnh viện tâm thần! Tiền nhà này không phải từ trên trời rơi xuống!”
Mẹ kế ngồi bệt trên ghế nhựa, thẫn thờ.
Tôi từ góc khuất bước ra.
Khi nhìn thấy tôi, bà ta như kẻ lên cơn điên, lao thẳng tới, bóp chặt cổ tôi, đôi mắt đỏ ngầu như muốn nhỏ máu.
“Phó Bạch Chỉ, mày nói thật đi, có phải mày làm không? Rốt cuộc mày đã hại nó bằng cách nào?”
Tôi ngửa đầu, cố ý vươn cổ dài thêm một chút, để bà ta bóp chặt hơn, đồng thời nghiêng đầu nhìn về phía camera an ninh của bệnh viện.
“Con không làm gì cả.” Tôi bình thản nói, “Dì Nghi, nếu dì nghi ngờ con, có thể báo cảnh sát! Bát đũa sáng hôm thi đại học vẫn còn nguyên, nếu con thực sự làm gì đó, cảnh sát chắc chắn sẽ điều tra ra.”
Tôi rất điềm tĩnh.
Đồng tử của bà ta đột nhiên co rút, giọng nói cũng nhỏ đi rất nhiều: “Có phải mày biết điều gì không?”
Tôi giả vờ ngây thơ: “Con nên biết gì chứ? Dì Nghi, con nghe không hiểu dì đang nói gì.”
Mẹ kế nghiến răng ken két, trong mắt tràn ngập sự bất lực và không cam lòng.
15
Tôi không biết cảnh sát có thể điều tra ra chuyện tôi yểm cổ hay không, nhưng tôi biết chắc rằng bà ta không dám báo cảnh sát.
Giống như ba năm trước, chuyện ở Thái Lan.
Một khi báo cảnh sát, điều đầu tiên bị phanh phui chính là âm mưu giết người không thành của họ.
Ba ngày sau, ba tôi đến bệnh viện, dự định ép mẹ kế chuyển viện cho Phó Hoàn Nhiên, nhưng không ngờ—
Giữa chốn đông người, mẹ kế bất ngờ quỳ sụp xuống trước mặt ba tôi.
Bà ta van xin ba tôi cho Phó Hoàn Nhiên thêm một cơ hội, con bé là con gái duy nhất của bà ta, là sinh mệnh của bà ta. Bà ta muốn đến Miêu Cương, tìm người địa phương chữa trị.
Coi như… lấy xác chết làm thí nghiệm cuối cùng.
Bà ta đảm bảo, nếu vẫn không có kết quả, khi trở về sẽ lập tức đưa Phó Hoàn Nhiên vào bệnh viện tâm thần, không một lời oán trách.
Giữa hai hàng chân mày của ba tôi hiện rõ sự tức giận, ông không thích người nhà không nghe lời.
Xung quanh có rất đông người đang nhìn.
Ba tôi sĩ diện, một lúc khó xử, cuối cùng đành phải đồng ý.
Tôi đứng xem trò vui một lúc, rồi từ từ bước ra khỏi đám đông, giả bộ hiếu thảo đỡ mẹ kế đứng dậy: “Dì Nghi, con sẽ đi cùng dì.”
Ánh mắt mẹ kế sắc lẹm và đầy độc ác.
16
Miêu Cương rộng lớn đến mức nào?
Mười vạn đại sơn, bao trùm các vùng Vân Nam, Quý Châu, Hồ Nam, Quảng Tây, thậm chí cả một phần Tứ Xuyên và Trùng Khánh.
Ba tôi thời trẻ từng làm ăn trong ngành dược liệu, mẹ tôi đã theo ông đi khắp nơi, đặc biệt là vùng Quý Châu, sau đó ông mới chuyển sang làm ngành xây dựng, các mối quan hệ bên dược liệu cũng dần dần phai nhạt.
Để chữa bệnh cho Phó Hoàn Nhiên, thỏa mãn tâm nguyện của mẹ kế, ba tôi đành phải gọi điện lại cho những người quen cũ, xem có cách nào mời được đại cổ sư không.
Tôi ngồi khoanh chân trên ghế sô pha bên cạnh, bề ngoài giả vờ đọc sách, nhưng thực tế là lén nghe cuộc gọi của ba tôi.
“Không phải con của Bạch Thược, là của người vợ sau này của tôi!… Bạch Thược à, cô ấy mắc bệnh nặng rồi qua đời… À, không quen à… Tôi cứ tưởng ông có cách chứ!
“Bạch Thược? Cô ấy thì có cách gì chứ? Hơn nữa, cô ấy đi bao nhiêu năm rồi!… Không phải con của Bạch Thược!… Ồ, ông thuộc Bạch Miêu à! Không quen với Hắc Miêu.”
Gần như tất cả các cuộc gọi đều nhắc đến mẹ tôi.
Gần như tất cả các cuộc gọi đều bị từ chối khéo léo.
Chỉ có hai ngoại lệ:
Một người đề nghị ba tôi trực tiếp vào núi tìm, nói rằng chỉ cần thành tâm, cuối cùng sẽ gặp được.
Người còn lại muốn tôi nghe máy, mở miệng liền hỏi ngay, mẹ tôi mất khi nào, mất như thế nào?
Tôi trả lời, mẹ tôi đã mất được 12 năm rồi, bà bị bệnh nặng nhiều năm, rồi đột nhiên qua đời một ngày nọ.
Đầu dây bên kia giọng nghẹn ngào, một lúc sau mới nói:
“Cô nói với ba cô, tôi có thể dẫn họ đi, nhưng người đó có chữa hay không, phải xem số mệnh.”
Tôi nhắc lại nguyên văn.
Ba tôi hít một hơi thuốc thật sâu, rồi thở mạnh ra, sắc mặt đầy khó chịu, khi nhìn sang mẹ kế, ánh mắt ông đầy chán ghét.
Giống hệt như nhiều năm trước, ánh mắt ông nhìn mẹ tôi trên giường bệnh.
Nhưng khác với mẹ tôi, mẹ kế hoàn toàn không để ý đến cảm xúc của ba tôi, từ lúc quỳ gối ở bệnh viện, bà ta đã đưa ra lựa chọn rồi.
Bà ta bận rộn thu xếp quần áo, đồ dùng vệ sinh cá nhân, sạc dự phòng, dây sạc điện thoại…
“Đem nhiều tiền mặt một chút, đúng rồi, còn phải mang vàng! Sáng mai tôi đi mua thêm!
“Trong núi, tiền mặt chưa chắc đã hữu dụng, nhưng vàng thì có! Có tiền mua tiên cũng được, Hoàn Nhiên nhất định sẽ khỏi bệnh…”
Bà ta cứ lẩm bẩm lảm nhảm.
Người đàn bà này, dù độc ác, nhưng đối với con gái ruột của mình thì thực sự rất tốt.