Cổ Nữ - Chương 2
8
Nhật ký của mẹ thật kỳ lạ, rất ít nội dung nói về tình yêu hay gia đình.
Đa số đều là về sâu bọ và chú ngữ.
Những ký hiệu và chữ viết mà tôi không hiểu, giống hệt như ma pháp của một thế giới khác.
9
Một buổi tối nọ, mẹ kế và em gái hợp sức đánh tôi, nguyên nhân là trong bài kiểm tra toán, tôi được điểm cao hơn em gái một điểm.
Họ cho rằng tôi không xứng đáng.
Một đứa trẻ ngày ngày làm việc nhà, ngay cả một cái bàn học cũng không có, dựa vào đâu mà có thể thi tốt hơn đứa “chỉ chuyên tâm học thánh hiền” và được giáo viên đặc biệt bồi dưỡng.
Cây móc áo liên tục quất lên người tôi.
Tôi co mình ở góc ban công, cánh tay và lưng đầy vết bầm tím.
Đêm đó, tôi đau đến không ngủ được.
Có lẽ là hận, có lẽ là cảm xúc gì khác, tôi nhìn vào giỏ trứng gà và niệm một đoạn chú ngữ.
Sáng hôm sau, khi bóc trứng luộc ra, bên trong toàn là những con sâu chết chen chúc chi chít.
Mẹ kế và em gái hét lên kinh hãi, em gái ngã nhào từ trên ghế xuống.
Ba tôi càu nhàu: “Cô mua trứng ở đâu mà lắm sâu thế này?”
Mẹ kế chạy đến giỏ trứng nhìn kỹ, lại hét lên lần nữa.
Có những vỏ trứng đã bị sâu đục thủng, chúng bò chi chít trên vỏ trứng.
Tôi cũng sợ chết khiếp!
Rõ ràng sáng nay khi tôi luộc trứng, chúng vẫn còn nguyên vẹn.
Mẹ kế mang trứng ra mắng té tát chủ tiệm, còn lấy lại được tiền.
Tôi hoang mang, lo sợ.
Luôn cảm thấy những con sâu đó có liên quan đến đoạn chú ngữ mà tôi đã đọc, thậm chí suốt một thời gian dài không dám mở cuốn sổ bìa da của mẹ.
Sợ rằng đó chính là chiếc hộp Pandora.
Cho đến khi—
Thi tốt nghiệp cấp hai kết thúc, tôi lại chọc giận em gái.
10
Cô ta là học bá, nhờ được bồi dưỡng đặc biệt nhiều năm liền mà luôn nằm trong top 3 của lớp, còn tôi thì kiểm soát điểm số, luôn giữ vị trí từ 5 đến 10 trong lớp.
Mặc dù cô ta không ưa tôi, nhưng do tôi luôn tỏ ra kém hơn, nên cũng coi như bình yên vô sự.
Nhưng trong kỳ thi tốt nghiệp cấp hai, tôi quyết định chơi tới cùng.
Tôi muốn thử giành học bổng.
Khi kết quả được công bố, cả hai chúng tôi cùng đỗ vào trường trung học tốt nhất thành phố.
Tổng điểm của tôi cao hơn cô ta hơn 50 điểm, nhận được học bổng cao nhất của trường:
Miễn toàn bộ học phí và sinh hoạt phí, còn được thêm 70.000 tệ tiền mặt.
Miệng của em gái và mẹ kế tức đến méo xệch, còn ba tôi thì cười tít mắt.
Ông nói tôi có chí tiến thủ, nói bao nhiêu năm nay tôi không tốn lấy một đồng tiền học thêm, vậy mà giờ lại có thể kiếm ra tiền!
Ông còn nhắc đến mẹ tôi, nói rằng mẹ tôi cũng là học bá, lại còn là phúc tinh của ông, từ khi bà ở bên ông, việc kinh doanh của ông ngày càng phát đạt, ngày càng thuận lợi.
Tôi buột miệng hỏi:
“Vậy tại sao ba lại bỏ mẹ con?”
Ba tôi ngẩn người, không ngờ tôi lại hỏi câu này.
Mẹ kế lập tức xen vào:
“Phúc tinh cái gì chứ? Mẹ mày chỉ là một con bệnh tật, không kéo chân ba mày đã là tốt lắm rồi!”
Có lẽ tôi cảm thấy mình đã cứng cáp rồi nên lập tức đáp trả:
“Còn tốt hơn bà, từ khi bà cưới ba tôi, việc kinh doanh của ba càng ngày càng sa sút!”
Những gì tôi nói đều là sự thật.
Mẹ kế giống như con châu chấu bị giẫm phải đuôi, lập tức nhảy dựng lên, chửi tôi ăn nói xằng bậy.
Ba tôi đứng ra làm người hòa giải, đơn phương tuyên bố sẽ cho tôi một phòng riêng.
“Phòng làm việc của ba, ngày mai sẽ gọi người đến sửa thành phòng ngủ cho con.”
Đây là sau 9 năm ngủ ở ban công, cuối cùng tôi lại có một phòng ngủ riêng.
11
Mùa hè năm đó, ba tôi giống như một con công sặc sỡ.
Ông đi khắp nơi khoe khoang rằng cả hai đứa con gái của ông đều đỗ vào trường cấp ba trọng điểm, trong đó một đứa còn nhận được học bổng cao nhất.
Ông đưa chúng tôi đi du lịch Thái Lan, thuê một căn biệt thự riêng biệt xa hoa.
Lẽ ra đó phải là một chuyến đi đầy niềm vui.
Nhưng “em gái ngoan” của tôi lại nảy sinh ý định giết tôi!
Ban đêm, khi tôi đang học lặn trong bể bơi, nó bất ngờ đóng nắp bể bơi lại.
Đến khi tôi phát hiện, không chỉ đèn trong phòng đã tắt mà cửa cũng bị khóa chặt.
Tôi đập nắp bể bơi, hét lên hết lần này đến lần khác: “Này, có ai không?” Nhưng không ai trả lời!
Tôi chợt nhớ ra, ba tôi và mẹ kế đi xem biểu diễn người lớn rồi.
Trong biệt thự chỉ còn tôi và em gái.
Không gian kín mít, lượng không khí còn lại chỉ ở giữa mặt nước và nắp bể bơi, không khí ngày càng ít đi.
Tôi cố gắng hạn chế cử động.
Không biết đã bao lâu trôi qua, nhịp thở của tôi bắt đầu gấp gáp, cơ thể mệt mỏi rã rời, rồi ngay sau đó, cảm giác ngạt thở như bóng đen bủa vây lấy tôi.
Tôi nghĩ, có lẽ, chắc là… tôi sắp chết rồi…
Tôi nghĩ đến cô bé bán diêm…
Giữa tuyệt vọng, tôi như nhìn thấy mẹ, bà đang vẫy tay gọi tôi.
Tôi quyết định không giãy giụa nữa…
Thả lỏng đôi tay, để cơ thể chìm xuống đáy nước.
Khoảnh khắc nước tràn vào phổi, tôi cảm giác như trong bụng mình bùng lên một ngọn lửa, nóng rực, cuồn cuộn trào dâng, từ bụng dưới lan thẳng đến mi tâm.
Cơ thể tôi cũng theo ngọn lửa ấy, bật lên khỏi mặt nước như một con cá quẫy mình.
Ánh vàng chói lòa bắn ra từ giữa trán, giống như một ngôi sao băng, lao thẳng vào nắp bể bơi.
Rầm! Rầm! Rầm!
Nắp bể nhanh chóng nứt ra một vết đầu tiên, rồi như mạng nhện, cuối cùng vỡ toang thành từng mảnh!
Không khí ào ạt ùa vào.
Ánh vàng ban đầu chói lọi như mặt trời, dần dần mờ đi, cuối cùng lụi tàn.
Đó chẳng phải là con đom đóm năm xưa đã bay cùng tôi từ công viên về nhà sao? Nó cũng từng dẫn tôi tìm thấy cuốn sổ bìa da của mẹ.
Tôi nhìn nó bay ra khỏi khe hở, đậu trên thành bể bơi.
Ánh vàng trên đuôi nó yếu ớt lóe lên hai lần.
Rồi tắt hẳn.
Tôi hoảng hốt, không kịp ho sặc sụa, một tay nắm lấy mép bể, cố sức trèo ra ngoài.
Da thịt bị cạnh sắc của mép nhựa cắt rách, máu nhỏ từng giọt xuống đất.
Tôi bò đến bên nó, cẩn thận nâng lên trong tay.
Lúc này tôi mới nhận ra, nó không phải là đom đóm, mà là một con tằm có cánh.
Cả thân thể trắng như ngọc.
Tôi suy nghĩ một chút, rồi đặt nó lên vết thương trên cánh tay đang rỉ máu.
Không vì lý do gì cả, chỉ là hành động theo bản năng, dường như vốn phải như thế.
Một lúc sau, cái đầu nhỏ của nó khẽ động đậy.
Rồi… biến mất.
Nhưng tôi biết nó vẫn ở đó, giống như bao năm trước, một lần nữa nó lại hòa làm một với cơ thể tôi.
Tôi từ từ đứng lên.
Cơ thể rất mệt, nhưng trong lòng tôi như có một ngọn lửa bùng cháy dữ dội.
Mặc kệ bộ đồ bơi ướt sũng trên người, tôi bước thẳng về phía phòng của Phó Hoàn Nhiên.
Máu và nước hòa lẫn, chảy dọc theo tứ chi, trên sàn nhà in từng dấu chân đỏ tươi.
Phó Hoàn Nhiên đang chơi game.
Tôi đạp tung cửa phòng, túm lấy tóc nó, giật mạnh một cái, không chút do dự lôi thẳng xuống tầng dưới.
Phó Hoàn Nhiên không kịp phản ứng, chân lết trên sàn, ngoài việc gào thét: “Phó Bạch Chỉ, mày điên rồi à?”, nó hoàn toàn không có cách nào chống cự.
Trên tường hành lang có treo một tấm gương hình thoi trang trí, tôi nhìn thấy mình đầy sát khí.
Tàn nhẫn như một con ác quỷ bò lên từ địa ngục!
Khoảnh khắc đó, tôi chỉ muốn nó chết!
Bao năm sống nhờ nhà người khác, chưa bao giờ tôi muốn nó chết như lúc này!
Phó Hoàn Nhiên nhanh chóng bị tôi nhấn xuống bể bơi.
Nó vùng vẫy điên cuồng, còn tôi ra sức dìm đầu nó xuống nước!
“Cứu… cứu với!”
“Không ai cứu mày đâu! Thời điểm là do mày chọn! Không phải mày muốn giết tao sao? Thử xem cảm giác đó thế nào đi!”
“Chị… em sai rồi… chị… chị tha cho em!”
“Không, tao sẽ giết mày! Giết mày!”
…
Sau hôm đó, thật ra tôi cũng không nhớ rõ chuyện gì xảy ra nữa.
Theo lời ba tôi kể lại, khi ông và mẹ kế quay về, cả tôi và Phó Hoàn Nhiên đều ngất xỉu bên bể bơi, trên sàn đầy máu.
Họ không báo cảnh sát, mà gọi bác sĩ đến nhà băng bó vết thương cho tôi.
Hai ngày sau, chúng tôi trở về.
Chuyến du lịch Thái Lan, kết thúc trong cay đắng.
12
Ba năm sau đó, tôi và Phó Hoàn Nhiên như nước với lửa, dù ở trường hay ở nhà, đều không thể nhìn vừa mắt nhau.
Có bạn học biết mối quan hệ giữa tôi và cô ta, liền trêu đùa gọi chúng tôi là “Vua không thấy vua”.
Tôi thấy nực cười, một kẻ phải cày ngày cày đêm làm đề mới miễn cưỡng đạt danh hiệu “học bá” như cô ta, cũng xứng để so sánh với tôi sao?!
Trong kỳ thi thử cuối cùng của lớp 12, tôi đã làm một việc điên rồ.
Tôi nộp giấy trắng bài thi Ngữ văn, từ top 10 toàn khối tụt thẳng xuống ngoài top 100, nhưng tổng điểm vẫn cao hơn cô ta vài điểm.
Tôi cười ngạo nghễ.
“Thấy chưa? Đây chính là khoảng cách! Tôi có nhường cho cô, cô cũng không đuổi kịp đâu! Ha ha ha ha, còn muốn thi vào trường song nhất lưu, mơ đi nhé!”
Có lẽ chính sự kích thích đó đã khiến cô ta căm hận đến mức, sáng ngày thi đại học, cô ta cấu kết với mẹ mình hạ độc tôi.
Liều lượng đủ để lấy mạng tôi.
Không chỉ muốn hủy kỳ thi đại học của tôi, họ còn muốn lấy mạng tôi!
Phải báo thù như thế nào? Báo thù đến mức nào?
Tôi đã suy nghĩ rất kỹ, trong cuốn sổ da dê của mẹ tôi viết rất rõ ràng: Gia quy mới, ngoài núi lớn, phải tuân thủ pháp luật, đặc biệt là “Luật Hình sự”.
Vì vậy, tôi không ra tay quá nặng, chỉ tiện tay yểm một con cổ nho nhỏ lên người Phó Hoàn Nhiên trong bữa trưa, khiến cô ta đau bụng, tiêu chảy ngay trong buổi thi buổi chiều.
Những con sâu mà cô ta nhìn thấy không phải là sâu thật, mà chỉ là ảo giác.
Vì vậy, giáo viên giám thị khi kiểm tra nhà vệ sinh sẽ không phát hiện ra bất cứ điều gì bất thường.
Phó Hoàn Nhiên không tin, liền đi theo vào nhà vệ sinh, sau đó lại hét lên thảm thiết, phát điên, phải gọi xe cấp cứu 120 đưa cô ta đến bệnh viện.
Tôi không nhịn được cười.
Người quân tử không nói chuyện quái dị, thần linh. Nếu cô ta có thể kiên trì vượt qua, sau đó còn vượt qua được cảnh tượng từng chữ trên đề thi đều biến thành sâu bọ, thì vẫn có thể tiếp tục làm bài thi.
Cho dù không đỗ vào trường 211, thì cũng có thể nghĩ đến việc học ở trường hạng hai bình thường.