Có Mắt Không Tròng - Chương 3
Tình cảnh kiếp trước của tôi so với Tiết Thấm còn tệ hơn gấp ngàn lần, vạn lần. Tôi thậm chí còn phải tự kiếm tiền học phí. Mà chị ấy bây giờ ít nhất còn có thể được Phó gia giúp đỡ.
Nếu Tiết Thấm thật sự muốn học tập, nếu Tiết Thấm thật sự giống như lời kiếp trước chị ấy đã nói không quan tâm tiền tài danh lợi, vậy thì chỉ vài lời tầm phào nhỏ nhặt này tuyệt đối sẽ không trở thành trở ngại để chị ấy vươn lên.
Ai ngờ, Tiết Thấm không dám xung đột với các bạn học, lại chĩa mũi nhọn vào tôi. Mắt thấy tôi không chịu giúp chị ấy, Tiết Thấm thẹn quá hóa giận, vọt tới trước bàn của tôi, xé nát bài thi của ta, lớn tiếng chất vấn tôi.
“Mày cố ý để Phó phu nhân đưa tao vào trường học này, chính là vì muốn khoe khoang với tao mày ở Phó gia sống tốt bao nhiêu đúng không?”
“Tao cũng không giống tiểu nhân bợ đỡ như mày, vì leo lên Phó gia, ngay cả tự do cũng có thể bán đứng!”
Chị ấy vẫn như kiếp trước, bắt nạt kẻ yếu khiếp sợ kẻ mạnh.
Nghe vậy, Phó Hành Chi ngồi ở bàn trước của tôi không vui đẩy Tiết Thấm ra, anh ấy nhíu mày, lộ ra biểu cảm mà kiếp trước anh ấy tuyệt đối sẽ không lộ ra với Tiết Thấm, đó là một loại biểu cảm không kiên nhẫn cùng tức giận.
“Tiết Thấm, cậu nổi điên với em gái tôi cái gì?”
“Anh!” Tiết Thấm theo bản năng bĩu môi làm nũng với Phó Hành Chi, “Sao anh có thể giúp nó mà không giúp em?!”
Phó Hành Chi ngước mắt lên, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chị ấy, thờ ơ nói: “Đầu tiên, tôi chỉ có một em gái là Nhu Nhu.”
“Tiếp theo, tuy rằng chúng ta là bạn học, nhưng tôi cho rằng cậu nên biết giữ khoảng cách, đừng gọi anh trai lung tung.”
Tiết Thấm cười lạnh một tiếng.
“Quả nhiên, quả nhiên các người đều sẽ thay đổi. Tôi quả nhiên không nhìn lầm, người duy nhất yêu tôi chỉ có Thịnh Diễm.”
Nói xong, chị ấy giận dỗi xoay người chạy về phía cửa phòng học. Chạy được một đoạn, Tiết Thấm không cam lòng quay đầu nhìn Phó Hành Chi.
Có lẽ đang chờ mong, chờ mong Phó Hành Chi có thể giống như kiếp trước, dù chị ấy cố tình gây sự như thế nào, đều sẽ cưng chiều chị ấy, khuyên nhủ chị ấy.
Nhưng Phó Hành Chi lại không hề nhìn về hướng chị ấy rời đi. Mà là từng chút từng chút giúp tôi nhặt mảnh bài thi trên mặt đất lên, nghiêng người nhìn tôi, trong mắt chứa ý cười cưng chiều, xoa xoa tóc của tôi, an ủi.
“Không sao đâu, anh trai giúp em dán lại.”
Tiết Thấm ngây ngẩn cả người, đứng ở cửa, nhìn chằm chằm tôi. Trong ánh mắt của chị ấy bao hàm rất nhiều cảm xúc phức tạp, có phẫn nộ, không cam lòng, ghen tị……
Nhưng càng nhiều là sự hối hận nồng đậm không hóa giải được. Có lẽ là vì muốn kích thích Phó Hành Chi, Tiết Thấm bắt đầu cố ý vô tình dẫn Thịnh Diễm lắc lư trước cửa lớp chúng tôi.
Khi tan học, hai người bọn họ thậm chí sẽ ở trước mặt các bạn học, ở hành lang trường học không coi ai ra gì mà hôn môi.
Lúc này, Phó Hành Chi luôn che mắt tôi từ phía sau. Giọng nói của anh khàn khàn: “Con nít không được nhìn lung tung.”
Tiết Thấm thấy thế càng tức giận hơn. Chị ấy và Thịnh Diễm càng không để ý tới quy định của trường học, bắt đầu cùng nhau trốn học, hút thuốc, uống rượu, xăm hình, đánh nhau…
Tiết Thấm tựa hồ là muốn dùng sự sa đọa của mình để đổi lấy sự chú ý của Phó Hành Chi. Nhưng sao chị ấy lại không hiểu, chỉ có người yêu thương chị ấy mới để ý đến sự sa đọa của chị ấy thôi.
Đối với Phó Hành Chi đời này mà nói, Tiết Thấm chẳng qua chỉ là một người xa lạ. Bất kể chị ấy chà đạp bản thân thế nào, Phó Hành Chi cũng không thèm liếc nhìn chị ấy.
Sau đó, Tiết Thấm và Thịnh Diễm đang thân mật ở sân thể dục thì bị giáo viên chủ nhiệm bắt được.
Dựa theo nội quy trường học, yêu sớm ở trường học, phải cưỡng chế nghỉ học một người. Cha mẹ nuôi Tiết Thấm và cha mẹ Thịnh Diễm đánh nhau ở hành lang trường học.
Lời nói của cha mẹ Thịnh Diễm vô cùng khó nghe: “Nhà các người dạy dỗ con gái kiểu gì vậy? Ở trường không lo học, lại lo đi quyến rũ đàn ông!”
“Con trai nhà chúng tôi đều do con gái của các người dạy hư!”
Cha mẹ nuôi Tiết Thấm lại càng không phục. Tiết Thấm vốn là con dâu nuôi từ nhỏ mà bọn họ nuôi cho con trai thiểu năng trí tuệ, hiện tại bị người ta nhanh chân đến trước không nói, còn bị trả đũa.
Cha mẹ nuôi của Tiết Thấm tức giận, trực tiếp đánh nhau với cha mẹ Thịnh Diễm trên hành lang.
“Cướp con dâu nhà chúng tôi, các người còn có lý?”
Anh trai thiểu năng trí tuệ của Tiết Thấm há miệng, chảy nước miếng, đuổi theo phía sau mông Tiết Thấm, càng không ngừng hô.
“Thấm Thấm bảo bối, vợ yêu Thấm Thấm.”
Sắc mặt Thịnh Diễm so với đáy nồi còn đen hơn, cũng không dám tiến lên ngăn cản. Dù sao, thân hình anh trai thiểu năng trí tuệ của Tiết Thấm cũng cao hơn hắn, cường tráng hơn hắn, đánh người còn không phạm pháp.
Cả trường đang xem trò đùa của họ. Cuối cùng, Thịnh Diễm không chủ động gánh vác trách nhiệm mà một người đàn ông nên gánh vác, đem mọi sai lầm đổ hết lên người Tiết Thấm.
Hắn lấy ra thư tình Tiết Thấm viết cho hắn, không biết xấu hổ nói.
“Là cô ta quyến rũ tôi trước.”
Cha mẹ nuôi Tiết Thấm đuổi theo đánh chị ấy, khóc lớn kêu to.
“Nhà chúng tao sao lại có thứ đê tiện như mày? Chỉ biết ra ngoài lẳng lơ, quyến rũ đàn ông! Sao lúc ở nhà bảo mày ngủ với anh trai, mày lại không chịu?”
Cuối cùng, Tiết Thấm bị trường học đuổi học. Bởi vậy mẹ Phó từ bỏ ý định tiếp tục giúp đỡ chị ấy.
“Nếu một người từ bỏ việc tự cứu mình, thì dù mẹ có giúp con bé bao nhiêu cũng vô ích.”
“Mặc dù mẹ nguyện ý cung cấp cho con bé Hồng Sĩ tốt nhất, nhưng con bé cũng không thể nở hoa trong đám Hồng Sĩ này, bởi vì con bé căn bản không muốn cố gắng cắm rễ.”
Mà tôi lại nghe được tin tức của Tiết Thấm từ trong miệng Thịnh Diễm. Hôm đó tan học, vừa vặn đến phiên tôi trực nhật.
Phó Hành Chi ở trong phòng học giúp tôi lau bảng đen, tôi mang theo thùng nước bẩn đang chuẩn bị đi đến WC đổ nước bẩn.
Ở cửa nhà vệ sinh, tôi nghe thấy những từ ngữ tục tĩu của Thịnh Diễm.
“Anh Diễm, anh cùng Tiết Thấm kia đến bước nào rồi?”
Thịnh Diễm đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, phun ra một vòng khói lên trời, biểu cảm khinh thường.
“Con đi*m thúi kia ở toilet công cộng đã dâng hết cho tao rồi, một chút khiêu chiến cũng không có. Bây giờ còn mang thai, thật nhàm chán.”
“Mẹ nó, thật hay giả vậy?” Nam sinh bên cạnh Thịnh Diễm lấy khuỷu tay nhẹ chọc hắn một cái, bội phục nói: “Không hổ là anh Diễm của chúng ta.”
Thịnh Diễm kiêu ngạo khoe khoang: “Phụ nữ đều tiện như nhau, mày càng không để ý tới họ, họ càng muốn đưa tới cửa. Nếu mày càng chú ý tới họ, họ lại càng ra vẻ.”
‘Rầm’ một tiếng, tôi đem nước bẩn trong tay giội lên người Thịnh Diễm, cười hỏi hắn.
“Mẹ cậu có phải là phụ nữ hay không? Mẹ cậu có tiện hay không?”
Tiết Thấm loại não yêu đương này tuy rằng đáng hận, nhưng đồ cặn bã Thịnh Diễm chỉ biết chà đạp lên tấm chân tình của người khác, đùa giỡn với phụ nữ càng ghê tởm hơn.
Thịnh Diễm cau mày, lau nước bẩn trên mặt, nghiến răng nghiến lợi chửi tôi.
“Toàn trường ai không biết mày và anh trai mày dây dưa không rõ ràng, không chừng mày đã sớm bị hắn chơi nát rồi. Mày chú ý đến tao như vậy, không phải là cũng muốn ngủ với tao chứ?”
Đối với loại đàn ông đê tiện há mồm ngậm miệng toàn lời dơ bẩn trên giường này, không đá cho hắn vô sinh thật không xứng với cái miệng tục tĩu của hắn.
Tôi nghĩ mãi mà không rõ, Tiết Thấm rốt cuộc coi trọng tên cặn bã này ở điểm nào? Thịnh Diễm ôm đũng quần ngã xuống đất co rúm người, phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Hắn phẫn nộ mắng.
“Ngu xuẩn, đánh nó cho tao. Còn nhìn? Nhìn cái gì?”
Nam sinh bên cạnh hắn nghe được mệnh lệnh, vung nắm đấm vọt về phía tôi. Tôi né tránh không kịp, theo bản năng dùng thùng nước bẩn chắn giữa tôi và nam sinh kia.
Một giây sau, nắm đấm dự tính lại không rơi xuống người tôi. Tôi vừa ngẩng đầu, Phó Hành Chi không biết tới từ lúc nào.
Thân hình cao lớn của anh ấy chắn trước người tôi, không những đỡ được nắm đấm của nam sinh kia, mà còn gập tay hắn lại, thuận thế ném hắn xuống đất.
“Muốn tìm chet à?”
Mấy năm nay, vóc dáng Phó Hành Chi phát triển rất nhanh, đồng phục vừa mới phát xuống, ống quần đã ngắn đi một khúc.
Sườn mặt của anh ấy càng góc cạnh rõ ràng, thoạt nhìn rất là nhã nhặn tuấn tú. Trong trường học nữ sinh đưa thư tình cho anh ấy căn bản đếm không hết.
Lúc Phó Hành Chi im lặng đứng đó, bạn căn bản không tưởng tượng được khi anh ấy đánh người đáng sợ biết bao nhiêu.
Anh ấy tháo kính mắt, xắn ống tay áo lên, ở trước mặt tôi hung hăng đánh Thịnh Diễm cùng nam sinh kia, từng quyền đấm vào da thịt.
Đánh đập chúng đến b ể đ ầu. Tôi lần đầu tiên nhìn thấy Phó Hành Chi thô bạo như vậy, ngăn thế nào cũng ngăn không được.
Cho đến khi bảo vệ trường học nghe được động tĩnh chạy tới, Phó Hành Chi mới kéo tôi chạy. Ngày hôm sau, cô giáo gọi mẹ Phó và bố mẹ Thịnh Diễm tới trường.
Sau khi mẹ Phó biết ngọn nguồn mọi chuyện, không hề trách cứ tôi và Phó Hành Chi, chỉ lạnh lùng để lại cha mẹ Thịnh Diễm một câu.
“Nếu các người không chấp nhận, hãy ra tòa và kiện chúng tôi. Chúng tôi có đủ khả năng chi trả bất cứ khoản bồi thường nào mà tòa án đưa ra.”
“Về phần con trai các người, công kích và nhục mạ con gái tôi, tôi cũng sẽ truy cứu trách nhiệm.”
“Trường học là sản nghiệp của Phó gia, con trai các người miệng đầy những lời ô uế, không thích hợp học ở đây, hôm nay hãy thu dọn rồi rời đi đi.”
Cha mẹ Thịnh Diễm tức giận đá hắn.
“Trong nhà vét sạch tiền tiết kiệm đưa mày đến trường, mày ngược lại tốt rồi, không chăm chỉ học tập, nhất định muốn gây chuyện đánh nhau.”
“Bây giờ thì hay rồi, không lo đọc sách, vậy thì cùng Tiết Thấm nhà bên cạnh ra chợ bán cá đi!”
Sau đó, họ túm lấy tay áo mẹ Phó, quỳ xuống và khóc thảm thiết.
“Tôi cầu xin ngài, hãy tha thứ cho con trai nhà tôi đi. Ngài không thể huỷ đi tương lai của nó.”
Thịnh Diễm trên đầu quấn một lớp lại một lớp băng gạc, nhưng vẫn là vẻ mặt không phục, hung tợn nhổ một ngụm đờm vào người mẹ Phó, phẫn nộ nói.
“Phi, bớt cmn khinh thường người nghèo chúng tôi đi, chớ khi dễ thiếu niên nghèo. Lại dám khi dễ người nhà của tôi, thật muốn lấy cứng chọi cứng, cẩn thận tôi lột da các người.”
Không có chút ý tứ hối lỗi nào. Mẹ Phó bình thường là người ưa sạch sẽ. Bà ấy, người luôn có tính tình tốt, bây giờ lại cau mày ghét bỏ, giận dữ hét lên.
“Bảo an, bảo an, mau đuổi bọn họ ra ngoài.”
Mẹ Phó vừa nói, sáu bảo an thân hình cao lớn lập tức vọt vào, ném Thịnh Diễm cùng cha mẹ hắn ra ngoài.
Tôi vốn tưởng rằng chuyện này sẽ kết thúc như vậy. Cho đến ngày thi toán, Tiết Thấm mang theo một đám đàn em chặn tôi ở cổng trường, tìm tôi đòi một lời giải thích.
“Tiết Nhu, mày cố ý nhắm vào Thịnh Diễm, là vì coi trọng anh ấy, muốn dùng thủ đoạn khác nhau khiến cho anh ấy chú ý, quyến rũ anh ấy, đúng không?”
truyện này là đang vả mặt bộ phim “pháo hoa nhân gian của tôi” gì đó hả =)) thấy giống ghê