Có Mắt Không Tròng - Chương 2
6.
Trong sân cô nhi viện. Tiết Thấm liều mạng đẩy tôi vào lòng Phó phu nhân.
“Phó tiên sinh, Phó phu nhân, hai người nhận nuôi em gái cháu đi, nó ngoan hơn cháu, nghe lời hơn cháu, thích sạch sẽ hơn cháu.”
Phó phu nhân nhíu mày, bịt mũi nhìn Tiết Thấm bẩn thỉu, hôi thối, vẫn không đành lòng nói.
“Cháu thật sự không muốn đi cùng chúng ta sao, trong nhà chúng ta có rất nhiều trò chơi.”
“Có bánh ngọt ăn không hết, còn có bảo mẫu có thể giúp cháu tắm rửa… ”
Tiết Thấm vẻ mặt cự tuyệt.
“Tôi một chút cũng không muốn các người làm cha mẹ tôi.”
“Tôi không cảm thấy cha mẹ có tiền chính là cha mẹ tốt, rất nhiều người có tiền, đều là vì tiền mà bất nhân.”
Mắt thấy thần sắc Phó phu nhân trở nên xấu hổ, viện trưởng vội vàng hòa giải.
“Đứa nhỏ Tiết Thấm này nghịch ngợm quen rồi, Tiết Nhu rất nghe lời, hai người dẫn Tiết Nhu đi trước đi.”
Phó phu nhân cũng không so đo mà ngồi xổm xuống, ôn nhu trưng cầu ý kiến của tôi.
“Bạn nhỏ Tiết Nhu, xin hỏi con có nguyện ý làm con gái của ta không?”
Tôi liều mạng gật đầu. Phó phu nhân cười xoa đầu tôi.
“Thật ngoan. “
Tôi chủ động nắm tay bà ấy, ngọt ngào nói.
“Mẹ, con sẽ nghe lời, con tuyệt đối sẽ không làm cho người thương tâm.”
Con tuyệt đối sẽ không giống Tiết Thấm kiếp trước, làm một con sói mắt trắng, khiến cho người Phó gia đau khổ.
Viện trưởng ở một bên cười thúc giục tôi nhanh chóng đi thu dọn hành lý, mà bà thì dẫn cha mẹ Phó gia đi làm thủ tục nhận nuôi tôi.
Khi tôi trở về phòng thu dọn hành lý. Nghe thấy Tiết Thấm trốn sau cửa, cúi đầu cười ra tiếng.
“Đừng lo lắng, em gái tốt của chị.”
“Đám biến thái máu lạnh vô tình của Phó gia sớm muộn gì cũng tra tấn chet mày!”
Kiếp trước, hình ảnh bị cha mẹ nuôi nghèo khó ức hiếp hiện lên trong đầu tôi. Tôi nhìn cánh cửa gỗ cũ kỹ rách nát kia, lớn tiếng nói với Tiết Thấm phía sau cửa.
“Tiết Thấm, chị ngàn vạn lần cũng đừng hối hận vì lựa chọn ngày hôm nay. Em vĩnh viễn sẽ không đổi lại với chị.”
Tiết Thấm cười nhạo: “Mày yên tâm, tao tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không hối hận!”
Thật sao? Tôi âm thầm nghĩ.
Cha mẹ nghèo khó hút máu, anh trai bị thiểu năng trí tuệ còn háo sắc, còn có một tên bạn trai côn đồ không học vấn không nghề nghiệp.
Tiết Thấm, chị thật sự có bản lĩnh có thể thoát khỏi đầm lầy như vậy sao? Chị cũng biết, não yêu đương, mặc kệ là sống lại bao nhiêu lần cũng sẽ không có kết cục tốt.
7.
Trong biệt thự Phó gia. Mẹ Phó nắm tay tôi, dẫn tôi tới trước một căn phòng công chúa màu hồng nhạt.
“Nhu Nhu, căn phòng này là anh trai giúp con bố trí, có thích không?”
Tôi giấu ống tay áo rách, thận trọng nhìn quanh phòng một vòng. Nói là phòng, thực ra so với căn nhà cho bốn người ở còn lớn hơn.
Có tủ quần áo chất đầy, có phòng tắm riêng, có trần nhà đầy những ngôi sao lấp lánh, đắt tiền…
Cuộc sống kiếp trước của Tiết Thấm, so với trong tưởng tượng của tôi còn tốt hơn rất nhiều. Quần áo trong tủ đều là hàng hiệu đắt tiền.
Hermes, Chanel, Burberry, Louis Vuitton, Gucci……
“Mẹ không biết con thích màu gì, cho nên mẹ mua mỗi mẫu nhiều màu, con thích cái nào thì lấy mặc, được không?”
Một cảm giác ấm áp tràn ngập trái tim tôi. Bà ấy là người đầu tiên đối xử tốt với tôi như vậy kể từ khi bố mẹ tôi mất. Tôi cảm kích nói.
“Chỉ cần là mẹ chọn, con đều thích.”
“Nhu Nhu thật ngoan, ở cô nhi viện khẳng định chịu rất nhiều khổ sở?” – Mẹ Phó đau lòng sờ sờ đầu của tôi, ôm tôi vào trong ngực, chỉ vào ảnh gia đình trên bàn nói đùa:
“Mẹ nằm mơ cũng muốn có một đứa con gái, con xem, anh trai khi còn bé chính là bị mẹ nuôi dưỡng như con gái vậy.”
Trong ảnh có một cậu bé thắt hai bím tóc nhỏ, mặc váy công chúa màu tím phấn, trong đáng yêu lại có chút buồn cười. Tôi không nhịn được cười ra tiếng.
Phó Hành Chi không biết từ đâu chui ra. Anh ấy trước sau như một, một bước chắn ở trước mặt tôi, gương mặt tuấn tú đỏ lên, phất tay nói.
“Không được nhìn, không được nhìn.”
“Nhìn bộ dáng keo kiệt của anh trai con kìa.”
Mẹ Phó giận dữ nói: “Con không được làm khó em gái, phải bảo vệ em gái, nghe chưa?”
“Con?”
Phó Hành Chi gật gật đầu, con ngươi màu đen tuấn dật không chớp mắt nhìn chằm chằm tôi, giống như ngôi sao chói mắt trên bầu trời đêm, trịnh trọng nói.
“Con hứa.”
Lúc ăn cơm, mẹ Phó kiên nhẫn dạy tôi lễ nghi trên bàn ăn.
“Con gái, ngồi phải có tướng ngồi, đứng phải có tướng đứng, phải đoan trang, tao nhã.”
“Phải ngồi thẳng lưng, cầm bát và ăn từng muỗng từng muỗng, không được phát ra âm thanh bẹp bẹp, như vậy sẽ không tao nhã.”
“Khi đi ăn ngoài, con không được phép giơ đũa quá ba lần liên tiếp. Dù có thích món nào đi chăng nữa thì cũng đừng ăn tiếp. Như vậy rất bất lịch sự. ”
Tôi gật đầu, làm theo từng cái một.
Có lẽ, Tiết Thấm cảm thấy mẹ Phó dạy chị ấy những chuyện này chính là để khống chế cuộc sống của mình. Nhưng tôi lại không nghĩ như vậy.
Mẹ Phó cũng không phải đang khống chế tôi, mà là đang dùng kinh nghiệm và trải nghiệm nhân sinh của bà, hết sức bảo vệ tôi, tránh cho tôi đi nhiều đường vòng, đụng nhiều tường nam.
Kiếp trước, tôi một mình vất vả lớn lên. Cha mẹ nuôi chỉ cho tôi một miếng cơm ăn, chưa bao giờ dạy tôi bất cứ chuyện gì.
Mười hai tuổi năm ấy, tôi lần đầu tiên gặp ‘dì cả’, đau bụng muốn chet, máu chảy đầy giường. Tôi cho rằng tôi mắc bệnh nặng, muốn chet, chỉ dám trốn ở trong chăn len lén khóc.
Sáng sớm hôm sau, mẹ nuôi nhìn thấy máu trên giường tôi, như phát điên lôi tôi ra khỏi giường, hung hăng tát tôi mấy cái.
“Đồ đê tiện bồi thường tiền, sao mày lại biến cái nệm thành bộ dáng quỷ quái này!”
“Mau giặt sạch sẽ cho tao, giặt không sạch thì hôm nay đừng ăn cơm.”
Tôi đói bụng, mặt sưng húp, trong thời tiết âm mấy độ, run lẩy bẩy ngồi xổm trong WC chà xát ga giường.
Mẹ nuôi sợ tốn tiền, cũng không chịu mua băng vệ sinh cho tôi, chỉ bảo tôi lấy khăn giấy trong nhà vệ sinh công cộng lót.
Nhưng năng lực hút nước của khăn giấy không đủ, trên quần của tôi luôn xuất hiện vết máu loang lổ.
Bạn học trong lớp cũng bởi vậy mà không thích tôi, sẽ cùng nhau cô lập tôi, bắt nạt tôi, gọi tôi là đồ ăn xin.
Có một người mẹ yêu thương dạy dỗ tôi, quan tâm tôi, chăm sóc tôi, là chuyện tốt kiếp trước tôi muốn cầu cũng cầu không được.
Tiết Thấm vậy mà một chút cũng không quý trọng. Vậy để tôi thay chị ấy quý trọng thật tốt đi.
Còn những đau khổ tôi đã chịu ở kiếp trước, nếu chị ấy đã thích chịu khổ như vậy, vậy để cho chị ấy thay tôi từ từ tận hưởng đi.
Những người có thể chịu đựng được khó khăn sẽ luôn có những khó khăn vô tận đang chờ đợi họ.
8.
Dưới sự bồi dưỡng toàn lực của mẹ Phó, tôi nắm giữ rất nhiều kỹ năng đời trước không có được.
Đàn dương cầm, vĩ cầm, trượt tuyết, ba lê, Olympic, hội họa…… Mẹ Phó không kể chi phí, đăng ký cho tôi tất cả các lớp năng khiếu mà tôi cảm thấy hứng thú.
“Mỗi người đều có thiên phú thuộc về mình, mà điều mẹ có thể làm, chính là không ngừng cung cấp cho con cơ hội thử sức, cho đến khi con tìm được thiên phú chân chính của mình mới thôi.”
“Con thích cái gì thì đi học cái đó, mẹ tuyệt đối sẽ không ép con, nhưng mẹ cũng tuyệt đối sẽ không để con trong lúc lười biếng tiêu hao thiên phú của con.”
Tôi trân trọng mọi cơ hội học tập, và dù học được gì thì tôi cũng cố gắng hết sức để học nó.
Nhưng cái tôi học giỏi nhất vẫn là Olympic. Nhìn bài thi toán tôi mang về nhà đạt điểm tối đa, mẹ Phó đột nhiên nhớ tới Tiết Thấm.
“Nhu Nhu, con có thiên phú học tập, chị gái của con hẳn là cũng sẽ không quá kém?”
“Tuy rằng con bé không muốn bị chúng ta nhận nuôi, nhưng mẹ vẫn muốn cung cấp cho con bé có điều kiện được học tập thật tốt, con cảm thấy thế nào? Con gái vẫn nên đọc nhiều sách thì tốt hơn!”
Tôi nghĩ mẹ Phó chắc hẳn cũng hỏi Tiết Thấm câu này ở kiếp trước, nhưng chị ấy chắc chắn đã từ chối mà không do dự.
Lần này, quyền lựa chọn cuối cùng đã đến tay tôi. Nhưng tôi không muốn trực tiếp từ chối đề nghị của mẹ Phó.
Dù sao đi nữa, Tiết Thấm cũng là chị gái duy nhất của tôi. Tôi không muốn để cho mẹ Phó cảm thấy tôi là người vô tình vô nghĩa.
Dù sao, cho dù cho Tiết Thấm cơ hội, chị ấy cũng sẽ không quý trọng. Để mẹ Phó thấy rõ bản chất của Tiết Thấm là một kẻ vô dụng càng sớm càng tốt, tôi gật đầu đồng ý.
Vì thế, ngày hôm sau, Tiết Thấm đã được đặc cách vào trường chúng tôi học, còn học cùng lớp với tôi.
Mười sáu mười bảy tuổi, chính là thời điểm trưởng thành, các thiếu nam thiếu nữ đều có ý thức thích chưng diện, cũng bắt đầu ganh đua trong sáng trong tối.
Nhưng Tiết Thấm cũng quẫn bách giống như tôi ở kiếp trước. Quần áo thì mặc quần áo cũ rộng thùng thình mà anh trai để lại.
Giày, quanh năm suốt tháng cũng chỉ có một đôi như vậy, thủng lỗ cũng phải tiếp tục đi. Thậm chí ngay cả vết máu loang lổ trên quần, cũng giống như tôi kiếp trước.
Rất nhanh chị ấy đã trở thành trung tâm thảo luận của các bạn học.
“Cậu có thấy quần áo và giày của Tiết Thấm không? Cảm giác như cậu ấy đã lâu rồi không thay, mặc lâu như vậy thật sự không nghe ra là đã có mùi sao?”
“Mỗi lần tới gần cậu ta đều có mùi lạ, thật ghê tởm.”
“Hôm qua tôi còn thấy Tiết Thấm ăn cơm thừa ở căn tin, không biết lúc cậu ta nuốt xuống cảm thấy như thế nào.”
“Đều họ Tiết, nhưng Tiết Nhu và Tiết Thấm thật đúng là khác nhau một trời một vực, Tiết Nhu không chỉ có thành tích tốt, gia thế tốt, còn có một anh trai cưng chiều cậu ấy như vậy, thật hâm mộ.”
Tôi lắng nghe cuộc thảo luận của họ, trong khi cố gắng giải bài thi toán những câu hỏi mà tôi chưa giải quyết được.
Tiết Thấm quay đầu, nhìn tôi với ánh mắt xin giúp đỡ. Nhưng tôi lại không mở miệng giúp chị ấy ngăn cản những bạn học kia.