Có Không Giữ Mất Lắp Camera 4k - Chương 7
7
Lúc tất cả các ký ức của kiếp này ập đến, tôi nhìn thấy rất nhiều thứ, tất cả đều là những chi tiết từng bị tôi xem nhẹ.
Ví như những món quà tôi mua cho Bùi Chiêu, mặc dù anh ấy chưa từng sử dụng, nhưng không lâu sau đó anh ấy sẽ mua mẫu dành cho nữ. Chỉ là anh ấy chưa từng tặng nó cho tôi, anh ấy để tất cả những thứ đó trong phòng làm việc.
Tôi từng nhìn thấy, chỉ cảm thấy nó khá quen mắt nên cũng chưa từng hỏi đến.
Hiện tại nhớ lại, có lẽ là do Bùi Chiêu quá xấu hổ, nên không dám tặng nó cho tôi.
Tôi buồn bã suy nghĩ, nếu anh ấy không yêu tôi thì hay biết mấy. Nếu anh ấy yêu tôi, nhưng tôi lại c.h.ế.t như vậy thì đáng tiếc quá.
Tôi đang đến rất gần với hạnh phúc, chỉ thiếu chút nữa thôi đã chụp được nó rồi.
Trước khi tôi hôn mê, tôi đã nghe thấy những gì anh ấy nói, đó là những lời tôi mơ ước bấy lâu nay.
Vô số khung cảnh lướt qua trong đầu tôi, sau đó chìm vào bóng tối. Lúc tôi tỉnh lại, Thích Thừa Minh và tôi đang nằm trong cùng một phòng bệnh.
“Chị, em cứ tưởng chị sắp c.h.ế.t rồi.”
Tôi mỉm cười nhìn cậu ấy.
“Khiến em thất vọng rồi, mạng chị lớn quá, ông trời không chịu nhận chị.”
Thích Thừa Mình lấy tay che mặt.
“Thật ra, chiều hôm đó đã quyết định sẽ làm phẫu thuật rồi, ai ngờ đâu lại xảy ra chuyện như vậy. Chi biết không, Bùi Chiêu đã quỳ xuống trước mặt em gái anh ấy.” Cậu ấy ngừng lại một lát: “Đó là lần đầu tiên em nhìn thấy một người sốt ruột đến mức độ như vậy. Anh ấy liên tục dùng tay em gái anh ấy tát chính mình, nói gì mà nể mặt anh ấy đừng làm khó chị nữa, chị không chịu nổi sự kích thích.”
Cổ họng tôi khô khốc, nhưng tôi vẫn bật cười thành tiếng.
“Sau đó thì sao?”
“Lần này, Bùi Chiêu và cô em gái đó của anh ấy đã lục đục với nhau rồi, chị à, chị đã giải quyết được mối nguy hiểm tiềm ẩn lớn nhất rồi. Sau đó, anh ấy đánh em một trận, ép em hiến tủy cho chị.”
Dứt lời, Thích Thừa Minh bỗng nghẹn ngào.
“Chị à, em chỉ bị quỷ ám nhất thời thôi, chị có thể tha thứ cho em không?”
Giường bệnh của chúng tôi cách nhau không xa, tơi giơ tay ra là có thể nắm lấy tay cậu ấy.
“Sao chị lại trách em chứ, dù sao đi nữa em cũng là em trai của chị.”
Thích Thừa Minh nắm chặt lấy tay tôi.
“Chị phải sống thật tốt. Hiện tại, Bùi Chiêu đang quản lý tập đoàn Thịnh Thị, anh ấy biết chị không yên tâm. Đợi chị khỏe lại, chị vẫn là người đưa ra quyết định ở tập đoàn Thịnh Thị.”
Tôi có chút xúc động.
“Anh ấy đi đâu rồi?”
“Vào lúc này thì có lẽ là anh ấy đang cầu Trời khấn Phật, cuối tuần nào anh ấy cũng làm vậy.”
Một khoảng thời gian dài trước khi phẫu thuật, Bùi Chiêu chẳng chịu nói chuyện với tôi, lúc nào anh ấy cũng mím chặt môi, cố chấp ngồi bên giường bệnh gọt táo.
Không biết anh ấy nghe ai nói, nếu gọt vỏ táo không bị đứt thì người bệnh sẽ mau khỏe lại.
Thế nên, Bùi Chiêu cứ liên tục phân cao thấp với mấy quả táo.
Anh ấy hài lòng nhìn vỏ táo đã được gọt ra. Sau đó cắt một miếng táo nhỏ nhét vào miệng tôi, số còn lại thì đành tự mình ăn hết. Chỉ trong nửa tháng đã ăn gần mấy chục ký táo.
Rõ ràng anh ấy là người theo chủ nghĩa vô thần, hiện tại không chỉ thành tâm đi bái Phật. Mà còn tin rằng táo đại điện cho sự bình an, nhất định phải ăn hết trái.
Tôi cười nói anh ấy ngóc, Bùi Chiêu phản bác.
“Em mới là đồ ngốc ấy, hao phí tám năm trời vì một người!” Dứt lời, anh ấy ngồi xuống bên mép giường, hai mắt ươn ướt.
“Cảm ơn em đã không từ bỏ anh.”
Hôm trước ngày phẫu thuật, Bùi Chiêu đã đi mua nhẫn, ngón tay của tôi đã gầy đến mức không thể đeo vừa nhẫn nữa, nó giống như cành cây khô vậy.
Bùi Chiêu quấn sợi chỉ vào chiếc nhẫn, tiếp tục lải nhải.
“Thật ra, anh đã cảm thấy có gì đó không ổn vào ngày em bỏ đi, lúc em ở đó thì không cảm thấy gì, nhưng khi em dọn hết tất cả đồ đạc, anh mới chợt nhận ra cuộc sống của anh tràn đầy hình bóng của em. Khi anh uống nước sẽ nhớ đến em, khi ăn cơm cũng sẽ nhớ đến em, ngay cả khi tắm cũng có thể nhìn thấy con vịt vàng ngu ngốc ấy.”
Bùi Chiêu nhìn tôi cười cười.
“Lúc đó, anh nghĩ rằng chắc chắn là em cố ý làm vậy, em đợi anh chịu không nổi rồi đi tìm em. Em biết không, thật ra anh đã quen rồi, mỗi lần em nói muốn đi, nhiều nhất là mười ngày sau em sẽ xuất hiện. Thế nên anh cứ đợi, cứ đợi, muốn đợi đến khi em hết giận là sẽ ổn. Anh không tin em thông minh như vậy, mà lại không biết anh và Bùi Nguyệt chẳng còn quan hệ gì từ lâu. Nhưng một tháng qua đi, hai tháng qua đi, em vẫn không quay lại. Em biết lúc đó anh nghĩ đến chuyện gì không? Anh nghĩ có phải em bị tên đàn ông nào bám lấy hay không, hay là em thật sự không cần anh nữa. Lúc đó, anh còn tự giễu rằng để xem ai là người không thể sống thiếu đối phương, cho đến khi Thích Thừa Minh đưa phần bánh Trung Thu đó đến.”
Nói đến đây, dường như Bùi Chiêu không thể nói thêm được gì nữa.
“Ngay khoảnh khắc đó, anh thật sự cảm thấy trời đất như sụp đổ, em nói xem, nếu chúng ta thẳng thắn một chút thì tốt biết mấy chứ. Nếu thẳng thắng với nhau một chút thì có lẽ sẽ không như bây giờ. Lúc Bùi Nguyệt ném camera đến trước mặt anh, anh không hề tức giận, thậm chí anh còn thở phào nhẹ nhõm. Hóa ra, thật sự sẽ có người yêu anh đến như vậy, sao anh có thể vứt bỏ cô ấy chứ.”
“Dao Quang.” Anh ấy sờ gương mặt tôi, cuối cùng chiếc nhẫn cũng đã vừa vặn: “Chúng ta kết hôn đi, không ai rời xa ai, sống như vậy đến hết đời.”
Tôi siết chặt tay anh ấy.
“Được.”
(Hết)