Chúng Ta Xứng Đáng - Chương 3
18
Buổi tối, tôi đến nhà Tiểu Thúy.
Trên bàn mạt chược chỉ có ba người.
Tôi hỏi Tiểu Thúy khi nào người thứ tư đến.
Cô ấy có chút xấu hổ, mở miệng giải thích:
“Ban đầu Thiết Ngưu ca nói sẽ đến, nhưng chiều nay bọn mình cãi nhau, hắn không muốn đến nữa.”
Tôi không nhịn được trợn trắng mắt.
Đây chính là lý do tôi không ưa Trương Thiết Ngưu.
Hắn ta cứ có chuyện gì là lại cãi nhau với Tiểu Thúy, hơn nữa chẳng bao giờ nhường nhịn cô ấy.
Lúc nào cũng làm cô ấy mất mặt.
Tiểu Thúy vốn không thích chơi mạt chược, chỉ vì Trương Thiết Ngưu mà cố ý lập bàn.
Vậy mà hắn nói không đến là không đến, hoàn toàn không quan tâm đến cảm xúc của cô ấy.
Tôi không nhịn được bĩu môi.
“Trương Thiết Ngưu có gì tốt chứ? Hắn ta căn bản không hề để ý đến cảm xúc của cậu.”
Tiểu Thúy không vui khi tôi nói hắn, lập tức vội vàng giải thích:
“Thì bọn mình đang giận nhau mà, đàn ông sĩ diện cao cũng là chuyện bình thường.
“Nếu bọn mình không cãi nhau, chắc chắn anh ấy sẽ đến.”
Nhìn bộ dạng mê muội vì tình của cô ấy, cuối cùng tôi không nhịn được nữa.
“Tiểu Thúy, cậu có hiểu không vậy?
“Người đàn ông yêu cậu, dù có cãi nhau cũng sẽ nhường nhịn cậu, chứ không phải làm cậu khó xử!”
Tiểu Thúy không tin.
“Mình không tin trên đời có loại đàn ông như vậy.
“Cậu gọi cho bạn trai cũ của cậu thử xem, bây giờ chia tay rồi, xem anh ta còn để ý đến cậu không?”
19
Có lẽ vì bị kích động, tôi lấy điện thoại ra gọi thẳng cho Phó Hành Nhất.
Không ngờ, điện thoại vừa đổ chuông đã lập tức được bắt máy.
Giọng anh ấy lạnh lùng.
“Nghĩ kỹ rồi? Muốn xin lỗi tôi?”
“Không phải, mạt chược thiếu một chân, anh có muốn chơi không?”
Phó Hành Nhất im lặng trong chốc lát.
Một giây sau, anh ấy chỉ thốt ra hai chữ:
“Địa chỉ.”
Tiểu Thúy tròn mắt kinh ngạc.
Tôi vô thức đọc địa chỉ trong làng.
“Ở thôn Lý Nhi, trấn Thạch Đầu, huyện An Ninh, thành phố Phổ Dương.”
Phó Hành Nhất sững sờ:
“Em nói lại lần nữa?”
Tôi cũng sững sờ theo.
Bao năm nay tôi cố gắng dựng lên hình tượng một cô gái “bình thường”, vậy mà giờ lại tự tay bóc trần nó một cách lộ liễu.
Hơn nữa, Phó Hành Nhất đang ở tận Maldives, đến đây một chuyến cũng chẳng dễ dàng gì.
Tôi bỗng cảm thấy hối hận.
“Thôi bỏ đi, nói với mấy người thành phố các anh cũng chẳng hiểu.”
Nói xong, tôi lập tức cúp máy, nhanh chóng quay về nhà.
Tiểu Thúy đứng phía sau hét lên đầy sốt ruột:
“Nói nghe coi, bạn trai cũ của cậu có đến không?”
Tôi chỉ im lặng.
20
Nhưng sau một đêm ngủ vạ vật, sáng sớm hôm sau, Tiểu Thúy đột nhiên lao vào phòng tôi.
“Thanh Du! Thanh Du!
“Cậu mau ra xem đi! Chó trong làng đang đuổi cắn người đấy!”
Tôi ngủ không ngon cả đêm, chỉ muốn trở mình ngủ tiếp.
“Chó trong làng mình dữ lắm, đuổi ai cũng có gì lạ đâu.”
Nhưng giọng Tiểu Thúy vẫn đầy phấn khích.
“Không phải đâu! Lần này là người khác đấy, mau ra xem đi!”
Bỗng nhiên, một suy nghĩ kỳ lạ xuất hiện trong đầu tôi.
Nhưng sau đó, tôi lại nhanh chóng phủ nhận.
Làm gì có chuyện đó chứ.
Dưới sự thúc giục của Tiểu Thúy, tôi miễn cưỡng bò dậy, theo cô ấy ra cổng làng.
Nhìn rõ khuôn mặt người nọ, tôi trợn tròn mắt.
Người đáng lẽ ra đang ở Maldives —— Phó Hành Nhất.
Hiện tại đang bị chó làng tôi rượt đuổi chạy khắp nơi.
21
Tôi quay sang nhìn Tiểu Thúy.
“Chuyện gì đây?”
Tiểu Thúy gãi đầu, cũng có vẻ khó hiểu.
“Nghe nói nửa đêm anh ta đến làng mình, cứ hỏi nhà của Thẩm Thanh Du ở đâu.”
“Có người nghĩ anh ta là kẻ lừa đảo, liền mở cửa thả chó ra đuổi đi.”
“Kết quả là anh ta vẫn không chịu rời đi, bị chó dí chạy khắp làng.”
…
Cùng lúc đó, Phó Hành Nhất cũng nhìn thấy tôi.
Anh ấy không nhịn được hét lớn.
“Thẩm Thanh Du! Chia tay thì chia tay!
“Nhưng em cũng không thể thấy chết mà không cứu chứ?!”
Câu nói này lập tức thu hút sự chú ý của cả làng.
Mọi người bắt đầu xì xào bàn tán.
“Đây là gã bạch kiểm mà con gái nhà họ Thẩm cặp bên ngoài à? Bảo sao hai năm rồi không chịu về nhà.”
“Nhìn dáng vẻ này, chắc con bé làm chuyện gì có lỗi với cậu ta, nên cậu ta mới đuổi tận đến tận cửa đây mà.”
“Tên bạch kiểm này trông cũng đẹp trai thật đấy, bảo sao Thanh Du lại không muốn về quê nữa…”
…
Nghe những lời bàn tán xung quanh, tôi xấu hổ đến mức mặt lúc xanh lúc đỏ.
Không còn cách nào khác, tôi vội vàng chạy tới kéo con chó ra, nhanh chóng đưa Phó Hành Nhất về nhà.
22
“Aiya, bố siêng năng thật đấy, dậy sớm làm việc vất vả quá!”
Nói xong, Phó Hành Nhất còn ân cần cầm lấy dụng cụ làm nông trên tay bố tôi.
Bố tôi trước giờ chưa từng được ai quan tâm kiểu này.
Trong thoáng chốc, trên mặt ông thậm chí còn lộ ra vài phần ngại ngùng.
Ông lắp bắp trả lời Phó Hành Nhất:
“Không… ở làng này, ai cũng phải chăm chỉ, không có gì vất vả cả.”
Phó Hành Nhất nhanh chóng đón lời:
“Bố, bố không giống với người khác đâu!
“Mọi người đều dậy sớm thật, nhưng bố xem bố đi, trời lạnh như vậy mà còn đổ mồ hôi thế này!
“Rõ ràng là đã làm việc rất chăm chỉ! Bố thật sự quá tuyệt vời, quá siêng năng rồi!”
Bố tôi bị khen đến mức không biết đâu mà lần, hoàn toàn quên mất chuyện anh ta gọi mình là “bố”, ngược lại còn khách sáo hỏi:
“Chàng trai trẻ, cháu ăn cơm chưa?”
Mắt Phó Hành Nhất sáng lên như sao trời.
“Trời ơi, bố, sao bố biết con chưa ăn vậy!
“Bố quan tâm con quá đi mất!”
Tôi lại một lần nữa nhắm mắt lại.
Không muốn mở ra.
Chỉ mong tất cả chỉ là ảo giác của tôi mà thôi.
23
Trên bàn ăn, tôi nhìn Phó Hành Nhất mặc áo khoác Hermès, ngồi trên cái ghế nhựa cũ kỹ ăn uống ngon lành.
Cảm giác… quá mức lệch pha.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Mới hôm qua thôi, Phó Hành Nhất còn nhắn tin chỉ trích tôi.
Hôm nay đã yên vị ngồi trong nhà tôi ăn tối rồi.
Anh ta vừa ăn vừa không quên khen ngợi.
“Bố! Tay nghề nấu ăn của bố quá đỉnh luôn!”
“Đúng chuẩn đàn ông mẫu mực!”
Lúc này, bố tôi đã hoàn toàn bị Phó Hành Nhất mê hoặc bởi những lời nịnh nọt.
Ông cười tươi rói, nụ cười rẻ mạt đến mức làm tôi không nỡ nhìn thẳng.
“Thích thì ăn nhiều vào!”
Phó Hành Nhất vui vẻ gật đầu, còn không quên nhắc nhở tôi.
“Thanh Du, em cũng ăn đi chứ!”
Ngay lúc đó, mẹ kế tôi đột nhiên xuất hiện cùng với em trai.
Bà ta nhìn chúng tôi, mặt mũi đầy vẻ khinh bỉ.
“Thẩm Thanh Du, mày học cái đại học gì thế?
“Không biết còn tưởng mày đi làm dâu nhà người ta rồi, trực tiếp dẫn đàn ông về nhà luôn cơ đấy.”
24
Phó Hành Nhất nhìn người phụ nữ trước mặt, vẻ mặt hơi khó hiểu.
Tôi nhỏ giọng nhắc anh ta:
“Đây là mẹ kế tôi.”
Phó Hành Nhất lập tức vỡ lẽ, bình thản đáp lại:
“À, dì ạ, không phải Thanh Du dẫn con về đâu.
“Con ngồi máy bay riêng của người nhà đến đây. Nhưng nhìn vẻ mặt keo kiệt này của dì, chắc chưa từng thấy cái gì như vậy nhỉ?”
Nghe xong câu đó, tôi lập tức toát mồ hôi lạnh.
Mẹ kế tôi là người có tính tình ngang ngược, đặc biệt từ sau khi sinh em trai tôi, bố tôi càng không dám hó hé nửa lời trước mặt bà ta.
Quả nhiên, sắc mặt mẹ kế lập tức sa sầm lại.
“Mày là cái thá gì mà dám lên mặt ở đây?”
Bà ta quay sang nhìn bố tôi, giọng điệu đầy uy quyền.
“Ông còn đứng ngây ra đó làm gì?
“Còn không mau đuổi thằng ranh này ra ngoài? Ông định để nó sỉ nhục vợ mình ngay trước mặt sao?”
25
Nếu là trước đây, bố tôi chắc chắn sẽ lập tức cầm chổi lên đuổi người. Nhưng hôm nay, ông lại chẳng hề nhúc nhích.
“Thằng bé này là bạn của Thanh Du, đuổi nó đi thì ra cái thể thống gì?”
Mẹ kế tôi không thể tin nổi, trừng mắt nhìn bố tôi.
Đây là lần đầu tiên ông không nghe theo ý bà ta.
Bà ta tức giận gật đầu, nghiến răng nói:
“Được thôi, nó không đi, thì tôi đi! Tôi dắt con trai đi luôn! Sau này đừng có mà chạy đến cầu xin tôi về!”
Nói xong, bà ta kéo em trai tôi vào phòng, chỉ mất vài phút để thu dọn hành lý rồi rời khỏi nhà.
Nhà mẹ kế tôi ở ngay làng bên.
Mỗi lần bà ta cãi nhau với bố tôi, đều một lời không hợp là xách đồ về nhà mẹ đẻ.
Bố tôi thì lúc nào cũng lẽo đẽo đi theo, hết lời khuyên nhủ dỗ dành bà ta quay về.
Thế nhưng hôm nay, khi tôi nghĩ cảnh tượng đó sẽ lại diễn ra một lần nữa, bố tôi lại hoàn toàn dửng dưng.
Ông chỉ thản nhiên bảo Phó Hành Nhất tiếp tục ăn, rồi quay người đi chuẩn bị cám cho lợn.
Phó Hành Nhất không nhịn được, ghé sát lại hỏi tôi nhỏ giọng:
“Mẹ kế em lần nào cũng như thế này à? Bố em cũng nhịn giỏi thật đấy.”
Tôi chỉ hơi lúng túng, thúc giục anh ta ăn nhanh lên.
Tôi không thích gia đình mình.
Vậy nên khi tất cả mọi chuyện trong gia đình đều bị Phó Hành Nhất nhìn thấy rõ ràng, tâm trạng tôi thực sự rất phức tạp.
26
Sau bữa tối, tôi và Phó Hành Nhất ngồi trong sân.
Không khí lại trở nên gượng gạo.
Tôi mở miệng hỏi anh ta:
“Khi nào anh về?”
Anh ta quay đầu sang, bực bội nói:
“Thẩm Thanh Du, tôi vừa mới đến, em đã mong tôi đi rồi sao?”
“Em có trái tim không vậy? Chẳng lẽ em chán ghét tôi đến mức đó sao?”
Dù có chậm hiểu đến mấy, tôi cũng biết lý do tại sao Phó Hành Nhất lại vội vã chạy đến đây từ nơi xa nghìn dặm.
Nhưng… nhớ lại cảnh tượng xấu hổ sáng nay, tôi không nhịn được cúi đầu, nhỏ giọng nói:
“Phó Hành Nhất, anh không nên đến đây.”
“Nơi này rất hẻo lánh, anh là công tử nhà giàu, sẽ không quen đâu.”
“Thậm chí ngay cả khi anh đến nhà tôi, tôi cũng chẳng có chỗ cho anh ngủ…”
Nghe tôi nói vậy, Phó Hành Nhất tức giận mắng:
“Thẩm Thanh Du, đừng có nói mấy lời nhảm nhí này!”
“Tại sao tôi lại không nên đến? Tôi không đến thì đợi người khác cướp mất em chắc?”
“Ai bảo tôi không quen? Em coi thường tôi đấy à?”
…
Nghe những lời của anh ấy, tôi càng cúi đầu thấp hơn.
Phó Hành Nhất nhìn tôi như vậy, giận đến mức bỏ đi luôn.
Nhìn bóng lưng anh ta rời khỏi, lòng tôi có chút mất mát, nhưng tôi vẫn cảm thấy anh ta đã đưa ra quyết định đúng đắn.
Chúng tôi vốn dĩ không phải người cùng một thế giới.
Anh ta không cần phải miễn cưỡng bản thân để thích nghi với tôi.
27
Nhưng tôi vẫn cảm thấy rất buồn.
Vậy nên tôi lại tìm đến Tiểu Thúy.
Điều khiến tôi bất ngờ là lần này, cô ấy rất hiểu tôi.
Cô ấy hiểu tại sao tôi rõ ràng còn thích Phó Hành Nhất, nhưng vẫn muốn chia tay với anh ấy.
Tiểu Thúy thở dài một hơi, như thể một cao thủ tình trường đã trải qua muôn vàn chuyện.
“Cảm giác xứng đáng của chúng ta quá thấp, luôn thấy bản thân không xứng với người tốt như vậy. Mình cũng thế.”
Tôi lập tức phản bác:
“Phó Hành Nhất thì thôi đi, nhưng Trương Thiết Ngưu có gì mà tốt? Đáng để cậu chia tay rồi lại quay lại hàng chục lần à?”
Lần này, cô ấy lại lắc đầu.
“Mình không nói đến Trương Thiết Ngưu.”
Hôm đó, lần đầu tiên tôi được nghe một câu chuyện tình yêu khác từ Tiểu Thúy.