Chúng Ta Xứng Đáng - Chương 2
08
Buổi tối, tôi nằm trên chiếc đệm trong kho chứa đồ, lướt điện thoại.
Bỗng tôi phát hiện Phó Hành Nhất đăng một bài mới trên mạng xã hội.
Tôi không thể tin nổi, còn làm mới trang hai lần để chắc chắn đó là bài viết của anh ấy.
Có vẻ như anh ấy đã gỡ tôi ra khỏi danh sách chặn.
Nằm trên giường, tôi khẽ cong môi, nở nụ cười chân thật đầu tiên trong ngày hôm nay.
Phó Hành Nhất không thích viết caption khi đăng bài, lần này cũng vậy, chỉ có bốn tấm ảnh đơn giản.
Địa điểm được gắn là Maldives.
Tôi cẩn thận xem đi xem lại bốn tấm ảnh, xác nhận không có dấu vết của cô gái nào mới yên tâm tiếp tục lướt trang cá nhân của anh ấy.
Thực ra, Phó Hành Nhất rất ít khi đăng bài trên mạng xã hội.
Tôi từng hỏi lý do, nhưng anh ấy chỉ hờ hững trả lời:
“Trước đây anh không thấy cần phải chia sẻ cuộc sống của mình với ai cả.
“Sau khi gặp em, cuộc sống của anh chỉ muốn chia sẻ với em thôi, càng không có lý do gì để đăng lên mạng.”
Phó Hành Nhất nói không sai.
Lúc còn yêu nhau, anh ấy rất quấn lấy tôi, gần như lúc nào cũng muốn ở bên tôi.
Dù tôi vui vẻ, nhưng đôi khi cũng cảm thấy phiền phức.
Bởi vì anh ấy cứ kè kè bên tôi suốt ngày, tôi không tiện làm thêm kiếm tiền.
Chỉ có thể tranh thủ lúc anh ấy không có mặt để nhận vài công việc bán thời gian.
Trong mắt anh ấy, nhà tôi dù không giàu có, nhưng cũng đủ để duy trì cuộc sống bình thường.
09
Nhưng anh ấy không biết.
Tôi thực sự rất nghèo.
Nghèo đến mức dù yêu đương với anh ấy, tất cả chi phí gần như do anh ấy lo hết, tôi vẫn luôn lo lắng về tiền ăn tháng sau.
Nghèo đến mức dù đang ở trong khách sạn mười nghìn tệ một đêm cùng anh ấy, tôi vẫn phải để ý xem khoản vay sinh viên của mình đã được duyệt hay chưa, khi nào mới nhận được tiền.
Trong mối quan hệ với Phó Hành Nhất, tôi chẳng khác gì một diễn viên.
Luôn cố gắng đóng vai một cô gái bình thường.
Một cô gái có một gia đình bình thường.
Nhưng sau cuộc gọi của bố, tôi bắt đầu nhận ra một điều.
Vở kịch này cuối cùng cũng phải kết thúc.
Tôi không thể diễn cả đời được.
Tựa đầu lên cánh tay, tôi nhìn chằm chằm lên trần nhà, bắt đầu tưởng tượng xem Phó Hành Nhất đang làm gì.
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi không nhịn được cảm thán một câu.
Có tiền thật là tốt.
Có tiền thì chia tay xong có thể sang Bali giải sầu, có thể đến Maldives nghỉ dưỡng.
Không có tiền thì chỉ có thể giống như tôi, lặng lẽ trốn trong kho chứa đồ.
Thậm chí còn không dám khóc.
Sợ cách âm không tốt, làm ồn đến em trai ngủ bên cạnh.
10
Sáng hôm sau, tôi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Là bạn cùng phòng gọi đến.
Cô ấy cẩn thận hỏi tôi:
“Thanh Du, bây giờ cậu đang ở đâu thế?”
Tôi rất ít khi kể về gia cảnh của mình với bạn bè.
Cũng giống như Phó Hành Nhất, họ đều nghĩ tôi là một cô gái đến từ một gia đình bình thường.
Thế nên chẳng ai hỏi nhiều.
Nhưng bây giờ, khi cô ấy hỏi câu này, tôi lại có chút bối rối.
Chỉ đành hỏi lại:
“Sao thế?”
Dường như cô ấy cũng hơi căng thẳng, tôi mơ hồ nghe thấy có người bên cạnh nói chuyện.
“Cậu cứ nói là muốn đến chơi đi!”
“Đừng căng thẳng nữa, mau hỏi đi!”
“Đợi chút nữa Phó Hành Nhất…”
Tôi nghe mà chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
Tại sao tôi lại nghe thấy cả tên của Phó Hành Nhất?
11
Mất một lúc sau, giọng của bạn cùng phòng mới vọng đến.
“Thanh Du, cậu về quê rồi à?
“Tớ ở nhà chán quá, định qua chỗ cậu chơi một chuyến.”
Lần này đến lượt tôi căng thẳng, lắp bắp không biết phải nói gì.
Nếu bạn cùng phòng đến nhà tôi, đừng nói đến chuyện không có chỗ ở.
Chắc ngay ngày đầu tiên cô ấy sẽ bị dọa chạy mất dép.
Thế là tôi vội vàng tìm cớ trả lời:
“San San, tớ không có ở nhà, đang đi du lịch.
“Có lẽ muộn mới về ăn Tết, cậu mà đến thì có khi chẳng mua nổi vé tàu về quê đấy.”
Bạn cùng phòng hình như vẫn muốn nói gì đó, nhưng tôi đã nhanh chóng kiếm cớ nói bận rồi dập máy.
Hú hồn.
Suýt nữa thì bí mật tôi là một con “nghèo rớt” bị vạch trần mất rồi.
12
Không ngờ, hai tiếng sau, khi mở điện thoại, tôi phát hiện Phó Hành Nhất lại đăng bài mới trên mạng xã hội.
Thậm chí hiếm hoi đến mức đăng liền ba bài liền.
Bài đầu tiên: [Bề ngoài nói không thích đi chơi, quay lưng một cái lại tự mình đi du lịch, đúng là pro thật.]
Bài thứ hai: [Những người nói không thích đi chơi, chẳng lẽ là vì không thích người đi cùng?]
Bài thứ ba: [Phong cảnh Maldives dù có ai đi cùng hay không, vẫn luôn đẹp như vậy.]
Ba bài đăng này, tôi xem mà chẳng hiểu mô tê gì, nhưng lại cảm giác được một chút “châm chọc” nhắm vào mình.
Tôi định lướt qua luôn, nhưng không ngờ tay run thế nào lại lỡ ấn “thích” bài đăng.
Ngay lập tức, tin nhắn thoại của Phó Hành Nhất bật lên.
13
Tôi run rẩy ấn mở tin nhắn thoại.
Bên trong là tiếng gào thét đầy tức giận của Phó Hành Nhất.
“Thẩm Thanh Du! Em cố tình like bài viết để sỉ nhục tôi đúng không?!”
“Tôi biết em đang vui vẻ chơi bời với người khác rồi! Không cần phải làm vậy! Không cần phải để tôi biết!”
“Em nghĩ tôi không vui vẻ chắc?! Tôi nói cho em biết, tôi đang rất vui! Có em hay không cũng chẳng khác gì nhau!”
…
Nghe xong màn xả giận của anh ấy, tôi vội vàng bỏ like.
Sau đó nhanh chóng nhắn tin xin lỗi.
[Xin lỗi, tôi không cố ý bấm like.]
[Tôi đã bỏ like rồi, nếu làm ảnh hưởng đến tâm trạng anh thì thật sự xin lỗi.]
[Chúc anh có chuyến du lịch vui vẻ.]
Lạ một điều, sau khi tôi nhắn xong, Phó Hành Nhất lại không có động tĩnh gì nữa.
Anh ấy không nhắn lại thêm bất kỳ tin nào.
Tôi mở trang cá nhân của anh ấy lên xem, phát hiện ba bài đăng khi nãy đều đã bị xóa sạch.
Tôi nghĩ mãi không ra mình đã làm sai điều gì.
Cuối cùng, tôi đành tìm đến người có kinh nghiệm tình trường nhất làng —— hoa khôi làng, Tiểu Thúy.
Tình sử của cô ấy phong phú đến mức, lấy nhà cô ấy làm trung tâm, bán kính mười dặm hầu như không còn thằng trai trẻ nào chưa từng làm bạn trai cũ của cô ấy.
14
Sau khi tôi kể lại đầu đuôi sự việc, Tiểu Thúy nhìn tôi, vẻ mặt đầy tự tin.
“Cái này mà cậu cũng không hiểu à?”
Tôi mờ mịt nhìn cô ấy, lắc đầu.
“Không hiểu.”
Tiểu Thúy thở dài một hơi, giọng điệu nặng nề:
“Hắn là gì của cậu?”
Tôi sững sờ trong giây lát.
Chẳng lẽ tôi kể lâu như vậy rồi mà cô ấy vẫn chưa biết đây là chuyện tình cảm?
Tôi im lặng vài giây, rồi chậm rãi thốt ra ba chữ:
“Bạn trai cũ.”
Tiểu Thúy bỗng nhiên đứng bật dậy, hét toáng lên:
“CÁI GÌ! THẨM THANH DU, CẬU CÓ NGƯỜI YÊU RỒI SAO?!”
Tôi hoảng hồn kéo cô ấy ngồi xuống, dáo dác nhìn xung quanh rồi hạ giọng:
“Chia tay rồi.”
Tiểu Thúy tròn mắt nhìn tôi, vẻ mặt hóng hớt:
“Trời ơi, Thẩm Thanh Du! Mình biết cậu hai mươi năm rồi, cuối cùng băng sơn cũng nở hoa rồi!”
“Mau cho mình xem ảnh anh ta đi! Để mình so sánh xem có đẹp trai bằng Thiết Ngưu ca nhà mình không!”
Nghe đến đây, tôi không nhịn được cau mày.
“Cậu lại quay lại với Trương Thiết Ngưu nữa à? Mình đã nói rồi, hắn không phải người tốt đâu!”
Tiểu Thúy chột dạ, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh:
“Cậu không hiểu đâu, mình có nhịp điệu riêng của mình.”
15
Cô ấy nhanh chóng đổi chủ đề.
“Cậu và anh ta chia tay rồi, nhưng chỉ vì cậu bấm like mà anh ta lại nổi giận đúng không?”
Tôi gật đầu.
Tiểu Thúy trầm tư một lúc, rồi bỗng vỗ tay như thể đã tìm ra chân tướng.
“Hiểu rồi! Hắn ta không thích người khác bấm like!”
Nghe cô ấy nói vậy, tôi bỗng nhớ lại chuyện Phó Hành Nhất vốn không thích đăng bài trên mạng xã hội.
Thế là tôi gật gù đồng tình.
“Nghe cũng hợp lý.”
Nhận được sự tán thành, Tiểu Thúy càng mạnh dạn đưa ra suy đoán:
“Đấy, chính là như vậy!
“Các cậu chia tay rồi, nhưng không có nghĩa là hết tình cảm.
“Người ta muốn thử lòng cậu một chút, thế mà cậu lại cố tình bấm like dù biết anh ta không thích, thế thì anh ta giận cũng phải thôi!”
Sau một hồi phân tích của Tiểu Thúy, tôi càng nghĩ càng thấy có lý.
16
Tôi không nhịn được vội vàng hỏi:
“Vậy tôi phải làm gì để anh ấy không giận nữa?”
Nghe tôi nói vậy, ánh mắt của Tiểu Thúy bỗng trở nên đầy ẩn ý.
“Thẩm Thanh Du, cậu đang làm gì thế?
“Không phải nói chia tay rồi sao? Vậy tại sao còn quan tâm người ta có giận hay không?”
Trong phút chốc, tôi hoảng loạn.
Chỉ có thể lặp lại lời Tiểu Thúy vừa nói để gỡ gạc.
“Không phải cậu nói sao? Chúng tôi chỉ chia tay thôi, đâu phải không còn tình cảm nữa.
“Đã có tình cảm thì vẫn là bạn bè. Mình… mình đương nhiên không muốn anh ấy giận rồi!”
Tiểu Thúy nhìn tôi bịa chuyện với vẻ mặt đầy nghiêm túc.
“Cứ tiếp tục giả vờ đi!
“Những người thực sự yêu nhau thì không thể làm bạn được!”
17
Nghe xong câu này, tôi thành thật đặt ra câu hỏi của mình.
“Vậy tại sao mỗi lần cậu chia tay với Trương Thiết Ngưu, hai người vẫn làm bạn?”
Tôi thực sự không hiểu.
Ba năm qua, mỗi lần tôi nhận được cuộc gọi của Tiểu Thúy đều là khi cô ấy chia tay Trương Thiết Ngưu và gọi tôi đến để than thở.
Bọn họ chia chia hợp hợp không biết bao nhiêu lần, lần nào chia tay Tiểu Thúy cũng lập tức tìm người yêu mới.
Những người theo đuổi cô ấy không thiếu người có điều kiện tốt, đẹp trai hơn hẳn Trương Thiết Ngưu.
Nhưng cuối cùng, cô ấy vẫn quay về với hắn ta.
Nghe thấy câu hỏi của tôi, Tiểu Thúy làm bộ làm tịch ngước nhìn trời một cái.
“Cậu không hiểu đâu, trước mặt anh ấy, mình có thể là chính mình.”
Tôi vẫn không hiểu.
Thôi vậy, tôi về cho lợn ăn đây.
Tôi phất tay chào Tiểu Thúy.
Cô ấy đứng phía sau hét lớn, bảo tôi tối nhớ sang nhà cô ấy đánh mạt chược.
Tôi cũng hét lại:
“Được!”