Chúng Ta Xứng Đáng - Chương 1
01
Tôi và Phó Hành Nhất yêu nhau ba năm, cuối cùng vẫn chia tay.
Mọi người xung quanh đều không thể hiểu nổi.
Phó Hành Nhất vừa đẹp trai, gia đình lại có điều kiện, đối xử với tôi thì khỏi phải bàn.
Anh ấy luôn muốn đem những thứ tốt nhất, đắt giá nhất đặt trước mặt tôi.
Trong mắt bọn họ, tình cảm của chúng tôi vô cùng ổn định.
Không ai ngờ rằng, chúng tôi lại chia tay đột ngột như vậy.
Ai cũng đoán rằng Phó Hành Nhất đã bỏ tôi.
Nhưng sự thật thì hoàn toàn ngược lại.
Chính tôi mới là người đề nghị chia tay với anh ấy.
02
Lúc đó, khi tôi nói lời chia tay với Phó Hành Nhất, anh ấy im lặng rất lâu.
Tôi còn tưởng anh ấy sẽ nổi giận.
Nhưng không, anh ấy lại mở miệng hỏi tôi muốn đi du lịch nước nào vào kỳ nghỉ đông.
Khoảnh khắc ấy, tôi thậm chí còn ngỡ mình chưa từng nói ra hai chữ “chia tay”.
Thế nên tôi cẩn thận nhắc lại một lần nữa:
“Phó Hành Nhất, anh không nghe thấy à? Tôi nói là chúng ta chia tay đi.”
Nhưng anh ấy vẫn làm như không nghe thấy, tự nói một mình:
“Hay là đi Maldives đi? Lần trước chẳng phải em nói ở đó đẹp sao? Anh biết một khách sạn cũng khá ổn…”
…
Tôi không nhịn được, nhỏ giọng lặp lại:
“Phó Hành Nhất, tôi không muốn đi Maldives hay bất cứ đâu cả. Chúng ta chia tay đi!”
Lần này, cuối cùng anh ấy cũng không giả vờ không nghe thấy nữa, giọng nói mang theo tức giận:
“Thẩm Thanh Du, anh đã cho em cơ hội để rút lại lời nói, vậy mà em vẫn cố chấp à?”
“Em uống nhầm thuốc gì rồi? Nhất định phải chia tay với anh sao?”
“Nếu không có anh, ai sẽ dẫn em đi chơi?”
Nhìn Phó Hành Nhất nổi giận đùng đùng, tôi có hơi chột dạ, nhưng vẫn yếu ớt đáp lại:
“Tôi không muốn đi chơi nữa, ở yên một chỗ cũng tốt mà.”
Nghe thấy câu này, Phó Hành Nhất sững người vài giây, sau đó bật cười:
“Oh… Theo anh mấy năm, chán rồi đúng không? Giờ muốn đá anh đi à?”
“Thẩm Thanh Du, đừng tưởng em là duy nhất, anh không thiếu phụ nữ tự dâng đến tận cửa đâu.”
“Sau này đừng có đến cầu xin anh quay lại, đến lúc đó, anh còn chẳng buồn nhìn em nữa!”
“Em cứ đợi mà hối hận đi!”
Nói xong, Phó Hành Nhất đóng sầm cửa bỏ đi.
Ngay trong ngày hôm đó, anh ấy đã công khai chuyện chia tay trên mạng xã hội.
03
Tôi chỉ biết bất lực thở dài.
Tính cách của Phó Hành Nhất trước giờ vẫn vậy.
Lúc yêu thì mãnh liệt, lúc chia tay cũng phải làm cho cả thiên hạ biết.
Ban đầu, tôi còn muốn chia tay một cách êm đẹp.
Nhưng nhờ vào bài đăng của anh ấy, vô số bạn bè chung lập tức nhắn tin hỏi tôi lý do chia tay.
Họ đoán rằng giữa tôi và Phó Hành Nhất đã có kẻ thứ ba xen vào.
Trước những câu hỏi dò xét của bọn họ, tôi quyết định nói thật:
[Không có kẻ thứ ba nào cả, chỉ là từ khi yêu Phó Hành Nhất, kỳ nghỉ nào tôi cũng bị anh ấy kéo đi du lịch.]
[Năm nay tôi muốn về nhà đón Tết.]
Nghe xong, cả đám đều im lặng.
Họ không tin, chỉ trả lời qua loa:
[Không sao đâu, đàn ông mà, bọn tôi hiểu mà.]
[Yên tâm, bọn tôi sẽ không nói với ai đâu.]
Ngày hôm sau, tin đồn Phó Hành Nhất ngoại tình rồi đá tôi đã lan khắp cả trường đại học.
Bạn cùng phòng đồng loạt đến an ủi tôi:
“Thanh Du, không sao đâu.”
“Chúng tớ đã sớm biết Phó Hành Nhất không phải người tốt lành gì.”
“…”
Tôi mở điện thoại, phát hiện Phó Hành Nhất đã nhắn tin cho tôi.
[Thẩm Thanh Du, em giỏi lắm.]
[Bỏ anh xong còn bịa chuyện hãm hại anh?]
Tôi muốn giải thích, nhưng phát hiện mình đã bị anh ấy chặn.
Chỉ có thể thở dài một hơi, lặng lẽ thu dọn hành lý về nhà.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi vào đại học, tôi trở về quê ăn Tết.
04
Năm đầu tiên nghỉ đông, tôi và Phó Hành Nhất vừa mới yêu nhau.
Chỉ vì tôi lỡ miệng nói một câu rằng không thích mùa đông, anh ấy liền dẫn tôi sang Thái Lan để tận hưởng mùa hè lần nữa.
Khi đó đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, tôi cũng vui vẻ hưởng thụ.
Năm thứ hai, Phó Hành Nhất cãi nhau với bố mẹ.
Chỉ vì anh ấy than thở một câu rằng cảm thấy cô đơn, tôi đã chạy đến biệt thự của anh ấy ở Bắc Kinh để cùng đón Tết.
Năm nay, bố tôi bảo rằng nếu tôi còn không về nhà ăn Tết, ông ấy sẽ đến tận trường đại học tìm tôi và đánh gãy chân tôi.
Tôi tin là bố tôi làm thật.
Thế nên tôi không dám cãi nữa.
Tôi ngồi tàu hỏa suốt một ngày một đêm, rồi chuyển hai chuyến xe khách, đi bộ thêm hai cây số.
Cuối cùng cũng về đến làng của mình ——
Lý Nhi thôn, trấn Thạch Đầu, huyện An Ninh, thành phố Phổ Dương.
Đây mới là nơi tôi nên ở lại đón Tết.
Chứ không phải là biệt thự ở Bắc Kinh hay khách sạn năm sao ở Maldives.
Khi tôi xuất hiện ở cổng làng, tất cả mọi người đều nhìn tôi chằm chằm.
Thậm chí, tôi còn nghe thấy tiếng thì thầm bàn tán xung quanh:
“Đây chẳng phải con gái nhà họ Thẩm sao? Mấy năm trước không biết chạy theo gã đàn ông nào, đến cả nhà cũng không thèm về.”
“Giờ nó quay lại rồi, chắc bị đá chứ gì?”
“Chắc thế, không thì sao tự dưng lại chịu về nhà?”
“…”
Các bà cô trong làng thật sự có sức chiến đấu đáng sợ.
Bởi vì ngay cả khi họ đang buôn chuyện về tôi, họ cũng chẳng buồn nói nhỏ đi chút nào.
05
Tôi gắng gượng chào hỏi:
“Thím Vương, bác Hứa.”
Hai người lập tức thay đổi sắc mặt, tươi cười nhìn tôi.
“Aiya, đây chẳng phải là Thanh Du sao? Đi học vất vả lắm nhỉ, năm nay cuối cùng cũng chịu về quê ăn Tết rồi.”
“Con không biết đâu, bố con nhớ con lắm đấy.”
“Đúng thế, theo tôi thấy, Thanh Du đúng là có tiền đồ. Cả làng mình, con là người đầu tiên đỗ đại học đấy!”
“…”
Nếu không phải vừa nãy tôi nghe thấy những lời họ nói, có lẽ tôi đã nghĩ những lời này xuất phát từ tấm lòng chân thành.
Nhưng tôi đã quen với điều đó từ lâu rồi.
Thế nên tôi cũng trò chuyện dăm ba câu, hỏi han tình hình trong làng, hỏi thử xem chó nhà họ có sinh con chưa.
Hỏi thử năm nay vụ mùa thế nào.
Thật ra, đây mới là chủ đề tôi thường nói nhất suốt mười tám năm đầu đời.
Chứ không phải như Phó Hành Nhất, mở miệng ra là bàn về rượu vang Lafite năm 82 hay khách sạn mười nghìn tệ một đêm.
Ở làng tôi, phần lớn mọi người làm cả năm cũng chưa kiếm được mười nghìn tệ.
Nghĩ đến đây, tôi bỗng có chút thất thần.
Không biết bây giờ Phó Hành Nhất đang ở đâu, là đang đi du lịch nước ngoài, hay là trở về căn biệt thự sáu trăm mét vuông của anh ấy?
Tôi khẽ thở dài.
Chúng tôi đã chia tay rồi.
Anh ấy ở đâu cũng không còn liên quan gì đến tôi nữa.
Thôi, về nhà cho lợn ăn vậy.
06
Lúc tôi kéo hành lý về đến nhà, bố đang chuẩn bị cám cho lợn.
Ông liếc tôi một cái, giọng lạnh tanh:
“Cuối cùng cũng chịu về từ cái thành phố xa hoa trụy lạc ấy rồi à? Tao cứ tưởng trong mắt mày không còn cái nhà này nữa chứ.”
Tôi gượng cười:
“Hai năm trước ở trường con đi làm thêm, Tết có lương gấp ba.
“Năm nay không có nữa, nên con lập tức về ngay đây.”
Nghe vậy, sắc mặt bố tôi dịu đi đôi chút.
“Tao đã nói là mày đừng lo chuyện học phí và sinh hoạt phí, tao sẽ tìm cách…”
Bố tôi chưa kịp nói xong, đã bị một giọng nữ chua ngoa ngắt lời.
“Nói nghe hay quá! Anh thì có cách gì chứ? Học phí trường mẫu giáo tư thục của Dao Tổ còn chưa lo được đây này!
“Người ta còn có thể ở lại trường tự kiếm tiền đóng học phí, anh lo cái gì chứ? Nhất định phải bắt nó về ăn Tết, để rồi trong nhà không có chỗ mà ở!”
07
Tôi ngước lên nhìn, mẹ kế đang dắt cậu em trai sáu tuổi của tôi đi ra.
Bố tôi nghe xong, sắc mặt lộ vẻ khó xử, nhưng cuối cùng vẫn chẳng nói gì.
Tôi đã quen với điều này từ lâu.
Tôi ngoan ngoãn chào mẹ kế: “Dì ạ.”
Bà ta thậm chí chẳng buồn liếc tôi một cái, chỉ lạnh nhạt đáp:
“Nhà này không có phòng cho cô, tự dọn dẹp kho rồi ngủ tạm đi.”
Tôi gật đầu, lập tức kéo hành lý vào kho chứa đồ.
Sau khi dọn qua loa một chút, tôi lại ra ngoài, nhận lấy cám lợn và bắt đầu cho lợn ăn.
Lúc còn yêu Phó Hành Nhất, anh ấy không cho tôi làm bất cứ việc gì.
Anh ấy nói con gái thì nên được chiều chuộng, hưởng thụ.
Nhưng anh ấy không biết, tôi chẳng liên quan gì đến hai chữ “hưởng thụ” cả.
Từ khi có nhận thức, mọi việc trong nhà đều do tôi làm.
Phó Hành Nhất không bao giờ biết được, khi được anh ấy nuông chiều như vậy, tôi đã hoảng hốt đến mức nào.
Tôi cúi xuống cho lợn ăn, nhưng không hiểu sao hôm nay chuồng lợn lại nhiều bụi như vậy.
Thậm chí, bụi bay vào mắt tôi, khiến hốc mắt tôi cay xè.