Chúng Ta Ly Hôn Thôi - Chương 5
Tôi nhìn thẳng vào anh, không chút e dè.
Anh siết chặt tay, các đường gân nổi rõ, nhưng ngay lập tức tự kiềm chế lại.
“Anh chưa bao giờ phản bội em. Giữa anh và cô ấy chỉ là công việc.” Anh nói, cố gắng giữ bình tĩnh.
Tôi cười mỉa:
“Thật sự chưa bao giờ vượt quá giới hạn sao?”
“Trợ lý của anh ngày nào cũng khoe khoang về những ‘ngày làm việc ngọt ngào’ của anh và cô ta trên mạng xã hội, anh không nhìn thấy sao?” Tôi nhấn mạnh vào từ “ngọt ngào.”
“Ngay cả bạn bè chung của chúng ta cũng nhận ra có gì đó không ổn, đều nhắn tin nhắc nhở tôi.
Anh vẫn cho rằng chuyện này không vượt quá giới hạn sao?”
“Đưa cô ta đến triển lãm tranh mà trước đây chúng ta đã hẹn với nhau, đó cũng là công việc sao?”
Tôi liếc anh, cười nhạt:
“Làm người, đừng quá hai mặt.”
Cố Cẩm Hà lại một lần nữa bị lời tôi chọc giận.
Nhưng tôi không hề quan tâm đến cơn giận của anh, trong lòng thậm chí còn có chút hả hê.
Tôi biết, anh tự cho rằng giữa anh và Mộc Tình Tình trong sạch, ngoài công việc ra không có gì khác.
Anh chỉ muốn dùng Mộc Tình Tình để nhắc nhở và ép tôi phải xuống nước.
Tuy nhiên, ngoài dự đoán, mối quan hệ của chúng tôi đã ngày càng tệ hại hơn.
Trước mặt mẹ Cố, Mộc Tình Tình vội vàng biện bạch cho mình:
“Phu nhân, giữa tôi và Cố tổng hoàn toàn trong sạch.”
“Đây chỉ là công việc.”
“Với tư cách trợ lý, tôi cố gắng làm tốt mọi việc, giữa tôi và Cố tổng tuyệt đối không có hành động nào vượt quá giới hạn.”
Cô ta ngồi cạnh Cố Cẩm Hà, mặt đầy vẻ bình thản.
Tôi bật cười châm biếm:
“Thật vậy sao? Lúc đến đây, cô ngồi bên cạnh Cố Cẩm Hà, còn tôi, vợ của anh ta, lại phải ngồi ghế phụ.
Cách làm việc ‘chu đáo’ của cô thật khiến tôi mở rộng tầm mắt.”
Mộc Tình Tình bị tôi chặn họng, không thể nói gì thêm.
Tôi liếc nhìn Cố Cẩm Hà, nói:
“Cố Cẩm Hà, đây chính là trợ lý xuất sắc mà anh tự tay đào tạo.”
“Triệu Na Na cũng là trợ lý, cũng là phụ nữ, cô ấy theo anh từ khi tốt nghiệp đại học.
Cô ấy từng ngồi bên cạnh anh chưa?”
“Cô ấy còn giỏi hơn Mộc Tình Tình gấp nhiều lần. Tôi có từng nhằm vào cô ấy lần nào không?”
Nhìn Cố Cẩm Hà im lặng, tôi bình tĩnh nói:
“Chúng ta ly hôn đi, Cố Cẩm Hà.”
17
Khi tôi bình thản thốt ra hai chữ “ly hôn”, khuôn mặt Cố Cẩm Hà tràn đầy kinh ngạc.
Ngay lập tức, anh không cho tôi cơ hội phản kháng, nắm chặt tay tôi, kéo về nhà.
Vừa bước qua ngưỡng cửa, anh ngay lập tức bị choáng ngợp bởi sự thay đổi.
Căn nhà từng tràn ngập hơi thở quen thuộc nay trở nên trống trải và lạnh lẽo.
Những người giúp việc bận rộn ngày thường đều đã rời đi theo sự sắp xếp của tôi.
Bước chân Cố Cẩm Hà chững lại, ánh mắt hiện rõ sự ngạc nhiên.
Ngôi nhà mà chúng tôi đã sống chung ba năm giờ đây trở nên xa lạ và lạnh nhạt đến không ngờ.
Anh cuối cùng cũng nhận ra, kế hoạch ly hôn của tôi đã được âm thầm sắp đặt từ lâu.
Cố Cẩm Hà khó tin nhìn tất cả, rồi ôm chặt lấy tôi, giọng vừa dịu dàng vừa kiên định:
“Duệ Duệ, anh chưa từng phản bội em.”
“Làm ơn, hãy tin anh được không?”
Tôi không đáp, chỉ lặng lẽ nghe từng lời anh nói.
“Anh không làm gì cả, em biết điều đó mà.”
Tôi đợi anh nói xong mới lên tiếng:
“Anh để Mộc Tình Tình đến nhà lấy hành lý của anh, anh biết điều đó làm em khó chịu.”
“Anh dẫn cô ta tham dự mọi sự kiện, anh biết em sẽ bị chỉ trích.”
“Anh hứa cùng em đi xem triển lãm, cuối cùng lại đưa cô ta đi.”
“Anh cho phép cô ta khiêu khích em, làm em khó chịu, ép em phải xuống nước.”
“Anh ghét em bắt nạt kẻ yếu, nhưng rõ ràng anh thấy cô ta hết lần này đến lần khác cố tình khiêu khích giới hạn của em.”
“Em đã nói với anh, cô ta có ý với anh, đúng không?”
“Anh biết mọi chuyện, nhưng anh vẫn làm vậy, bây giờ anh lại nói anh chẳng làm gì cả.”
Nhớ lại tất cả, lớp vỏ cứng cỏi của tôi bỗng sụp đổ, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
So với sự ngu ngơ không biết gì, việc cố tình phạm sai lầm dù đã biết trước mới là điều đau đớn nhất.
Cố Cẩm Hà bị những lời tôi nói làm cho bối rối.
Anh muốn ôm tôi, nhưng tôi né tránh.
Anh khẽ nói:
“Duệ Duệ, anh sai rồi, anh xin lỗi.”
Tôi lau nước mắt, giọng lạnh lùng:
“Không còn ý nghĩa gì nữa.”
“Anh sẽ sửa sai, anh không đồng ý ly hôn.”
Tôi quay đầu đi, lạnh nhạt nói:
“Nếu anh cảm thấy có lỗi với em, thì hãy để em rời đi.”
“Nếu không thể hiểu nhau, hãy dừng lại đúng lúc.”
Tôi để lại đơn ly hôn rồi rời khỏi biệt thự.
Về đến căn hộ hiện tại của mình, tôi nhận được cuộc gọi từ Kỷ Trạch Sâm.
“Xin lỗi vì đã liên lụy đến em. Anh đã giải quyết xong rồi, chuyện sẽ không lan rộng thêm nữa.”
“Không sao, chuyện này không ảnh hưởng gì đến em.”
“Em có cần anh đến gặp gia đình em để giải thích không?”
“Không cần đâu, không có gì to tát cả.”
Nghe xong, Kỷ Trạch Sâm có vẻ ngạc nhiên:
“Em chắc chứ?”
“Chắc chắn, cứ để mọi chuyện dừng lại ở đây.”
“Em ổn chứ? Nghe giọng em có vẻ không ổn.”
Anh ngừng lại rồi nói thêm:
“Em ở đâu? Anh đến tìm em, mời em ăn tối và xin lỗi.”
Tôi lịch sự từ chối rồi cúp máy.
Cố Cẩm Hà xé nát đơn ly hôn tôi để lại.
Anh thậm chí thuê một nam trợ lý tổng giám đốc mới, đồng thời điều chuyển công việc của Mộc Tình Tình.
Một buổi chiều, tôi đang ngồi trong quán cà phê thì Mộc Tình Tình bất ngờ xuất hiện trước mặt.
Cô ta trông mệt mỏi, không còn sự trẻ trung, năng động như trước.
Ngay cả lớp trang điểm đậm cũng không che được vẻ tiều tụy trên khuôn mặt cô ta.
Tôi ra hiệu cho nhân viên phục vụ mang đến một tách cà phê cho cô ta.
Sau đó, tôi chỉ lặng lẽ nhìn cô ta mà không nói lời nào.
Ánh mắt cô ta dần đỏ lên trước vẻ tự tin của tôi, xen lẫn sự oán hận sâu sắc.
“Có phải cô ép Cố tổng điều tôi sang vị trí khác không?”
“Cô lấy quyền gì mà khinh thường tôi?”
“Cô không xứng đáng với tình yêu của Cố tổng.”
Tôi nhướng mày, nhẹ nhàng hỏi lại:
“Nếu tôi không xứng, vậy cô có được tình yêu của anh ấy không?”
Sắc mặt cô ta thay đổi, nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ bình tĩnh:
“Chẳng phải vì tôi là mối đe dọa, nên cô mới không chịu nổi mà ly hôn sao?”
Tôi từ tốn khuấy cốc cà phê, bình thản đáp:
“Bởi vì tôi ngoại tình, chẳng phải tôi đã thừa nhận rồi sao?”
Mộc Tình Tình bị lời nói của tôi chặn lại, giận dữ nói:
“Cô có gì đáng tự hào chứ? Tính khí tệ, không có công việc, cô nghĩ Cố tổng còn cần cô sao?”
Cô ta ngừng lại, rồi tiếp tục:
“Cô chỉ là một bà già thôi.”
Lúc đầu tôi vẫn rất bình tĩnh, nhưng câu này khiến tôi lập tức nổi giận.
Không do dự, tôi tát cô ta hai cái thật mạnh.
“Bây giờ không phải là chuyện anh ta có cần tôi hay không, mà là tôi không cần anh ta.
Ngay cả khi so với cô, tôi già hơn thì sao? Người đàn ông cô yêu vẫn yêu tôi.”
“Dù không có Cố tổng, tôi vẫn có những người đàn ông ưu tú hơn chờ đợi. Còn cô, cô có gì?”
“Sinh ra trong gia đình tốt cũng là một loại kỹ năng.”
Nói xong, tôi đẩy tách cà phê đã gọi đến trước mặt cô ta:
“Uống tách cà phê đi, tỉnh táo lại, đừng nói linh tinh nữa, không thì còn bị đánh nữa đấy.”
Sau đó, tôi ngẩng cao đầu rời khỏi quán cà phê.
Từ đó về sau, tôi không bao giờ gặp lại Mộc Tình Tình nữa.
18
Sau lần trước, tôi một lần nữa gửi bản thỏa thuận ly hôn cho Cố Cẩm Hà.
Trước đó, anh nhiều lần đến tìm tôi, nhưng tôi chưa từng ra gặp.
Tôi đã thẳng thắn nói với anh rằng, nếu anh không chịu ký, tôi sẽ kiện ra tòa để ly hôn.
Cố Cẩm Hà không ngờ tôi lại kiên quyết như vậy.
Cuối cùng, anh chủ động gọi điện, đề nghị gặp nhau tại biệt thự để bàn chuyện ly hôn.
Để nhanh chóng chấm dứt mọi chuyện, tôi quyết định nhận lời.
Khi đến biệt thự, tôi thấy anh đã chuẩn bị một bữa tối dưới ánh nến.
Trong bữa ăn, anh không nói nhiều, chỉ không ngừng uống rượu.
Rất nhanh, anh tự chuốc mình say.
Tôi dìu anh đến ghế sofa, sau đó nấu một bát canh giải rượu.
Tôi biết hôm nay không thể nói chuyện được nữa, nên chuẩn bị rời đi.
Nhưng Cố Cẩm Hà, với đôi mắt đỏ hoe, ôm chặt lấy tôi, không để tôi rời đi, anh khẩn thiết nói:
“Duệ Duệ, chúng ta đừng ly hôn, được không?”
“Xin lỗi, anh sai rồi. Chúng ta làm lại từ đầu, được không?”
Tuy nhiên, tôi vẫn lạnh lùng từ chối:
“Khi tôi nhận ra anh không hề hiểu nỗi ấm ức của tôi, tôi đã không muốn nói thêm gì nữa.”
“Tất cả nỗi uất ức dồn nén trong lòng tôi, cuối cùng trở nên không đáng nhắc đến. Tôi không tranh cãi, không lý luận, nhưng tôi sẽ rời xa, sẽ lặng lẽ loại bỏ anh ra khỏi cuộc đời mình.”
“Tôi chỉ đưa ra lựa chọn, không giáo huấn ai cả. Anh có lập trường của anh, tôi có giới hạn của tôi.”
Nghe xong, anh lặng lẽ suy nghĩ rất lâu, rồi uống bát canh giải rượu trên bàn.
Sau đó, anh lấy ra bản thỏa thuận ly hôn, ký tên mình một cách bình thản.
Đưa nó cho tôi, mắt anh đỏ hoe.
“Duệ Duệ, em đi đi. Tạm biệt. Nếu không, anh sợ mình sẽ đổi ý.”
Vậy là chúng tôi ly hôn một cách văn minh, lịch sự.
Chào nhau một lời, từ đó không còn ràng buộc.
Hai năm sau, Cố Cẩm Hà ngày càng trở nên lạnh lùng, tập trung toàn bộ vào sự nghiệp.
Còn tôi, cũng dần dần rèn luyện bản thân tại tập đoàn Ôn Thị.
Giữa tôi và Kỷ Trạch Sâm, những lần gặp gỡ ngày càng nhiều.
Nhưng tương lai sẽ ra sao, vẫn còn là một ẩn số…