Chúng Ta Đã Từng Yêu Như Thế - Chương 2
Thẩm Hoài Chi thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta lại tiến sát lại, đeo chiếc vòng vào cổ tay tôi.
“Anh biết mà, Chi Chi sẽ không nỡ giận anh đâu.”
Tôi hơi sững lại.
Trước giờ tôi luôn cho rằng Thẩm Hoài Chi chưa từng thay đổi.
Trong lòng tôi, anh mãi mãi là chàng trai đôi mươi của năm đó.
Nhưng giờ đây, tôi nhìn rõ những nếp nhăn ở khóe mắt anh, gương mặt chảy xệ, tóc đen điểm sợi bạc.
“Chúng ta quen nhau bao lâu rồi?”
“Mười lăm năm. Yêu nhau năm năm, kết hôn mười năm.”
Thẩm Hoài Chi trả lời rất nhanh, như thể sợ chỉ cần chậm một chút sẽ bị tôi nhìn ra điều gì.
“Mười lăm năm à, thật sự là rất lâu rồi.”
“Chỉ mới mười lăm năm thôi mà, Chi Chi. Chúng ta còn có rất nhiều mười lăm năm nữa.”
Thẩm Hoài Chi vội vã thể hiện lòng trung thành.
Nhưng mười lăm năm thật sự quá dài rồi.
Dài đến mức tôi từng nghĩ đó là cả một đời.
Dài đến mức… đã có người bắt đầu chán rồi.
4
Kể từ hôm đó, vì chột dạ, Thẩm Hoài Chi ngoan ngoãn ở nhà suốt một tuần.
Sau đó, lại bắt đầu không về nhà nữa.
Tôi lại đến A Chi Handmade.
Vẫn ngồi ở chỗ cũ như lần đầu.
Cúi đầu lướt trang cá nhân của cô ta —
Thì ra tuần trước là đưa cô ta đi trượt tuyết.
Vẫn là món bánh quen thuộc được mang đến trước mặt.
Và vẫn là nụ cười rạng rỡ như lần đầu của cô gái ấy.
“Lại gặp chị nữa rồi, chị đẹp.”
Tôi khẽ gật đầu, nhưng không động đến miếng bánh.
“Sao vậy, hôm nay không thử một chút à?”
“Ngán rồi.”
Tôi buông hai chữ, ngắn gọn.
Biểu cảm của cô ta khựng lại một chút, nhưng rồi lại nhanh chóng nở nụ cười.
“Không sao đâu ạ, tiệm em còn nhiều vị khác, đều ngon lắm~”
“Chị thử vị khác xem sao nha.”
Thử vị khác…
Phải rồi, thử vị khác cũng không tệ.
Tôi lấy điện thoại chụp một tấm ảnh trong tiệm, đăng lên trang cá nhân.
【Ngon.】
Chưa đến vài phút, điện thoại đã đổ chuông.
Là Thẩm Hoài Chi gọi đến.
Tôi chẳng buồn quan tâm, tắt luôn, chuyển sang chế độ im lặng.
Lúc đó, cô ta đang làm bánh, tôi đứng dậy, bước chậm rãi về phía trước.
Cô ta ngẩng đầu nhìn thấy tôi, nở một nụ cười:
“Chị đẹp muốn thử làm thử không? Bánh tự làm và bánh mua sẽ rất khác đó~”
Tôi gật đầu.
Thế là cô ta đưa tôi vào phòng làm việc.
Tay kèm tay, chỉ tôi từng bước làm bánh.
Vừa làm, cô ta vừa líu lo không ngừng:
“Chị ơi, để em kể nha, em với bạn trai quen nhau cũng nhờ làm bánh đó. Hồi đầu ảnh làm xấu lắm, méo mó tệ luôn~”
“Chắc hai người tình cảm lắm.”
Cô ta đỏ mặt cười ngại, trong mắt ánh lên sự rạng ngời:
“Dạ, em thích ảnh lắm luôn.”
“Giờ mình phải sửa đế bánh trước.”
Cô ta đưa con dao cho tôi.
Tôi nhìn gương mặt tươi trẻ tràn đầy sức sống của cô ta, rồi từ từ giơ dao lên.
Đúng lúc ấy, một tiếng hét vang lên:
“Đừng!”
Ngay sau đó, Thẩm Hoài Chi lao vào, mạnh mẽ đẩy tôi ra, chắn trước mặt cô ta, ánh mắt hoảng loạn nhìn tôi:
“Chi Chi, anh biết anh sai rồi, nhưng em đừng làm hại cô ấy.”
Vai tôi va mạnh vào tường, đau đớn đến tê dại.
Con dao trượt khỏi tay, lướt qua mu bàn tay, để lại một vết xước dài rướm máu.
Tôi nhìn Thẩm Hoài Chi, đặt con dao xuống, đứng thẳng dậy.
Cô ta vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nép trong vòng tay Thẩm Hoài Chi, nắm chặt lấy áo anh ta.
“Sao vậy… chú lớn?”
Tôi tháo chiếc nhẫn cưới trên tay, giơ lên trước mặt cô ta.
Và đúng lúc đó, tôi thấy chiếc nhẫn trên tay trái của Thẩm Hoài Chi đang che chở cô ta.
Một cặp.
Cuối cùng cô ta cũng nhận ra — tôi chính là người vợ chính thất không được yêu, làm anh ta mất đi đam mê.
Y như lời cô ta từng viết trên trang cá nhân:
【Thương chú lớn quá, phải sống trong cuộc hôn nhân không tình yêu. Nhưng không sao, em chẳng cần gì cả, chỉ cần tình yêu của chú là đủ.】
Cô ta biết rõ từ đầu rằng Thẩm Hoài Chi đã có vợ.
Tôi nhìn khuôn mặt cô ta thoáng chốc tái nhợt vì hoảng loạn, nhưng rồi cô ta lấy hết can đảm bước lên một bước, cúi đầu thật thấp:
“Em xin lỗi, em biết em không đúng… nhưng em phải nói, em và chú lớn thật lòng yêu nhau. Em không cần gì hết, em chỉ cần tình yêu của chú ấy.”
Ánh mắt Thẩm Hoài Chi nhìn cô ta tràn đầy xúc động.
Thật trong sáng, thật chân thành.
Chỉ là anh ta đã quên rồi — mười năm trước, tôi cũng từng nói câu đó.
Quỳ trước mặt ba tôi, mặt mũi ngang ngạnh mà nói:
【Con không cần gì hết, con chỉ cần anh ấy.】
Hồi đó, Thẩm Hoài Chi nắm chặt tay tôi, nói sẽ không bao giờ phụ tôi cả đời này.
Còn bây giờ…
“Chi Chi, anh xin lỗi em… nhưng anh yêu cô ấy.”
Vẻ mặt đầy quyết tâm như thể tình yêu vĩ đại của thế gian đang ở trước mặt.
Hai người họ ôm nhau, còn tôi, lại giống như nhân vật nữ phụ độc ác phá hoại tình yêu của nam nữ chính.
Bốp!
Tôi giơ tay, tát Thẩm Hoài Chi một cái thật mạnh, đến mức lòng bàn tay tê rần.
Chiếc nhẫn cưới vẽ một vòng cung hoàn hảo giữa không trung, lăn vài vòng trên nền đất rồi biến mất.
Thẩm Hoài Chi ôm mặt, không dám nhìn tôi.
Ngược lại, cô gái nhỏ kia thì xót xa vô cùng.
Cô ta định nói gì đó, nhưng bị Thẩm Hoài Chi kéo lại.
Tôi không nói một lời.
Chỉ đứng thẳng lưng, bước ra khỏi phòng làm bánh, chỉnh lại tóc, cầm lấy túi xách.
Sau đó quay đầu, nói với Thẩm Hoài Chi câu duy nhất kể từ khi anh ta xuất hiện:
“Đơn ly hôn tôi gửi vào email rồi, ký sớm một chút.”
5
Tôi đã chuẩn bị sẵn đơn ly hôn từ lâu, ngay sau khi phát hiện Thẩm Hoài Chi ngoại tình.
Tôi nhờ một người bạn thân làm luật sư soạn giúp.
Cô ấy là người đã chứng kiến toàn bộ quá trình từ khi tôi và Thẩm Hoài Chi yêu nhau đến khi kết hôn.
Vì vậy, khi nghe tin Thẩm Hoài Chi phản bội, phản ứng đầu tiên của cô ấy là không thể tin nổi.
Xem xong những bức ảnh ngoại tình của anh ta, tôi còn nhớ rất rõ nét mặt phức tạp cùng ánh mắt ngập tràn xót xa của cô ấy:
“Tớ cứ nghĩ hai cậu sẽ khác.”
Tôi cũng từng nghĩ chúng tôi sẽ khác.
Dù sao thì, Thẩm Hoài Chi từng yêu tôi nhiều đến thế.
Có một lần, giữa đêm đông, chỉ vì tôi buột miệng nói thèm ăn dưa hấu, anh đã đội tuyết đi khắp các tiệm trái cây chỉ để mua cho bằng được.
Thậm chí, có năm chỗ chúng tôi ở xảy ra hỏa hoạn.
Anh dùng tay đấm vỡ cửa kính, bế tôi nhảy từ tầng hai xuống. Tôi thì không bị xây xát gì, còn anh thì gãy chân, khắp người toàn thương tích.
Phải nói rằng, từ lúc yêu đến lúc kết hôn suốt mười lăm năm, Thẩm Hoài Chi chưa từng nổi giận với tôi.
Vậy mà kết cục vẫn không khác gì người ta.
Ngày hôm đó, cuối cùng tôi không khóc.
Người khóc lại là bạn tôi.
Bởi vì cô ấy nhận ra, Thẩm Hoài Chi thật lòng thích cô gái nhỏ đó.
Đến cả người ngoài còn cảm nhận được tình cảm đó, thì tôi — người trong cuộc — sao có thể không cảm nhận được?
Tôi đã từng thấy bộ dạng Thẩm Hoài Chi yêu tôi thế nào, nên cũng dễ dàng nhận ra bộ dạng anh ta yêu người khác ra sao.
Cầm tờ đơn ly hôn trong tay, tôi nghĩ mình sẽ nhẹ lòng.
Nhưng không.
Tôi không thể thản nhiên nổi.
Trở về nhà mới thực sự là tra tấn.
Ngôi nhà này được mua bằng số tiền đầu tiên Thẩm Hoài Chi kiếm được, không lớn.
Toàn bộ nội thất đều do tôi tự tay bài trí.
Dù sau này chúng tôi có giàu đến đâu, vẫn chưa từng dọn đi nơi khác.
Bởi vì đây là ngôi nhà đầu tiên của chúng tôi.
Tôi còn nhớ rõ hôm nhận được chìa khóa, Thẩm Hoài Chi ôm tôi quay một vòng.
Khi ấy, ánh mắt anh lấp lánh:
“Vợ ơi, chúng ta có nhà rồi! Cuối cùng cũng làm được rồi!”
Tôi gật đầu thật mạnh, nhìn căn nhà nhỏ này, lòng tràn ngập vui sướng.
Khi đó, tôi thật sự tin rằng đó chính là cả đời.
Nhưng thời gian quá tàn nhẫn.
Nó có thể biến con người trở nên hoàn toàn khác.
Hôm đó, tôi ngồi trong căn nhà trống trải, trước mặt là tờ đơn ly hôn, nước mắt cứ thế tuôn mãi không ngừng.
Tôi cũng giống phần lớn phụ nữ, luôn giữ lại một chút hy vọng.
Bởi vì khi chôn vùi một mối quan hệ, cũng đồng nghĩa với việc chôn vùi chính mình của quá khứ.
Nhưng Thẩm Hoài Chi đã xé toạc hy vọng đó của tôi.
Hôn nhân này, giấc mộng này, sớm đã đến lúc tàn.
Rời khỏi tiệm bánh của Ngô Chi Chi, tôi đến công viên giải trí.
Một mình ngồi vòng quay khổng lồ mười lần liền, mặc kệ nước mắt tuôn trào.
Ở điểm cao nhất, tôi xóa sạch Thẩm Hoài Chi khỏi trái tim mình.
6
Tôi trở về nhà, mang theo tất cả những gì thuộc về mình rời khỏi nơi ấy.
Sau đó, tôi mua vé máy bay đến núi Phú Sĩ.
Ngày còn trẻ, tôi và Thẩm Hoài Chi chen chúc trên những chuyến xe buýt chật như hộp cá mòi, cùng nhau đeo chung một chiếc máy nghe nhạc mp3.
Bài chúng tôi nghe nhiều nhất là Phía dưới núi Phú Sĩ.
Thật ra không hiểu lời, chỉ cảm thấy núi Phú Sĩ hẳn là rất đẹp.
Khi ấy, Thẩm Hoài Chi vỗ ngực hứa chắc như đinh đóng cột:
“Đời này nhất định phải đưa em đến núi Phú Sĩ một lần.”