Chúc Niên Tuế Tuế - Chương 4
6
Ta gặp lại Hằng Nga tỷ tỷ, tỷ ấy hiếm khi vui vẻ như vậy.
Hằng Nga tỷ tỷ nắm tay ta nhìn trái ngó phải, cười nói: “Tiểu Thỏ Ngọc của chúng ta hóa ra là một cô nương xinh đẹp như thế.”
Ta cũng vui, nhưng không hiểu sao lại thấy uể oải.
Hằng Nga Tỷ tỷ cũng không hỏi nhiều chuyện xảy ra ở Chung Sơn cung.
Ngày tháng lại trôi như trước kia, ta giã thuốc, hoa quế ở cung Quảng Hàn cứ thế trải đầy bậc thềm.
Ta đã có thể tự do điều khiển qua lại giữa hình người và hình thỏ.
Ta vui vẻ ngồi trên cành cây quế, đong đưa chân.
Hằng Nga tỷ tỷ ở phía dưới hứng lấy những cánh hoa rơi.
Ta thường cảm thấy trong lòng trống rỗng, như thể không lấp đầy sẽ muốn bật khóc.
Trước khi đi, ta để lại cho Chúc Âm Đế quân một hộp nhỏ đầy thuốc viên, lần này đã tiêu hao gần hết pháp lực vốn đã ít ỏi của ta.
Ta nghi hoặc hỏi Hằng Nga tỷ tỷ: “Tại sao mấy viên thuốc nhỏ của ta lại hiệu quả như vậy? Đối với một nhân vật lớn như Đế quân mà cũng có hiệu quả kỳ diệu.”
Thời gian dài lâu, ta cũng gần như đã quên.
Mọi người đều cho rằng ngày ngày ta bên cạnh Hằng Nga là để giúp tỷ ấy xua đi cái lạnh.
Thực tế, từ rất nhiều năm trước khi tỷ ấy đến, ta đã là một con thỏ, nhảy nhót ở cung Quảng Hàn. Khi ấy, cây quế trước bậc thềm còn chưa cao lớn thế này.
Ta ở đây đã thật lâu thật lâu, mới đợi được một Hằng Nga đến bầu bạn.
Hằng Nga tỷ tỷ chỉnh lại cây trâm lệch trên tóc ta.
“Thế sự có nhiều điều lắm. Tự chăm sóc bản thân là được, biết nhiều quá e sẽ rước họa.”
Ta ngây ngô gật đầu.
Trước đó có nhắc qua, rằng Đế quân đã đánh mất một con Hàn nhãn. Vì khi trị thương cho Chúc Âm, ta biểu hiện quá mức xuất sắc, lời đồn lan ra rằng, bên dòng Thiên Hà có những loài hoa hiếm có thể thành tiên, nhưng thỏ ngọc hóa thành tiên thì xưa nay chưa từng nghe thấy. Ý tứ là, bọn họ nghi ngờ nội đan trong bụng ta chính là một con Hàn nhãn của Chúc Âm Đế quân.
Ta giận đến cực điểm, lại sợ hãi rúc vào lòng Hằng Nga tỷ tỷ mà khóc thút thít.
Nếu nội đan bị lấy đi, chẳng phải ta sẽ chết hay sao?
May thay, Chung Sơn cung rất nhanh đã truyền ra tin tức, nói rằng vết thương cũ của Đế quân đã lành, Hàn nhãn cũng đã được tìm thấy.
Nội đan của thỏ ngọc ư?
Chỉ là chuyện hư ảo mà thôi.
Ta đối với Chúc Âm vốn mang mười phần oán hận, giờ đây cũng tiêu tan đi đôi ba phần, nhưng trong lòng lại không khỏi nhớ đến cái tên “Tuế Tuế”.
Cúi đầu ủ ê, ta tự nhủ rằng, lần đầu hóa thành hình người, nét mặt của hắn trông thật kỳ quái. Không chừng vị cô nương “Tuế Tuế” kia xinh đẹp đến mức nào, khiến hắn nhìn ta không vừa mắt như thế.
Thế nhưng ở lại đây một thời gian, cơn giận đối với Chúc Âm Đế quân lại gia tăng thêm mấy phần.
Hằng Nga tỷ tỷ vốn là người chu đáo, ngày ngày nhìn ta trong bộ dạng thất hồn lạc phách, nhịn không được nhắc nhở:
“Cớ gì lại để hắn khiến muội buồn bã như thế này?”
Lời ấy khiến ta ngẩn người.
Ta sống đã nhiều năm, mọi chuyện đều nhìn bằng con mắt của một con thỏ, nhưng lần này lại không giống vậy.
Hôm ấy hắn hỏi ta, có thích hắn không.
Ta đáp thích.
Nhưng cũng thích Hằng Nga tỷ tỷ.
Thế nhưng, hai điều ấy lại không giống nhau.
Hằng Nga tỷ tỷ khẽ cười.
“Để muội về đây tự suy nghĩ kỹ càng, cũng là một chuyện tốt.”
Lần tiếp theo ta gặp lại Chúc Âm Đế quân đã là rất lâu sau đó. Ta ngóng trông hắn đến đón mình, nhưng mãi chẳng thấy bóng dáng đâu.
Vì thế, khi nhìn thấy hắn đứng dưới gốc cây quế, ta hầm hầm chạy đến.
Hắn lại hứng thú véo hai chùm bông tuyết nhỏ quấn quanh tóc ta.
Ta đẩy tay hắn ra, ngước mắt nhìn.
Lại phát hiện hôm nay hắn mặc một bộ trang phục trang trọng lạ thường.
Ngọc châu chín dải rủ xuống trước trán, triều phục đen viền đỏ. Mi mục hắn tựa như mang theo tuyết giá, không nói lời nào cũng tỏ vẻ cao ngạo khó gần.
Ta hiếu kỳ vén lớp ngọc trước trán hắn lên, không ngờ hắn lại tự tay gỡ xuống, cúi đầu, đặt một nụ hôn thoáng qua trên môi ta.
Ta tức giận trừng mắt nhìn hắn, lại nhịn không được hỏi:
“Hôm nay sao lại ăn vận thế này?”
Hắn tránh không trả lời, chỉ đưa tay ra sau lưng, cẩn thận nhìn ta từ đầu đến chân.
Thần sắc của hắn không khác gì mọi khi, nhưng ta lại bỗng chốc cảm thấy bất an lạ thường.
Ta hỏi hắn định đi đâu, hắn không nói.
Rất lâu sau, hắn mới xoa đỉnh đầu ta, thở dài một tiếng.
“Cuối cùng vẫn là không nỡ.”
Hắn ghé sát vào tai ta.
“Sau này đừng làm mấy viên thuốc nhỏ đó nữa.”
Ngày ấy, Chúc Âm Đế quân trẻ tuổi, mỉm cười nhợt nhạt đứng dưới gốc cây quế, tựa như mọi khi, mỉm cười nói:
“Tuế Tuế, tạm biệt.”
7
Chỉ là, về sau ta mới biết hắn đã đi làm gì.
Yến Phong Đại quân của Ma tộc từng đại chiến với Chúc Âm Đế quân một vạn năm trước. Yến Phong mất tung tích, Chúc Âm Đế quân cũng ngủ say suốt vạn năm.
Cả hai đều thảm bại.
Ngày ấy, Chúc Âm chia tay ta, là sinh ly.
Ta từng nghĩ rằng đó là tử biệt.
Đế quân đi đối đầu với kẻ tử địch ngàn năm trước của mình, nhưng lại không nỡ rạch bụng một con thỏ nhỏ để lấy lại Hàn nhãn đã mất.
Khi Hàn nhãn bị thất lạc, hàn sương kết đầy vạn dặm, thần lực trong đó cũng tan đi quá nửa. Phần còn lại vô tình bị một con thỏ ngốc nghếch nuốt vào bụng.
Một con thỏ ngốc đến mức nào! Thứ tốt như vậy, lại chỉ đủ để khiến nó có thể nói được tiếng người.
Ta thường nói mình ngốc.
Giờ đây lại giận chính mình, sao lại tham ăn đến thế.
—
Từ đêm đến ngày, ta đợi chờ trong u tối.
Ngày tháng cứ thế xoay vòng, thiên đình bận rộn vì ma quân trở về, Ma tộc nổi loạn khiến người người đau đầu, đại chiến cũng bùng nổ.
Chúc Âm Đế quân không tránh được mà phải lên chiến trường, ngay cả Hằng Nga tỷ tỷ cũng được giao cho một chức vị.
Ta vốn quá yếu ớt, chỉ đành ngày ngày ngồi trên cành quế đợi chờ, lắng tai nghe xem có tin tức nào của Chúc Âm Đế quân hay không.
Hắn từng hỏi ta có thích hắn không, ta đáp thích.
Nhưng chưa bao giờ dám hỏi hắn, người có thích ta không?
Hàn nhãn ở trong bụng ta ngàn năm, sớm đã hòa làm một.
Ta thường nghĩ, hắn nên lấy thứ này đi, bởi ở lại trong ta cũng chẳng có tác dụng gì, chỉ biết làm thuốc viên nhỏ.
Nhưng ở bên hắn thì khác, ít nhất hắn có thể thêm một phần thắng.
Dẫu sao ta cũng chỉ là một con thỏ mà thôi.
Ta đau lòng đến mức bộ lông cũng ngày một xấu xí, trở thành một con thỏ xấu xí.
Cho đến một ngày, ta chợp mắt, mơ thấy chiến trường hoang vu không một bóng người. Chúc Niên toàn thân đẫm máu, thoi thóp nằm trên đất, vảy rơi đầy xung quanh, đồng tử vàng óng dần dần tắt lịm.
Ta nhớ lại dáng vẻ hắn hôm ấy dưới gốc cây quế mỉm cười, nói:
“Tuế Tuế, tạm biệt.”
Thì ra, chia tay là ý này.
Ta khóc mà tỉnh giấc, rồi không cẩn thận ngã khỏi cành quế, trong thoáng chốc lại được ai đó đỡ lấy.
Chiến bào của Chúc Âm Đế quân thấm máu, ánh mắt vẫn thanh minh, dưới cằm vẫn lưu lại nét kiêu ngạo thanh cao.
Hắn nói với ta:
“Tuế Tuế, ta đã về rồi.”
—
Về sau, rất lâu sau, ta tìm thấy một bức họa trong cung Chung Sơn. Trên đó vẽ một con thú xấu xí vô cùng.
Thị quan nói với ta đó là con vật đầu tiên Đế quân từng nuôi.
Ta hứng thú hỏi tên là gì.
Đế quân đứng sau ta khẽ cười.
Hắn nói:
“Tuế Tuế.”
(Kết thúc)