Chu Nguyên - Chương 1
1.
Vào ngày ta rời khỏi Cửu Trùng Thiên, là sinh nhật một trăm tuổi của A Vân.
Đối với thần tiên, tuổi này vẫn chỉ là một đứa trẻ chưa trưởng thành.
Hình như trẻ con mười tuổi ở thế gian.
Cả Thiên giới đều đang ăn mừng.
Ngay cả nơi hẻo lánh nhất của Thiên giới như ta, cũng có thể nghe thấy tiếng nhạc.
Tiên tỳ kiêu ngạo, ném một chiếc váy lụa trắng trước mặt ta.
“Quân thượng đặc biệt ân chuẩn, cho phép ngươi nhìn Thiếu quân trong một cái.”
A Vân vừa mới sinh ra đã bị Thương Lan bế đi.
Cả trăm năm qua, ta chỉ gặp nó vài lần.
Ta nhặt chiếc váy lên dưới ánh mắt khinh thường của tiên tỳ.
Nàng ta lẩm bẩm:
“Bấy nhiêu năm rồi, mà vẫn còn dã tâm không dứt, muốn quyến rũ Quân thượng.”
Trên dưới Thiên giới, không ai không biết.
Trăm năm trước, Thương Lan tiên quân lịch kiếp từ nhân gian trở về, mang theo một nữ tử người phàm đang mang thai.
Thánh nữ Hoa giới Cẩm Phồn hay tin, xấu hổ bỏ đi.
Thương Lan là tiên quân nổi tiếng thanh lãnh cấm dục trong Thiên giới.
Đối với Cẩm Phồn hắn là gốc rễ tình yêu trong tim nàng ta.
Chư tiên đoán rằng, ắt hẳn nữ tử người phàm kia không biết xấu hổ, mưu tính mượn con thượng vị, một bước lên tiên.
Nhưng chính vì thế mà hủy hoại lương duyên trời định giữa Thương Lan và Thánh nữ.
Thật đáng hận.
2.
Tiếng nhạc du dương, tiệc rượu đang say sưa.
Ta giả dạng tiên tỳ, cúi đầu vâng dạ, tay bưng chén rượu quý để hầu hạ.
— Đây chính là cơ hội mà Thương Lan ban cho ta, để nhìn A Vân một lần.
Trong bữa tiệc, bỗng có người cợt nhả nhận lấy chén rượu từ tay ta.
Say sưa cười nói.
“Ta thấy khuôn mặt của tiên tỳ này có đôi phần giống với nữ tử kia.”
Trải qua lần lịch kiếp ở nhân gian đây là điều cấm kỵ của Thương Lan.
Vừa dứt lời, chư tiên đều im lặng.
Chỉ có Thương Lan sắc mặt không đổi.
“Phục Tuyên, cẩn thận lời nói.”
“Dù thế nào, nàng ta cũng là mẫu thân thân sinh của A Vân.”
A Vân hôm nay rất vui.
Nghe vậy, lại khóc lóc ầm ĩ.
“A Vân không muốn nàng ấy làm mẫu thân!”
“A Vân muốn Cẩm Phồn di nương làm mẫu thân!”
Cẩm Phồn ôm lấy nó.
Thương hại nhìn ta.
“Đứa nhỏ đang khóc trước mặt, muội muội không hề động lòng sao?”
Chúng tiên xôn xao.
Vô số ánh mắt trách móc từ tứ phía đâm tới.
A Vân nước mắt lưng tròng chỉ vào ta.
“Phụ quân không thích ngươi, A Vân cũng không thích ngươi!”
“Ngươi đi đi!”
Bữa tiệc đã loạn thành một nồi cháo.
Ta ngây ngốc đứng tại chỗ, đầu óc trống rỗng.
Lần cuối cùng ta gặp A Vân, vẫn là vài chục năm trước.
Cũng giống như hôm nay.
Nó ở trên cao đài, chúng tiên vây quanh.
Ta ẩn mình trong đám đông, liếc nhìn thoáng qua.
Lúc ấy nó mới học được cách mở miệng nói chuyện.
Y y a a, gọi “Mẫu thân”.
Thật là buồn cười, vì một tiếng mẫu thân, khiến ta cam tâm tình nguyện bị giam cầm ở Thiên giới.
Ngay lúc này.
Thương Lan giương mắt, lãnh đạm quát lớn.
“Còn chưa lui xuống!”
3
Lui xuống? Lui xuống đâu?
Hắn lại muốn giam cầm ta trong kết giới hoang vu đó.
Để ta tiếp tục sống không thấy ánh mặt trời như thế sao?
Ta không muốn!
Ta hoảng loạn chạy đi, chạy ra ngoài.
Nhưng bị thị vệ xông tới đẩy lui đến chỗ kết nối giữa mây và trời.
Ta bướng bỉnh ngẩng đầu lên.
“Hãy để ta trở về nhân gian.”
Thần sắc của Thương Lan rất kỳ lạ.
Giống như thương hại, lại giống như chế giễu.
“Sở Ương, ngươi quá ngây thơ rồi.”
“Những ngày ngươi ở Thiên giới, nhân gian đã trải qua bao nhiêu biến đổi, những người thân quen của ngươi không biết đã chết đi sống lại bao nhiêu lần trong luân hồi rồi!”
“Ngươi tưởng, còn ai đang đợi ngươi sao?”
Ta nghẹn ngào nói, “Có.”
Thương Lan sửng sốt.
“Ai? Chàng thư sinh nhà bên ngày xưa?”
“Hắn ta đã chết lâu rồi! Xương cốt cũng đã tan thành tro bụi!”
Hắn tức giận đến mức bật cười.
“Bản tôn biết ngươi vẫn còn tình cảm với hắn. Ngươi cuối cùng cũng thừa nhận rồi.”
Thư sinh?
Ta mờ mịt nghĩ, thư sinh là ai?
Nhưng ta vẫn nói: “Phải.”
Trong ánh mắt kinh ngạc của hắn.
Ta nhắm mắt, nhảy xuống.
……
Ta bị gió lớn thổi tung giữa mây, máu me đầm đìa.
Tiếng gió gào rú. Bên dưới là vực sâu thăm thẳm.
Rồi, ta bị mắc kẹt ở một độ cao nào đó.
Có người ở bên tai ta kinh hô lên.
Ta bị máu che kín mí mắt.
Không biết mình đang ở đâu.
Chỉ nghe thấy tiếng nói trong trẻo.
Giống như một cô bé rất nhỏ.
“Phụ thân nói, nam tử bên đường không thể nhặt.”
Nghe thấy cô bé có vẻ do dự.
“Vậy nữ tử thì……”
“Có thể nhặt…… nhỉ?”
Cô bé lẩm bẩm lặp lại.
Như thể đã hạ quyết tâm.
“Ừm…… nhặt về làm mẫu thân của ta!”
4.
Vật đổi sao dời, chớp mắt đã qua trăm năm.
Hôm nay là ngày Niệm Niệm xuống trần gian lịch kiếp.
Ta còn lo lắng hơn cả con bé.
Tiểu cô nương này bẩm sinh đã yếu đuối, lại còn mang thân phận phi nhân như phụ thân con bé.
Trăm năm trôi qua, cũng chỉ ngưng tụ được một hư ảnh mong manh.
Gió ở Ma Uyên chỉ cần mạnh hơn một chút, cũng có thể thổi tan con bé.
“Đừng sợ, chuyến đi này của Niệm Niệm, ta đã có tính toán rồi.”
Ta quay đầu, nhìn nam nhân bên cạnh.
Thần sắc của chàng ẩn sau lớp mặt nạ, không thể nhìn rõ.
“Thượng thượng cát tường.”
Ta nhìn chàng chăm chú, “Vậy còn chàng?”
Vô Danh là phu quân của ta.
Vô danh chi quỷ, liền lấy Vô Danh làm tên.
Chàng cũng giống như Niệm Niệm, là hư ảnh tụ hợp.
Vài ngày nữa, cũng đến ngày chàng bế quan bộc phá.
Vô Danh cười rất nhẹ.
Chàng muốn vuốt tóc ta.
Đột nhiên nhận ra mình không phải thực thể.
Tay đưa ra đến nửa chừng, lúng túng dừng lại.
Ta nhìn thoáng qua, nhón chân, đưa đầu lại gần.
“Không sao đâu, phu quân.”
Ta cười cong mắt.
“Ta đương nhiên sẽ không cười nhạo chàng đâu.”
Giống như trước kia ta đã từng ngã hỏng đầu, cái gì cũng không nhớ.
Chàng cũng không ghét bỏ ta.
Đã là phu thê, đương nhiên là phải chăm sóc lẫn nhau.
Nói xong, ta “chóc” một cái vào mặt Vô Danh.
Ta từng xem qua những đôi uyên ương ở nhân gian trong gương nước, họ thường dùng cách này để thể hiện tình cảm.
Bất quá…
Ta nheo mắt, nhìn vành tai khả nghi của chàng.
“Có phải là chàng đang xấu hổ không?”
“Chậc, đều đã là phu thê có tuổi cả rồi, cởi mặt nạ ra cho ta xem chàng đỏ mặt trông như thế nào đi.”
Vô Danh theo bản năng lùi lại.
Ta lẩm bẩm: “Quỷ hẹp hòi.”
Nói đi cũng phải nói lại.
Bao nhiêu năm nay, ta vẫn chưa từng nhìn thấy mặt chàng!
Một lúc lâu sau, ta mới nghe thấy giọng nói trầm thấp của chàng.
“Ta… rất xấu.”
Chàng cúi thấp mi mắt.
Ta thấy không rõ vẻ mặt của chàng, lại cảm thấy chàng đang khó xử.
Nghĩ ngợi một chút, ta nghiêm túc nói với chàng.
“Tuy rằng rất tò mò, nhưng so với việc này, ta càng quan tâm đến chàng hơn.”
“Chỉ là da thịt của người phàm thôi. Nếu chàng không muốn, ta sẽ không hỏi nữa.”
Mi mắt chàng run rẩy.
“Không phải không muốn.”
Chàng đột nhiên thay đổi giọng điệu, ánh mắt thâm sâu.
“Chờ ta xuất quan, sẽ cho nương tử xem, được không?”
5.
Vô Danh bế quan, ta dứt khoát đến phàm trần bầu bạn cùng Niệm Niệm.
Thân phận kiếp này của Niệm Niệm là tiểu thư Sở gia ở Kim Lăng.
Sở gia là một dòng tộc đặc biệt.
Tương truyền, từng có một nữ nhi Sở gia gả cho tiên nhân làm vợ, sinh được một con trai.
Con trai của họ che chở cho Sở gia trăm năm, có thần vị được thờ phụng trong từ đường.
Cục bột nhỏ đáng yêu như ngọc tuyết ngày một lớn lên.
Đến mức ta không thể rời mắt.
Không biết vì sao, trong bao nhiêu năm ở Ma Uyên.
Niệm Niệm vẫn duy trì dáng vẻ thiếu nữ, không thể lớn thêm được nữa.
Lần lịch kiếp này, cũng coi như là đã hoàn thành tâm nguyện của ta.
Năm Niệm Niệm bảy tuổi.
Vì người hầu sơ suất, con bé bị lạc trong chợ.
Lần đầu tiên ta hiện thân trước mặt con bé.
Niệm Niệm chẳng hề sợ hãi.
Con bé đưa cánh tay bụ bẫm như củ sen về phía ta.
Ngây ngô cười nói.
“Bế bế.”
Ta ôm chặt lấy cô bé nhỏ của ta.
Cơ thể nhỏ nhắn trong vòng tay mềm mại, ấm áp, không phải hư ảnh.
Ta đưa con bé về Sở gia.
Lúc sắp sửa rời đi, con bé như có linh tính.
Cố giữ chặt lấy tay áo ta.
“Tiên nữ tỷ tỷ.”
Ánh mắt con bé lấp lánh.
“Tỷ còn đến thăm ta nữa không? Giống như trước đây.”
Trước đây?
Trong lúc ta ngẩn ngơ.
Niệm Niệm cong môi cười.
“Ta biết đấy, tiên nữ tỷ tỷ vẫn luôn ở đây.”
Nói rồi, con bé nghiêm túc đếm từng ngón tay.
Chiếc bánh ngọt xuất hiện bên giường khi buồn.
Cơn gió mát bất chợt khi không ngủ được vào mùa hè.
Còn có…
Con bé kéo sợi dây đỏ trên cổ, đưa cho ta xem tấm bùa bình an.
Ta từng lén lấy bùa mà vú nuôi làm cho con bé.
Làm một tấm y hệt để trả lại.
Không ngờ, con bé vẫn phát hiện ra.
Chẳng lẽ làm xấu quá?
Thấy ta có chút bực bội.
Niệm Niệm ôm lấy cổ ta.
“Bùa bình an có mùi của tỷ, thơm lắm!”
Kỳ lạ thay, khoảnh khắc đó, ta đột nhiên cảm thấy đau đầu.
Trong đầu hiện lên một hình ảnh xa lạ——
Ta cầm trên tay tấm bùa bình an bẩn thỉu, ngơ ngác quỳ ngồi dưới đất.
Có một tiên nữ áo lông vũ nhìn ta đầy chán ghét.
“Thứ đồ thô thiển vụng về này, nhìn lâu cũng làm bẩn mắt Thiếu Quân.”
“Thiếu Quân bảo ta chuyển lời cho ngươi—”
“Bùa của người phàm, không thể che chở cho thần tiên.”
“Hắn không nhận rác rưởi.”
“Càng không cần, một mẫu thân người phàm ti tiện.”
Nàng ta…. đang nói gì vậy?
Sao ta lại chẳng hiểu gì cả?
Ta bỗng run rẩy không kiềm chế được.
Niệm Niệm giật mình.
Dán chặt vào người ta, cố gắng ôm lấy ta.
“Tỷ lạnh sao?”
“Người Niệm Niệm ấm áp lắm, ôm lấy là không lạnh nữa.”