Chu Linh Xin Bái Kiến - Chương 1
01.
“Ngươi có bản lĩnh, lặp lại một lần nữa!”
Tạ Tu Văn ngày thường phong thái nhẹ nhàng, thanh thoát.
Lúc này sắc mặt hắn lạnh lẽo, ánh mắt khóa chặt trên người ta.
“Ta nói, ngày mai ta muốn hòa ly, không rảnh cắt may yếm đào cho hài tử trong bụng Vãn Yên cô nương.”
Vãn Yên tựa vào lòng Tạ Tu Văn mỉm cười yêu kiều.
Tạ Tu Văn yêu chiều nàng đến cực điểm, trên người nàng trang sức vàng ngọc lộng lẫy.
Nói nàng là thiên kim thế gia cũng không có gì quá đáng.
Chỉ nói đến chiếc áo mỏng bằng sa nguyệt quang nàng đang mặc, là hàng nhập từ Tây Vực, một tấm có giá trị ngàn vàng, quý hiếm vô cùng.
Ta làm chủ tiệm vải nhiều năm cũng chưa từng thấy qua.
Nhờ phúc của nàng ta mới được thêu trên loại vải đó.
Từ đầu đến chân của Vãn Yên, y phục đều là ta may.
Bao gồm cả nội y.
Nàng ta vuốt bụng, ánh mắt tràn đầy vui sướng như sắp tràn ra ngoài, nhưng lại làm ra vẻ vô tội: “Tỷ tỷ, tỷ có phải hiểu lầm gì rồi không? Dẫu ta có mang hài tử vào cửa cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến tỷ cả.”
Tạ Tu Văn chằm chằm nhìn ta.
Dường như nghĩ đến điều gì đó, nét mặt thoáng qua một tia vui mừng.
“Ngươi đang lo lắng chuyện này? Ghen rồi?”
“Không phải, chỉ là ta đã mệt mỏi.”
Gả cho hắn ba năm.
Ta chán ghét nhìn hắn trêu ghẹo nữ nhân khác ngay trước mặt ta.
Cũng chán ghét việc phải cắt may y phục cho các nữ nhân khác nhau của hắn.
Tạ Tu Văn bước lên, nắm lấy tay ta: “Ngươi muốn gả cho ta thì gả, muốn hòa ly thì hòa? Ta không cho phép!”
“Chẳng phải trước đó ngươi nói muốn hòa ly sao?”
Ngày đại hôn, khách khứa đông đúc, chiêng trống vang trời.
Ta chờ hắn rất lâu, lâu đến khi trăng đã treo giữa trời.
Hắn vén khăn hỉ lên, từ nhỏ hắn đã tuấn tú phi phàm.
Dưới ánh nến đỏ lay động, giữa chân mày hắn bớt đi vài phần lạnh lùng.
Ta chưa kịp mừng rỡ, đã nghe hắn nói:
“Hay là hòa ly đi?”
02
Hắn lấy ta vốn không phải tự nguyện.
Phụ thân ta cùng phụ thân Tạ Tu Văn là hảo huynh đệ.
Nhà ta bán vải, nhà hắn bán rượu.
Hai nhà làm ăn phồn thịnh, vì muốn kết giao bền vững, liền định ra hôn ước từ khi còn nhỏ cho chúng ta.
Về sau, cha mẹ ta Bắc tiến lấy hàng, bị thổ phỉ chặn giết.
Việc kinh doanh của nhà ta từ đó sa sút, bị họ hàng thân thích chia năm xẻ bảy.
Ta tuổi nhỏ, sức yếu, suýt chút nữa không giữ được cửa tiệm vải nhỏ mà cha mẹ gầy dựng ban đầu.
Để tìm kiếm sự che chở, ta tìm đến Tạ gia cầu viện.
Không ngờ phụ thân Tạ Tu Văn giữ chữ tín, vậy mà để hắn cưới ta.
Ta từ nhỏ đã thích hắn, liền đồng ý.
Nghĩ rằng dù hắn không thích ta, ít nhất cũng có thể đối đãi tôn trọng lẫn nhau.
Nhưng ai mà ngờ, hắn ngày ngày mang nữ nhân khác nhau đến tiệm vải của ta để làm nhục ta.
Những kỹ nữ phong tình vạn chủng.
Những đào hát dịu dàng như nước.
Những vũ cơ nhỏ nhắn, thanh tú.
Ba năm gả cho hắn, ta mới biết đất Túc Châu này lại có nhiều mỹ nhân như vậy.
Bất kể là loại nào, hắn đều thích.
Chỉ là không thích ta mà thôi.
Nhưng chưa bao giờ thấy hắn dẫn ai đến tiệm vải lần thứ hai.
Ngoại trừ hoa khôi của Xuân Phong Lâu, Vãn Yên.
03
Nàng ta đối với Tạ Tu Văn mà nói, không giống như những người khác.
Hắn vung ngàn vàng mua đêm đầu tiên của nàng.
Hôm sau liền dẫn nàng ta đi khắp nơi phô trương, cuối cùng đến tiệm vải của ta.
Khi biết ta là thê tử của Tạ Tu Văn, nàng ta rụt rè gọi ta một tiếng “tỷ tỷ”.
Tạ Tu Văn nhẹ nhàng nhéo mũi nàng ta: “Nàng tính toán làm tỷ muội với ai cơ chứ?”
Phải rồi, trong lòng hắn ta thậm chí còn không phải là thê.
Đầu mũi ta cay cay.
Gượng gạo mỉm cười, giúp nàng chọn vải, đo kích thước.
Không lâu sau, hắn lại dẫn nàng đến.
Lần này nàng không giống như lần trước khi biết thân phận của ta, hoảng loạn mất tự nhiên.
Biết rằng Tạ Tu Văn không xem ta là chỗ dựa, đương nhiên sẽ không để ta vào mắt.
Tự nhiên ở trong tiệm ta chọn tới chọn lui.
“Đều không phải là loại vải tốt gì, cũng may tay nghề thêu thùa của phu nhân không tệ, nếu không ta cũng chẳng thèm nhìn tới.”
Tạ Tu Văn dáng vẻ lười biếng, tựa nghiêng vào khung cửa.
Đôi mắt sáng lấp lánh, dõi theo nàng không rời.
“Thê tử của ta khéo tay, may ra y phục mới xứng với dung mạo khuynh thành của nàng.”
“Đa tạ Tạ lang, ngài nói xem loại vải nào hợp với ta nhất?”
Ngón tay thon dài của Tạ Tu Văn lướt nhẹ, tùy tiện chỉ một tấm lụa.
Vãn Yên mừng rỡ: “Lụa này mềm mại, dùng để may nội y thì không còn gì bằng.”
May y phục cho nữ nhân của hắn thì thôi đi.
Vậy mà lại còn muốn ta may yếm đào cho nàng?
Hắn thực sự coi rẻ tôn nghiêm của ta.
04
Ta đang định từ chối, Tạ Tu Văn đưa tới một thỏi vàng.
Dù chẳng bằng số ngàn vàng hắn bỏ ra mua đêm đầu tiên của Vãn Yên.
Nhưng cũng đủ để tiệm của ta buôn bán cả mấy năm.
Tạ Tu Văn thường xuyên dẫn người đến tiệm ta quấy phá, cả thành đều biết.
Người ta đồn đoán, có phải vì ta không giữ đạo làm vợ nên mới không trói được lòng hắn.
Lời ra tiếng vào khiến tiệm vải của ta không ai ghé đến.
Nếu không nhờ Tạ Tu Văn thỉnh thoảng tới, cùng một vị khách thần bí khác chiếu cố.
Tiệm vải này của ta e rằng đã sụp đổ từ lâu.
Lời từ chối vừa đến miệng, lại phải nuốt xuống.
“Nếu Yên nhi thích, còn sẽ có thêm thưởng.”
Nói ra thật buồn cười.
Đường đường là phu nhân Tạ gia, nhà giàu nhất Túc Châu, vậy mà còn phải dựa vào việc may y phục cho nữ nhân của trượng phu để sống qua ngày.
Không thể nắm giữ tình cảm của hắn, cũng không cần đối nghịch với tiền bạc.
Đây là do ta dùng bản lĩnh của mình để kiếm được.
Tạ Tu Văn thấy ta nhận tiền, tức giận đến nỗi cười lạnh, liên tiếp nói ba tiếng “tốt lắm”.
Ta thật không hiểu nổi, ta đã để mặc hắn làm nhục ta rồi.
Hắn vì cớ gì lại còn tức giận.
Tạ Tu Văn giọng điệu lười nhác: “Yên nhi làn da trắng như tuyết, màu đào phấn hợp với nàng.”
Vãn Yên ngượng ngùng đỏ mặt, không ngừng trách yêu.
Nghe vậy, lòng ta như bị bóp nghẹt.
Lưỡi kéo trong tay đâm vào lòng bàn tay, ta cũng không cảm thấy đau.
Hắn cố tình dùng chuyện này để làm nhục ta.
Còn nhớ đêm đó, ta không biết liêm sỉ mà cởi sạch y phục để câu dẫn hắn.
Mặc trên người chính là chiếc yếm đào màu phấn.
Hắn khinh thường, bảo ta không biết điều như kỹ nữ.
05
Năm ngoái, mẹ chồng cả ngày nhắc tới chuyện muốn có cháu đích tôn.
Nhưng từ khi thành thân, ngày ngày hắn đều ngủ ở phòng khác.
Ta là thân trong trắng, làm sao có thể sinh ra hài tử?
Chỉ có duy nhất một lần, ta hạ thấp thể diện.
Cởi sạch y phục trước mặt hắn.
Lúc ấy hắn đang vẽ tranh cho vũ cơ hắn thích.
Liếc ta một cái, ánh mắt đầy khinh miệt.
“Như khúc gỗ, học theo Nhụy nhi chút thuật làm chồng mê đắm thì hơn.”
Nhụy nhi chính là danh kỹ đang được hắn hết mực sủng ái lúc bấy giờ.
Hắn lại nói ta không bằng một kỹ nữ.
Ta nhặt y phục lên, hoảng hốt rời đi.
Mỗi lần nghĩ đến, lòng ta lại đau đớn khôn nguôi.
Rõ ràng hồi nhỏ ở thư viện, hắn đối xử với ta rất tốt.
Tuy rằng thường kéo ta đi gây rối nghịch ngợm, nhưng mỗi lần bị phu tử trách phạt, hắn đều nhận lỗi thay ta.
Những món điểm tâm ngon trong nhà, hắn đều lén giữ lại một phần, sáng sớm đưa cho ta.
Hắn đi đâu cũng muốn mang ta theo.
Vậy mà giờ đây, chỉ nhìn ta thêm một cái cũng thấy chán ghét.
Có lẽ, từ đầu việc ta thích hắn đã là một sai lầm.
Thay vì tiếp tục hành hạ lẫn nhau, không bằng ta thuận theo ý hắn, đồng ý hòa ly.
Nhưng lúc này, hắn lại không chịu buông tay.
“Cho dù muốn hòa ly, cũng chỉ có ta mới được phép đề nghị!”
06
Ta nhìn hắn, cảm thấy mỏi mệt: “Được, vậy ngươi đề nghị đi, ta đồng ý.”
Hắn cười lạnh: “Bây giờ mới chịu hòa ly đã muộn rồi. Chỉ có thể là hưu thư, ngươi còn đồng ý được sao?”
“Xin Tạ lang, vạn lần không được vì ta mà hưu tỷ tỷ. Ngài cũng biết ta không cầu danh phận. Nếu ngài hưu tỷ tỷ, sau này nàng làm sao gả được cho người khác?”
“Nhưng ta chỉ muốn dành cho nàng điều tốt nhất. Ngoài ta ra, còn ai nguyện ý cưới nàng ấy?”
Thì ra là vì muốn nhường vị trí cho Vãn Yên sao?
Hắn thật sự yêu nàng ta.
Không màng ánh mắt thế tục, cũng phải cho nàng một danh phận.
“Được thôi.”
Hưu thư thì hưu thư, không còn gì quan trọng nữa.
Tạ Tu Văn lạnh lùng nhìn ta một lúc, nghiến răng: “Được, tùy ngươi.”
Sau khi thành thân, đây là lần duy nhất hắn thuận theo ý ta.
Lại là để hưu bỏ ta.
Đã vậy, hắn đồng ý rồi, ta chẳng có lý do gì không chấp thuận.
Ta quay về phủ, thu dọn hành lý.
Căn phòng ta ở vốn là nơi Tạ Tu Văn cư trú trước khi cưới vợ.
Sau khi ta vào cửa, hắn mang hành lý dọn sang phòng khác.
Vẫn luôn chỉ có mình ta ở đây.
Nhưng vì phải quản lý tiệm vải, ta thường xuyên không ở trong phủ.
Gả vào ba năm, đồ đạc của ta cũng không nhiều.
Có một vài món trang sức và y phục là Tạ Tu Văn đưa tới.
Ban đầu, ta ngây thơ nghĩ rằng hắn muốn hàn gắn quan hệ với ta.
Ta cài đóa trâm ngọc hắn tặng, nét mặt rạng rỡ chạy đi tìm hắn.
Hắn không nói gì, nhưng người kỹ nữ bên cạnh hắn lại cười kinh ngạc:
“Tạ công tử thưởng cho ta, ta không vừa ý, vậy mà phu nhân lại coi như báu vật.”
Hắn mỉm cười nhìn ta: “Nếu phu nhân thích, sau này những thứ các nàng không cần, ta lại mang đến cho nàng.”
Sắc mặt ta tái nhợt, vội vàng bỏ chạy.
Sau khi trở về, ta tháo đóa trâm ngọc xuống, khóa chặt vào tủ.
Từ đó về sau, những thứ hắn đưa tới, ta không thèm nhìn qua lần nào.
Chỉ trong ba năm ngắn ngủi, tủ đã đầy chật.
Thậm chí còn có vài cuộn vải sa nguyệt quang.
Không biết từ bao giờ được bỏ vào.
Nghĩ đến, chắc là Vãn Yên không thích màu này.
Những kỳ trân dị bảo đầy mắt kia, đều là những thứ người khác không cần đến.
Được hắn sủng ái hẳn là rất hạnh phúc.
Đáng tiếc, cả đời này ta không thể nào cảm nhận được điều đó.
Ta khép lại cánh tủ.
Những thứ này, ta không định mang đi.
Chờ đợi mãi, hết ngày này qua ngày khác, cũng không thấy Tạ Tu Văn trở về phủ.