Chồng Vì Cứu Con Gái Em Kết Nghĩa Mà Khiến Tôi Sảy Thai - Chương 4
Nếu giống… vậy thì tốt.
Cuối cùng anh ta cũng nếm được mùi vị đâm vào tim gan, đau đến tận xương tủy ấy rồi.
13
Rời khỏi phòng bệnh của Tống Chi Xuyên, tôi nhìn thấy Trần Linh Linh ở hành lang.
Cô ta gầy đến mức trông như bộ xương, đang khẩn cầu bác sĩ cho thêm vài ngày, nói rằng sẽ cố gắng xoay đủ tiền viện phí.
Bác sĩ cũng rất khó xử:
“Không phải tôi không muốn giúp cô, nhưng bệnh viện có quy định, chúng tôi không phải tổ chức từ thiện.”
Trần Linh Linh lập tức quỳ xuống:
“Bác sĩ! Tôi lạy anh! Xin anh đấy!”
Bác sĩ hoảng hốt lùi lại liên tục:
“Cô… cố gắng xoay tiền sớm đi, chuyện này tôi cũng không quyết được.”
Nói xong liền vội vàng rời đi, bỏ lại Trần Linh Linh gục trên nền đất, đau đớn khóc nức nở.
Tôi đứng ở xa, lặng lẽ nhìn. Là một người mẹ, tôi hiểu nỗi tuyệt vọng của cô ta. Nhưng kết cục hôm nay của mẹ con cô ta là do chính họ gieo.
Trần Linh Linh vừa khóc vừa gào, chợt nhìn thấy tôi.
Ánh mắt cô ta sáng rực lên, lập tức quỳ gối bò tới, ôm chặt lấy chân tôi:
“Tiểu Ngọc, tôi sai rồi!”
Cô ta không ngừng tự tát mình, chỉ trong chốc lát mặt đã sưng vù:
“Tôi không phải người! Tôi không phải người! Cô muốn trút giận thế nào cũng được, tôi cầu xin cô, hãy cứu Hiểu Hiểu! Với cô, tiền viện phí chẳng là gì cả, cô giàu như vậy, xin cô hãy thương tình giúp một lần này! Còn… còn một lần cấy ghép tủy nữa…”
Tôi lùi lại vài bước.
“Tống Chi Xuyên nói cô từng cứu mạng anh ta. Vì yêu anh ta, tôi cũng từng yêu thương cô như em ruột. Vì bệnh của con gái cô, tôi từng nhờ cậy khắp nơi, chi ra cả núi tiền. Thế nhưng tôi được gì? Cô chẳng biết ơn, ngược lại còn vì lợi ích bản thân mà đẩy tôi từ cầu thang, khiến tôi mất con. Con gái cô thì đập nát tay tôi.”
“Trần Linh Linh, bi kịch của mẹ con cô không phải tôi gây ra. Các người bước đến bước đường hôm nay, là do chính các người tự chuốc lấy.”
“Tôi cầu xin cô! Cầu xin cô mà!” Cô ta quỳ lê lết theo từng bước chân tôi, chắn đường tôi:
“Cô cứu Hiểu Hiểu đi! Tôi chỉ có đứa con này! Nếu cô chịu giúp, bảo tôi chết cũng được!”
Tôi cười lạnh một tiếng.
“Anh Tống! Anh mau cầu xin cô ấy giúp em đi!” Trần Linh Linh quay đầu, gọi với ra sau.
Tống Chi Xuyên loạng choạng chạy đến.
Lúc này, anh ta lắc đầu, khẽ nói:
“Linh Linh, ngay từ đầu chúng ta đã sai rồi. Tiểu Ngọc không liên quan gì đến chuyện này, cô ấy không có nghĩa vụ phải giúp em. Là do lòng riêng của anh kéo cô ấy vào, dùng tình cảm của cô ấy để trả ơn em. Anh sai rồi, sai đến nực cười.”
“Anh đừng quên em đã cứu mạng anh!”
Tống Chi Xuyên khẽ cười:
“Linh Linh, anh biết ơn em đã cứu anh, vẫn luôn ghi nhớ. Nếu em nhất định muốn trả ơn, thì anh có thể trả mạng cho em.”
“Anh!” Trần Linh Linh sững sờ, vừa phẫn nộ vừa kinh ngạc.
Tôi không hứng thú với cuộc đối đầu giữa họ. Khi hai người còn đang tranh cãi, tôi xoay người rời đi.
Một người bạn nói với tôi, ở nước ngoài có một bác sĩ rất giỏi trong điều trị gãy xương vụn.
Tôi thu xếp mọi thứ, tạm ngưng hoạt động tài khoản, rồi lên đường ra nước ngoài chữa trị.
14
Quá trình điều trị không hề suôn sẻ, thậm chí có thể nói là cực kỳ gian nan. Tôi vẫn chìm trong nỗi đau mất con, cộng thêm nỗi dày vò thể xác, tinh thần tôi khi thì suy sụp, khi lại bùng nổ. Có lúc tôi không kìm được mà đập phá đồ đạc, rồi lại ân hận vì chính mình mất kiểm soát.
Cuộc sống rất khổ sở.
May mắn thay, có một bà cụ hàng xóm nhiệt tình. Mỗi ngày bà đều đến trò chuyện, chia sẻ thức ăn bà nấu.
Có bà bên cạnh, tôi cảm thấy nhẹ lòng hơn rất nhiều.
Sau ba tháng trị liệu, tay tôi cơ bản đã có thể cử động, nhưng vẫn không thể mang vật nặng hay làm những việc đòi hỏi sự khéo léo như trước.
Bác sĩ nói khả năng hồi phục hoàn toàn là có, nhưng cần kiên trì điều trị lâu dài.
Tôi vui vẻ trở về nhà, định chia sẻ tin mừng với bà cụ – người luôn quan tâm đến vết thương của tôi.
Nhưng khi vừa đến cửa, tôi nghe thấy giọng của Tống Chi Xuyên.
“Cô ấy đã ổn định hơn nhiều rồi, yên tâm đi. Là bác sĩ tâm lý, tôi từng gặp rất nhiều bệnh nhân PTSD do sang chấn tình cảm. Họ cần thời gian, rồi sẽ vượt qua được.”
Tống Chi Xuyên im lặng một lát, rồi nói tiếp:
“Vất vả cho bà quá.”
Thì ra, bà cụ hàng xóm luôn chăm sóc tôi, là bác sĩ tâm lý do Tống Chi Xuyên thuê tới!
Tôi đẩy mạnh cửa bước vào, đối diện với ánh mắt bối rối của hai người, tôi tiến đến, túm lấy cổ áo Tống Chi Xuyên:
“Anh sao cứ như âm hồn không tan thế? Cút khỏi cuộc đời tôi được không?! Tôi không cần sự quan tâm của anh! Còn bà nữa!”
Tôi quay sang nhìn bà cụ:
“Xin bà rời đi!”
“Tiểu Ngọc… xin lỗi…” Tống Chi Xuyên cúi đầu, “Nhưng hiện tại em thật sự cần trị liệu tâm lý, cần người chăm sóc.”
“Phải, tôi cần.” Tôi nhẹ giọng, “Nhưng ai đã khiến tôi thành ra thế này? Anh trả lời đi, là ai?”
Tống Chi Xuyên nhắm chặt mắt, vẻ mặt đau khổ.
Nhìn thấy nét mặt đó, tôi chỉ thấy ghê tởm. Tôi giơ tay định tát anh ta, nhưng tay tôi vẫn còn yếu, chỉ lướt nhẹ qua má anh ta.
Tống Chi Xuyên mở mắt, ngỡ ngàng và day dứt nhìn bàn tay tôi.
“Xin lỗi… xin lỗi…”
Anh ta thì thầm liên tục, rồi bỗng nắm lấy vai tôi:
“Tiểu Ngọc, hãy cho anh một cơ hội chuộc lỗi. Em muốn đánh, muốn mắng gì anh cũng được. Chỉ cần cho anh ở lại, chăm sóc em, làm gì anh cũng đồng ý.”
“Muốn chuộc lỗi? Được thôi.” Tôi lạnh lùng nói, “Vậy anh hãy trả lại con cho tôi. Để đứa bé sống lại, tôi sẽ coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Anh làm được không?”
Tôi cười khẩy, lui lại một bước:
“Không làm được đúng không? Vậy thì anh đi chết đi. Anh chết rồi, tôi sẽ tha thứ cho anh.”
Tôi quay lưng rời khỏi, lập tức liên hệ môi giới đổi sang một nơi ở mới.
Vài ngày sau, vừa kết thúc buổi vật lý trị liệu, tôi thấy tin tức về Trần Linh Linh.
Dù rất đáng ghét, nhưng vẫn có người đồng cảm với nỗi đau của một người mẹ. Có người chủ động tìm đến cô ta, cùng làm xét nghiệm ghép tủy với Hiểu Hiểu. Kết quả là phù hợp.
Nhưng ngay trước ca phẫu thuật, Hiểu Hiểu tỏ vẻ ghét bỏ, chê người hiến tủy quá già, quá xấu. Cuộc đối thoại giữa cô ta và Trần Linh Linh cũng bị lén ghi lại.
“Thứ gì cũng dám hiến tủy cho tôi à!”
“Được rồi, đừng kén chọn nữa. Vất vả lắm mới có một kẻ ngu ngốc chịu trả tiền phẫu thuật.”
Hai mẹ con đã thành công khiến số ít người từng thương hại họ quay lưng.
Hôm qua, Hiểu Hiểu phát bệnh và qua đời. Trần Linh Linh cầm dao lao vào bệnh viện, gào khóc rằng bệnh viện không chịu ứng tiền nên mới hại chết con cô ta, sau đó đâm bị thương hai bác sĩ.
Cô ta bị cảnh sát bắn hạ ngay tại chỗ.
Tôi buông điện thoại, thở dài.
Mẹ con cô ta bước đến ngày hôm nay… là do chính họ lựa chọn.
Nhưng nhìn thấy kết cục ấy, tôi cũng chẳng cảm thấy vui vẻ gì.
Bởi vì… đứa con của tôi… mãi mãi không thể trở lại được nữa.
15
Những ngày sau đó, tôi tiếp tục quá trình hồi phục.
Mọi thứ đều bình lặng, ngoại trừ ba hộp cơm được đặt ở cửa nhà tôi mỗi ngày – tôi biết đó là của Tống Chi Xuyên mang tới.
Vứt đi thì lãng phí, tôi nhờ người mang đến trại tạm trú gần đó.
Tài khoản của tôi cũng hoạt động trở lại. Tuy không thể làm những món cầu kỳ như trước, nhưng các món đơn giản thì không thành vấn đề. Sau biến cố trước đây, lượng người theo dõi tôi tăng mạnh. Khi thấy tôi trở lại, rất nhiều người hỏi thăm tình hình sức khỏe, động viên tôi không cần vội vàng, cứ từ từ hồi phục.
Tôi rất biết ơn những người đã luôn ủng hộ mình. Nhưng khoảnh khắc đó, tôi không khỏi nghĩ đến sự hai mặt của lòng người — những người đang cổ vũ tôi bây giờ, liệu có phải cũng từng là một phần trong cơn bão công kích tôi ngày trước, dưới sự dẫn dắt của Trần Linh Linh?
Sau nửa năm trị liệu, tay tôi cuối cùng đã hoàn toàn hồi phục.
Bạn bè tổ chức một buổi tiệc ăn mừng long trọng cho tôi. Trong buổi tiệc có rất nhiều gương mặt mới, đều là những chàng trai trẻ tuổi, đẹp trai.
Bạn tôi giới thiệu từng người một, rồi kéo tôi ra một góc thì thầm:
“Tôi thấy cậu vẫn luôn đau buồn vì mất con. Nhưng cậu còn trẻ, nếu thật sự yêu trẻ con, có thể nhận nuôi một đứa, hoặc sinh thêm cũng được mà. Mấy anh chàng hôm nay đều tốt, gia thế tốt, học vấn cao, không tật xấu gì, quan trọng là… họ đều thích cậu. Nếu không yên tâm thì… giữ con không giữ cha cũng được.”
Tôi không từ chối được lòng tốt của cô ấy. Khi tiệc kết thúc, tôi chọn đại một chàng trai tiễn mình về nhà.
Trên đường về, cậu ấy mặt đỏ bừng, ngại ngùng bày tỏ sự ngưỡng mộ dành cho tôi, còn cẩn trọng hỏi liệu ngày mai có thể mời tôi ăn trưa, địa điểm do tôi chọn.
Tôi gật đầu.
Lúc xuống xe, tôi thoáng thấy một người đứng ở cửa — Tống Chi Xuyên.
“…Cậu ta là ai?” Anh ta nhìn cậu trai trẻ tiễn tôi về.
“Tôi cần báo cáo với anh sao?”
Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, ánh mắt anh ta là một mảnh tro tàn tuyệt vọng.
“Phải rồi, không cần.” Anh ta thì thầm.
Lần này, anh ta không níu kéo, chỉ chầm chậm xoay người rời đi.
Trước khi rẽ sang con hẻm, anh ta ngoái đầu nhìn tôi một lần, trong ánh mắt ấy dường như có lưu luyến, có ăn năn, có chia ly và luyến tiếc.
Sáng hôm sau, tôi bị tiếng còi xe cứu thương đánh thức. Nhìn ra ngoài, thấy nhân viên y tế đang khiêng một thi thể từ căn biệt thự gần đó.
Hàng xóm bàn tán:
“…Nghe nói là mở gas tự tử.”
Gió thổi tung một góc tấm vải trắng, để lộ khuôn mặt trắng bệch của Tống Chi Xuyên, cùng chiếc nhẫn cưới mà anh ta nắm chặt trong tay.
Tống Chi Xuyên đã tự sát.
Tôi quay về nhà trong cơn mê man, và lúc này mới phát hiện trước cửa có một phong thư — nét chữ của anh ta.
Chỉ vỏn vẹn hai câu:
“Xin lỗi.”
“Bảo trọng.”
Gió cuốn lấy tờ thư trong tay tôi, lật phật vang lên như tiếng than.
Tựa như hai năm trước, tại thảo nguyên ấy, gió đã cuốn chiếc khăn lụa của tôi bay đi, lả lướt rơi đúng vào tay của Tống Chi Xuyên.
Cuộc gặp gỡ vừa lãng mạn vừa sai lầm đó… cuối cùng cũng khép lại vào hôm nay.
Tôi buông tay.
Tờ thư theo gió bay lên cao, mỗi lúc một xa, cho đến khi biến mất vào bầu trời không còn dấu vết.