Chồng Vì Cứu Con Gái Em Kết Nghĩa Mà Khiến Tôi Sảy Thai - Chương 3
Tống Chi Xuyên nhìn chằm chằm hai mẹ con họ, im lặng một lúc. Rồi bỗng nhiên, anh ta cười phá lên. Cười đến run cả người, rồi vừa cười vừa tát vào mặt mình hai cái thật mạnh.
“Anh đúng là một thằng khốn! Một thằng ngu xuẩn!”
Anh ta bước loạng choạng rời khỏi đó.
Đối mặt với sự phẫn nộ của dân mạng, lúc đầu Trần Linh Linh còn cố đóng vai tội nghiệp, nhưng rất nhanh cô ta bị chửi đến mức phát điên, bắt đầu bật lại dân mạng. Nhưng vì chửi không lại, cô ta bực tức tắt luôn livestream.
Thực ra, với những gì bọn họ đã làm, tôi hoàn toàn có thể kiện họ tội cố ý gây thương tích, bắt họ đi tù.
Nhưng tôi sẽ không làm vậy.
Giờ đây, ba người họ đã mang danh xấu khắp nơi, bị người người khinh bỉ, đi đâu cũng như chuột chạy qua đường.
Cuộc sống như vậy, so với ngồi tù, còn đau đớn gấp bội.
Tôi sẽ chờ, chờ đến ngày bọn họ sống không bằng chết.
11
Tối hôm đó, tôi cùng trợ lý trở về căn biệt thự từng là nơi tôi và Tống Chi Xuyên chung sống.
Ngay cửa vào treo một chiếc chuông gió. Trên tất cả đồ đạc trong nhà đều dán miếng chống va đập. Tầng hai là căn phòng dành riêng cho em bé… Mọi ngóc ngách trong ngôi nhà này đều là kết quả của những tháng ngày tôi và Tống Chi Xuyên cùng nhau chuẩn bị cho đứa con chưa chào đời.
Nhìn thấy tất cả, lòng tôi như trống rỗng một mảng lớn.
Tôi không thể tiếp tục sống ở đây được nữa. Hôm nay tôi thu dọn hành lý, ngày mai sẽ giao cho trợ lý đăng bán căn nhà này.
Nhưng khi trợ lý mở tủ quần áo và nhìn thấy mấy bộ đồ nhỏ xíu chuẩn bị cho con, tôi không thể chịu đựng nổi nữa, quỳ sụp xuống trong tủ mà bật khóc nức nở. Không rõ đã khóc bao lâu, sự mỏi mệt cả ngày tràn đến khiến tôi thiếp đi ngay trong đó, vừa khóc vừa ngủ thiếp.
Tỉnh dậy là bởi mùi đồ ăn thơm lừng thoảng vào. Tôi đang nằm trên giường.
Tôi cứ nghĩ là trợ lý đã đỡ tôi lên.
Lần theo mùi hương tới phòng ăn, tôi lại thấy Tống Chi Xuyên.
Anh ta đang cầm một bát canh. Nhìn thấy tôi, anh ta cẩn trọng quan sát:
“Em tỉnh rồi, có đói không?”
Tôi nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh lẽo, đầy đề phòng:
“Ai cho anh vào? Trợ lý của tôi đâu?”
Anh ta khẽ đáp:
“Anh có chìa khóa nhà.”
Lúc này, nhìn lại anh ta, trong lòng tôi chỉ còn sự căm hận cuồn cuộn:
“Căn nhà này tôi mua trước khi kết hôn. Anh để lại chìa khóa, dọn đồ rồi cút khỏi đây.”
Tôi xoay người bước lên lầu thì anh ta gọi tôi lại:
“Tiểu Ngọc, ăn một chút đi, toàn là món em thích. Hôm qua em chẳng ăn gì cả.”
Tôi dừng lại, quay người bước đến bàn ăn. Khi anh ta lộ vẻ mừng rỡ, tôi vung tay quét hết đồ ăn xuống đất, lạnh lùng nhìn chằm chằm anh ta:
“Tống Chi Xuyên, anh nghĩ tôi và anh có thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì sao? Hơn nữa, ai biết đồ anh nấu có gì bên trong? Trước kia là thuốc phá thai, lần này có khi là thuốc độc.”
Ánh mắt tôi như thiêu đốt, khiến anh ta cúi đầu, giọng khàn khàn:
“Anh… xin lỗi.”
“Tôi không cần, đừng dùng ba chữ đó để làm tôi thấy buồn nôn. Cút đi!”
Tôi xông lên đẩy mạnh anh ta một cái:
“Lập tức cút khỏi nhà tôi!”
Anh ta không nói gì, chỉ cúi đầu nhặt mảnh bát vỡ dưới đất:
“Cẩn thận, kẻo đứt chân.”
“Tôi nói mà anh không hiểu tiếng người hả? Cút! Cút ngay!”
Thấy tôi kích động dữ dội, Tống Chi Xuyên vội vàng dọn hết mảnh sứ dưới chân tôi rồi vội vã rời khỏi nhà.
Anh ta đi rồi, nước mắt tôi mới rơi xuống.
Cả đời này tôi chưa từng làm chuyện gì xấu, tại sao lại gặp phải người như Tống Chi Xuyên? Tôi đã yêu anh ta chân thành đến thế, vậy mà anh ta lại đối xử với tôi như vậy! Rõ ràng là anh ta đã hủy hoại tất cả của tôi, còn dám đóng vai ăn năn đến đây tỏ ra biết lỗi!
Chiều hôm đó, tôi giao việc bán nhà cho trợ lý, rồi đến nghĩa trang. Tôi đã lập một bia mộ cho đứa con của mình tại đây.
Khi mang hoa đến viếng, tôi lại gặp Tống Chi Xuyên.
“Anh… anh đến để thăm con.”
“Hừ.” Tôi cười lạnh bước tới: “Anh lấy tư cách gì mà đến? Là cha nó? Hay là hung thủ đã cùng Trần Linh Linh giết chết nó?”
Tống Chi Xuyên môi tái nhợt, run rẩy.
Tôi hất đổ bó hoa anh ta đặt trước mộ:
“Mang thứ của anh đi, đừng làm bẩn con đường xuống suối vàng của con tôi. Cũng đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, anh làm ô nhiễm cả tầm mắt tôi.”
“Tiểu Ngọc…”
“Đừng gọi tên tôi. Nghe giọng anh tôi thấy buồn nôn.”
Tống Chi Xuyên loạng choạng lùi lại mấy bước, cuối cùng hoảng loạn rời đi.
Tối đó, tôi mở điện thoại, thấy tin tức về Trần Linh Linh vẫn đang chiếm sóng hot search.
Không có tôi tiếp tế tiền bạc, cô ta căn bản không đủ khả năng chi trả viện phí đắt đỏ, chỉ có thể đi làm thuê lặt vặt. Nhưng bây giờ cả nước đều biết mặt cô ta, biết rõ cô ta là người thế nào. Hôm qua, cô ta đi trên đường thì bị người ta đánh hội đồng, mặt mũi bầm dập, gãy hai cái xương sườn.
Do camera đoạn đường xảy ra sự việc gặp sự cố, nên đến giờ vẫn chưa tra ra ai là người đánh.
Bình luận của cư dân mạng:
“Tôi có mặt tại hiện trường! Là Trần Linh Linh tự đưa mặt ra để người ta đánh, còn cố tình lấy xương sườn đi húc vào tay người ta!”
“Đây không phải đánh người, đây là hành động nghĩa hiệp, hả giận thay dân!”
“Chuyện cỏn con thôi mà, bắt được rồi thì phạt ăn mì tôm không được cho bỏ ớt là được rồi.”
Tôi đặt điện thoại xuống.
Trần Linh Linh, những ngày khổ cực của cô… mới chỉ bắt đầu thôi.
12
Sáng hôm sau, trợ lý liên lạc với tôi, nói rằng căn nhà đã có người mua, hôm nay có thể làm thủ tục bàn giao.
Trước khi làm giấy tờ, tôi dẫn người mua đi dạo quanh biệt thự một vòng. Khi hai bên đang xác nhận một số vấn đề nhỏ, Tống Chi Xuyên bất ngờ xông vào, thở hổn hển:
“Tiểu Ngọc, em định bán căn nhà của chúng ta sao?!”
Nhà?
Có lẽ từng là vậy, nhưng bây giờ, đây chỉ là một căn biệt thự chất đầy ký ức khiến tôi đau đớn.
Tôi lạnh lùng nhìn anh ta:
“Căn nhà này là tôi mua. Giữ hay bán, anh không có tư cách can thiệp.”
Tống Chi Xuyên nhìn tôi đầy van nài:
“Em không thể bán nơi này được… Chúng ta từng sống ở đây rất lâu, nơi này khắp nơi đều là những kỷ niệm đẹp của chúng ta mà…”
“Kỷ niệm đẹp?” Tôi im lặng một lát rồi nói, “Có lẽ từng là vậy. Nhưng giờ nghĩ lại, tôi chỉ thấy buồn nôn.”
“Không… không phải như vậy.” Anh ta mặt trắng bệch, chỉ vào góc cửa sổ: “Cái rèm chuỗi hạt kia là anh tự làm, em từng nói rất thích. Em còn bảo sau này già rồi, chúng ta sẽ cùng nhau ngồi đây phơi nắng…”
Nói đến đây, anh ta mới nhận ra chỗ vốn treo rèm giờ đã trống không.
“Rèm đâu rồi! Những tượng nhỏ anh điêu khắc, bức chân dung em vẽ cho anh… tại sao tất cả đều biến mất rồi?!”
“Vì tôi đã sai người vứt hết mọi thứ liên quan đến anh vào bãi rác rồi.”
Tống Chi Xuyên chết lặng đứng đó, rất lâu sau mới đột ngột quay người bỏ chạy.
Tối hôm đó, anh ta lại đến. Tôi không biết anh ta tìm ra chỗ ở mới của tôi bằng cách nào, nhưng khi đến, anh ta ôm theo một chiếc hộp gỗ — bên trong toàn là những thứ tôi đã bảo người đem vứt.
“Tiểu Ngọc, em xem, anh đã tìm lại được rồi!”
Cả người anh ta lấm lem bùn đất, có lẽ đã lục tung bãi rác cả ngày.
Nói thật, tôi có chút bất ngờ. Tống Chi Xuyên vốn mắc chứng sạch sẽ, thế mà bây giờ lại chịu đi đào rác.
Tôi trầm mặc một lát rồi nói:
“Những thứ đó từng là báu vật của tôi, nhưng giờ với tôi chỉ là rác rưởi. Anh có nhặt lại cũng không thay đổi được gì.”
“Không… đây là bằng chứng tình yêu của chúng ta!” Anh ta hai tay nâng chuỗi rèm đã rách, cẩn thận áp vào má như muốn tự thuyết phục chính mình. “Là minh chứng tình yêu của chúng ta…”
“Tình yêu?” Tôi nhếch môi, “Loại người như anh, lợi dụng tình cảm người khác, còn dám nói đến chữ yêu? Anh không thấy nực cười à?”
“Không phải vậy! Em nghe anh nói!” Tống Chi Xuyên hoảng loạn bước tới: “Ban đầu đúng là anh tiếp cận em vì mục đích khác, nhưng sau này… anh thật lòng yêu em. Tình cảm của anh là thật!”
“Yêu tôi?” Tôi nhìn anh ta chằm chằm. “Anh thật sự muốn cưới tôi, không phải vì muốn lợi dụng tôi?”
Nghe tôi hỏi vậy, Tống Chi Xuyên gần như mừng đến phát khóc:
“Là thật! Là thật!”
“Vậy nên, khi anh đang rất yêu tôi, vẫn có thể dung túng Trần Linh Linh, thậm chí cùng cô ta cấu kết hại tôi mất con.” Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, lạnh lùng nói: “Tôi từng nghĩ yêu là dốc hết lòng, là dù có chuyện gì xảy ra cũng sẽ ở bên nhau, trở thành giáp trụ kiên cường nhất của đối phương. Nhưng anh thì sao? Khi yêu tôi, anh vẫn có thể ra tay tàn nhẫn tổn thương tôi. Tình yêu của anh… thật rẻ mạt.”
Sắc mặt Tống Chi Xuyên trắng bệch, gần như đứng không vững.
“Tình yêu như vậy… khiến tôi thấy ghê tởm.”
Tôi đóng sầm cửa lại.
Sáng hôm sau, khi mở cửa, tôi hoảng hốt thấy đầy dấu tay dính máu lấm lem trước cửa, còn Tống Chi Xuyên thì ngất ngay trước thềm.
Tôi sợ đến mức lập tức báo cảnh sát, rồi kiểm tra lại camera giám sát trước cửa tối qua.
Sau khi tôi đóng cửa, Tống Chi Xuyên đứng bất động rất lâu, rồi đột nhiên phun ra một ngụm máu, ngã xuống đất. Anh ta không ngất ngay, còn cố đưa tay lau đi vết máu trên cánh cửa, vừa lau vừa lẩm bẩm:
“Tiểu Ngọc… không thích… những thứ bẩn… anh phải… lau sạch…”
Nhưng càng lau, vết máu lại càng loang rộng.
Cho đến khi anh ta hoàn toàn ngất lịm.
Cảnh sát đến và đưa anh ta đến bệnh viện. Bác sĩ nói anh ta vì quá kích động mà nôn ra máu rồi bất tỉnh.
Tôi không rời đi ngay, mà ở lại bệnh viện.
Khi Tống Chi Xuyên tỉnh lại, nhìn thấy tôi, trong mắt lập tức lóe lên ánh sáng hy vọng. Anh ta bật dậy:
“Tiểu Ngọc! Anh biết mà, em vẫn còn quan tâm đến anh, đúng không!”
“Anh hiểu lầm rồi.” Tôi ra hiệu cho anh mở túi xách của tôi, lấy ra một xấp giấy:
“Ký vào đi. Mấy năm nay, tôi chưa từng đụng đến đồng nào trong thẻ lương của anh. Tiền đó vẫn là của anh. Còn những gì tôi kiếm được, thuộc về tôi.”
Niềm vui trên mặt Tống Chi Xuyên bị tuyệt vọng thay thế từng chút một.
Anh ta như hóa đá, không nhúc nhích, thật lâu sau, nước mắt nhỏ xuống tay tôi:
“Đừng ly hôn… được không…” Anh ta đã nghẹn đến không nói nên lời. “Cầu xin em…”
“Anh có thể không ký. Nhưng tôi sẽ kiện ra tòa.” Tôi đứng dậy. “Tống Chi Xuyên, loại người như anh, lẽ ra tôi nên bắt anh tay trắng rời đi. Nhưng nghĩ lại… tôi thấy ghê tởm đến mức ngay cả tiền anh kiếm tôi cũng chẳng muốn.”
Tôi rời khỏi phòng bệnh.
Trước khi khép cửa, tôi nghe thấy tiếng anh ta gào khóc trong tuyệt vọng.
Tôi cụp mắt xuống.
Anh ta thực sự đau khổ sao?
Liệu có giống như nỗi đau mà tôi từng phải chịu… khi phát hiện bị người đầu gối tay ấp tính kế, rồi mất đi đứa con?