Chồng Vì Cứu Con Gái Em Kết Nghĩa Mà Khiến Tôi Sảy Thai - Chương 1
1
Tôi từng nghĩ mình có một cuộc hôn nhân hoàn hảo.
Nhưng khi mang thai được ba tháng, tôi phát hiện chồng – Tống Chi Xuyên – đã âm thầm bỏ thuốc phá thai vào đồ ăn của tôi.
Sau khi bị tôi phát hiện, anh ta không hề hối hận, ngược lại còn trách móc tôi với vẻ mặt đầy thất vọng:
“Hiểu Hiểu đang hấp hối, tại sao em không thể bỏ đứa bé này đi để hiến tủy cho con bé?”
Hiểu Hiểu là con gái của Trần Linh Linh, em gái kết nghĩa của anh ta, mắc bệnh ung thư máu. Để cứu con bé, ngay từ đầu thai kỳ tôi đã đồng ý hiến tủy một lần, nhưng ca ghép thất bại.
Bác sĩ nói có thể là do tôi đang mang thai, máu của thai nhi gây ra phản ứng đào thải.
Chúng tôi vì chuyện này đã cãi nhau một trận lớn. Sau đó anh ta bỏ đi, còn Trần Linh Linh thì vì mất kiểm soát cảm xúc đã đẩy tôi ngã từ cầu thang xuống.
Trước khi ngất đi, tôi mơ hồ thấy Tống Chi Xuyên chạy vội về, ôm lấy tôi định đưa đến bệnh viện.
Nhưng Trần Linh Linh cản lại: “Bây giờ không thể đưa cô ta đi! Phải đợi xác nhận cô ta đã sảy thai rồi mới đi! Nếu không tủy hiến ra cũng vô dụng! Dù sao thì cũng là cô ta tự ngã xuống mà, đừng lãng phí cơ hội này!”
Tống Chi Xuyên đạp cô ta ra một cái: “Cô muốn hại chết Tiểu Ngọc sao!”
Nhưng Trần Linh Linh ôm chặt chân anh ta, nước mắt lưng tròng: “Anh từng nói cưới cô ta chỉ để khiến cô ta cam tâm tình nguyện bỏ tiền và hiến tủy. Nhưng bây giờ… chẳng lẽ anh yêu cô ta rồi sao! Đừng quên em từng cứu mạng anh! Lần này anh nhất định phải giúp em!”
Anh ta im lặng một lúc, rồi dừng bước.
Khẽ thì thầm bên tai tôi: “Tiểu Ngọc, anh yêu em. Tương lai của chúng ta còn dài, sẽ còn có những đứa trẻ khác. Nhưng mạng của Hiểu Hiểu thì chỉ có một.”
Tương lai ư?
Mạng của Hiểu Hiểu là mạng, còn con tôi thì không phải sao?
Tống Chi Xuyên, giữa chúng ta, sẽ không bao giờ còn tương lai nào nữa.
2
Tỉnh lại, con tôi đã không còn.
Tôi khóc đến lạc giọng.
Tống Chi Xuyên ngồi cạnh giường, ôm chặt tôi vào lòng, cùng tôi rơi nước mắt.
Vẻ đau lòng và mệt mỏi trong mắt anh ta trông không giống như giả vờ.
Trong khoảnh khắc đó, tôi thậm chí còn nghi ngờ những lời mình nghe thấy trước khi bất tỉnh chỉ là ảo giác.
Nhưng rồi anh ta mở miệng, tôi như rơi vào địa ngục:
“Tiểu Ngọc, con của chúng ta không còn nữa. Nhưng Hiểu Hiểu vẫn còn hy vọng sống sót. Vài ngày nữa chúng ta tiến hành hiến tủy nhé.”
Trần Linh Linh cũng xen vào:
“Chị dâu! Chị bây giờ đã cảm nhận được nỗi đau mất con rồi, biết mất đi một đứa trẻ đau đớn thế nào. Chẳng lẽ chị nỡ lòng bắt em cũng phải chịu nỗi đau đó sao?”
Cô ta quỳ rạp xuống đất, dập đầu liên tục:
“Xin chị cứu lấy Hiểu Hiểu! Chị chỉ cần hiến một ít tủy thôi! Em xin chị đó!”
Tôi nhìn cô ta, trong lòng tràn đầy thù hận.
Tôi đã tốt với cô ta như thế, từng chi hàng trăm vạn mời bác sĩ giỏi nhất thế giới điều trị cho con gái cô ta, vậy mà cô ta lại báo đáp bằng cách hại tôi mất con!
Tôi giơ lấy tách trà bên giường định ném vào cô ta, nhưng Tống Chi Xuyên lại vội vàng ngăn lại, gương mặt đầy trách móc:
“Tiểu Ngọc! Linh Linh chỉ là vì muốn cứu con, sao em lại phải như vậy với cô ấy!”
Tôi đã quên mất, họ vốn là một phe.
Những năm tháng ngọt ngào trước đây và sự thù hận lúc này khiến lòng tôi đau nhói.
Tôi đẩy anh ta ra, loạng choạng chạy khỏi phòng bệnh.
Ý thức mơ hồ, tôi chạy đến khoa sản. Nhìn những đứa trẻ xung quanh, tôi vừa khóc vừa cười. Nếu con tôi còn sống, chắc cũng đáng yêu như vậy.
Hành động bất thường của tôi khiến các bà mẹ ở đó chú ý. Họ ôm chặt con mình, nhìn tôi với ánh mắt kỳ quái. Giờ phút này, trong mắt họ, có lẽ tôi chẳng khác gì một kẻ điên.
Chẳng bao lâu sau, Tống Chi Xuyên đuổi kịp, thở hổn hển nắm lấy tay tôi:
“Em vừa mới sảy thai, phải nghỉ ngơi cho tốt, sao lại chạy loạn thế này!”
Tôi hận anh đến tận xương tủy! Nhưng thấy anh lo lắng cho tôi như vậy, nỗi tủi thân và đau đớn bỗng ùa đến.
Tôi không kìm được mà lao vào lòng anh, tìm kiếm bờ vai ấm áp từng khiến tôi cảm thấy bình yên.
Anh nhẹ nhàng vỗ lưng tôi:
“Không sao đâu, anh mãi mãi ở bên em.”
Nhưng câu nói tiếp theo của anh lại đẩy tôi xuống vực sâu:
“Em cứ làm phẫu thuật ghép tủy đi, đợi Hiểu Hiểu khỏi bệnh rồi, anh sẽ không cần lo cho mẹ con họ nữa. Sau này chúng ta sẽ có lại con.”
Thì ra anh không phải lo cho tôi, chỉ muốn dụ tôi quay lại hiến tủy.
Tôi đẩy anh ra, chạy thẳng ra khỏi bệnh viện.
Vừa ra khỏi cửa, tôi đâm sầm vào một người đàn ông mặc đồ đen.
Hắn nhìn tôi chằm chằm:
“Cô là Giang Tiểu Ngọc – blogger ẩm thực triệu fan đúng không?”
Tôi sững người. Là fan của tôi sao?
“Chính là cô!” – Hắn đột nhiên kích động, đẩy tôi ngã xuống đất: “Cô đúng là lạnh lùng! Người ta quỳ xuống van xin cô như vậy mà cô chỉ cần hiến chút tủy thôi, có mất gì đâu!”
Tôi còn đang hoảng hốt thì hắn giơ điện thoại lên cho tôi xem.
Trên màn hình là bài viết đang đứng top tìm kiếm: “Sốc! Blogger triệu fan vô cùng lạnh lùng! Hãy giúp người mẹ tội nghiệp này!”
Bên dưới là video Trần Linh Linh quỳ gối dập đầu trước mặt tôi.
Giờ đang là giờ tan tầm, người đi đường dồn lại càng lúc càng đông.
Ai cũng nhìn tôi đầy phẫn nộ, buông lời chỉ trích:
“Tôi từng rất thích cô đấy, ai ngờ cô lại là người như vậy, tôi bỏ theo dõi đây!”
“Người như cô mà cũng làm blogger được sao? Tôi đánh chết cô!”
Đám đông bắt đầu trở nên hỗn loạn, một người đàn ông giơ nắm đấm lao về phía tôi. Những người khác cũng lao vào. Trong lúc hỗn loạn, bất ngờ có người lao ra, ôm chặt lấy tôi che chắn trước đòn đánh của họ.
Rất lâu sau, tiếng còi cảnh sát vang lên, đám đông mới tản ra.
Tôi ngẩng đầu lên, người ôm lấy tôi lại là Tống Chi Xuyên.
Đầu anh ta bị đánh đến rách, máu chảy xuống theo khóe mắt, nhưng anh chỉ nhìn tôi đầy lo lắng, nhẹ nhàng vỗ về:
“Không sao đâu, có anh ở đây.”
Tôi ngơ ngác nhìn anh. Giây phút đó, tôi thật sự không thể phân biệt được, rốt cuộc anh ta là yêu tôi, hay vẫn chỉ đang lợi dụng tôi.
Tống Chi Xuyên đi xử lý vết thương, tôi đứng ngẩn ngơ ngoài hành lang.
Tôi quen Tống Chi Xuyên hai năm trước, vừa gặp đã yêu, nhanh chóng lao vào một mối tình cuồng nhiệt.
Sau đó anh nói cho tôi biết tình trạng của Hiểu Hiểu, kể rằng Trần Linh Linh là người lớn lên cùng anh, tình như huynh muội, lại từng cứu mạng anh, nên anh không thể bỏ mặc.
Vì chuyện đó, tôi hết lòng giúp đỡ, chưa từng nghĩ, ngay từ đầu, mục tiêu của họ chính là tôi.
Tôi ôm mặt khóc, thì bên tai lại vang lên giọng Trần Linh Linh.
Cô ta không còn dáng vẻ đáng thương trong phòng bệnh, mà trở nên hung hăng, ngạo mạn chỉ vào vết thương trên đầu tôi.
“Đi ngoài đường bị người ta đánh rồi à? Đáng đời! Đây chính là cái giá phải trả vì không chịu hiến tủy cho Hiểu Hiểu! Là do cô mang thai mới khiến ca ghép thất bại, làm trễ nải thời gian của Hiểu Hiểu! Đứa con của cô vốn dĩ nên chết từ đầu rồi!”
“Cô nói cái gì!” Tôi tức giận đến cực điểm, giáng cho cô ta một bạt tai: “Là cô đẩy tôi từ trên cầu thang xuống, tôi mới sảy thai! Cô còn mặt mũi đến đây sỉ nhục con tôi!”
“Đúng là tôi đẩy cô đấy, thì sao? Cô có bằng chứng không? Tôi chỉ hối hận một điều, là lúc đó không đẩy mạnh tay hơn, không khiến cô chết luôn!” – Cô ta ngạo mạn cười.
“Không ngại nói cho cô biết, mỗi ngày tôi đều bôi dầu trước cửa nhà tắm của cô, bỏ nghệ tây vào món tráng miệng, túi hương tặng cô thì có xạ hương. Dù tôi không đẩy cô, đứa con ngắn mệnh đó của cô cũng không sống nổi!”
Cô ta đứng dậy, chỉ về phía góc hành lang:
“Vừa rồi cô đánh tôi, đã bị người ta quay lại rồi. Tốt nhất là mau đi hiến tủy cho Hiểu Hiểu, nếu không thì cứ chờ đó, tôi nhất định sẽ hủy hoại cuộc đời cô!”
Tôi giận đến mức toàn thân run rẩy, suýt nữa đứng không vững, trong khi Trần Linh Linh đắc ý bỏ đi.
Tôi ôm ngực thở dốc, chợt sờ thấy thiết bị ghi hình và ghi âm cỡ nhỏ trong túi ngực áo.
Vì thói quen nghề nghiệp, tôi thường bật thiết bị ghi lại mỗi khi ra ngoài.
Hôm nay, khi ở nhà tôi định quay vlog về thực đơn ăn uống thai kỳ nên đã bật sẵn thiết bị.
7
Rất nhanh sau đó, Tống Chi Xuyên bước ra, đầu quấn đầy băng gạc.
Anh ta nhìn vết thương trên mặt tôi, sắc mặt lập tức tối sầm lại:
“Những kẻ dám động tay với em, anh sẽ không tha cho chúng.”
Anh ta vừa định đưa tay chạm vào mặt tôi, thì mặt đất đột nhiên rung chuyển, tiếp theo là những đợt chấn động dữ dội.
Động đất.
Tôi nắm chặt tay Tống Chi Xuyên, toàn thân run rẩy vì sợ hãi:
“Đừng đi!”
Tôi từng gặp động đất khi còn nhỏ, bị vùi dưới đất suốt nửa tháng. Những đứa trẻ xung quanh tôi lần lượt chết khát, chết đói. Ký ức đó để lại bóng ma tâm lý sâu nặng trong tôi.
Tống Chi Xuyên do dự một lúc, rồi vẫn hất tay tôi ra:
“Anh phải đi tìm Hiểu Hiểu và Linh Linh, xác nhận xem họ có an toàn không. Lần sau anh nhất định sẽ ở bên em.”
Lần sau?
Lại là lần sau.
Anh ta chạy xa dần.
May mà vài giây sau, cơn rung chuyển cũng dừng lại.
Tôi ngã ngồi xuống đất, vì quá sợ hãi nên căn bệnh đau tim mãn tính lại tái phát. Từ nhỏ tôi đã mắc căn bệnh kỳ quái này, đi bệnh viện cũng không tra ra được nguyên nhân. Nhưng mỗi khi tái phát là đau như bị bóp nghẹt tim, toàn thân rã rời.
Chỉ có vị thầy thuốc Đông y được bạn giới thiệu mấy năm trước là có thể giúp tôi dịu đi cơn đau. Thế nên tôi vội đến tìm ông ấy.
Vừa bước vào, tôi đã thấy Trần Linh Linh và Tống Chi Xuyên đang đứng đó cùng Hiểu Hiểu. Nhìn ba người họ, thật giống như một gia đình ba người trọn vẹn.
Thầy thuốc đang bốc thuốc phía sau. Bên cạnh bỗng vang lên tiếng “choang” – Hiểu Hiểu làm vỡ chiếc bình sứ trong tủ trưng bày của ông.
Thầy thuốc hốt hoảng chạy ra, đau lòng nhặt lấy mảnh vỡ, giận dữ trừng mắt nhìn chúng tôi:
“Ai làm vỡ cái này!”