Chồng Tôi Yêu Con Gái Của Người Giúp Việc, Tôi Chọn Cách Buông Tay - Chương 2
6
Tôi muốn phát tiết, muốn gào thét, nhưng cổ họng như bị ai bóp chặt, không phát ra được lấy một âm thanh.
Trái tim như bị siết chặt đến nghẹt thở, cả hàm răng cũng run lên vì lạnh.
Cuối cùng, tôi vẫn là người nhìn nhầm.
Người từng cùng tôi vượt qua biết bao gian khó, ngày đêm đồng cam cộng khổ, cùng tôi đi từ tay trắng đến khi rực rỡ huy hoàng như hôm nay.
Những hình ảnh bọn tôi tất bật trong căn phòng làm việc chật hẹp, những lần vì tiết kiệm chi phí mà tôi ôm hết việc vào người… vẫn còn rõ mồn một trong đầu.
Vậy mà giờ đây, anh ta lại nắm tay một người phụ nữ khác, nói với tôi rằng, cô ta có thai.
Tim tôi đau.
Cả tứ chi, xương cốt đều đau.
Khi chúng tôi kết hôn, công ty còn đang trong giai đoạn khởi đầu, hoàn toàn không có lợi thế cạnh tranh trên thị trường.
Mọi mối quan hệ, đơn hàng đều phải tự đi tìm.
Nhà tôi tuy có một xưởng sản xuất nhỏ, nhưng làm gia công xuất khẩu quần áo, chẳng hề liên quan đến ngành phần mềm mà chúng tôi đang khởi nghiệp.
Mối quan hệ của ba tôi cũng không thể đụng đến lĩnh vực này.
Tống Yến Huy là kiểu người vốn ngạo mạn từ trong xương tủy.
Anh ta không bao giờ chịu hạ mình để đi đàm phán làm ăn.
Cho nên tôi là người ra ngoài tìm thị trường, còn Tống Yến Huy phụ trách kỹ thuật và bảo trì.
Mấy năm đó, để duy trì công việc, tôi thường xuyên phải tiếp khách.
Thỉnh thoảng, vài khách hàng cố tình gây khó dễ, bắt tôi uống cạn ly rượu trắng trước mặt mới chịu ký hợp đồng.
Nhưng tửu lượng của tôi rất tốt.
Thậm chí còn tốt hơn cả phần lớn đàn ông.
Trên thương trường, phần lớn đều biết giữ thể diện cho nhau.
Nhưng đâu đó vẫn có những tên khốn lợi dụng men say để giở trò đồi bại với phụ nữ.
Có lúc tôi thấy tủi thân, cũng từng than vãn vài câu với Tống Yến Huy.
Anh ta nghe xong, mắt đỏ hoe vì xót xa.
Ôm lấy tôi, nói cả đời này sẽ không bao giờ phụ lòng tôi.
Thế mà tôi lại không ngờ, những lời tôi từng nói khi tủi thân… cuối cùng lại trở thành chiếc boomerang đâm ngược vào chính mình.
7
Mùi thức ăn vẫn còn vương vất trong không khí, nước canh đặc quánh men theo sàn nhà chảy tới tận chân tôi.
Tôi vẫn đứng yên.
Tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
Liếc nhìn màn hình, là mẹ chồng gọi.
Chuông vang lên rồi tắt, lại vang lên thêm hai lần nữa.
Tôi đành bất đắc dĩ trượt tay nhận cuộc gọi.
Từ đầu dây bên kia truyền đến giọng nói có phần bực dọc của bà ta: “Thẩm Tinh, con làm sao vậy? Gọi điện cả nửa ngày không nghe máy?”
“Có chuyện gì không?” – tôi đáp, giọng mệt mỏi.
“Ngày mai là lịch đưa ba con đi bệnh viện trị liệu phục hồi đấy, đừng có mà quên. Nhớ đến sớm.”
Giọng điệu vẫn như mọi khi, trịch thượng, ra lệnh.
Hai năm trước, ba chồng tôi phẫu thuật cắt u não.
Thần kinh bị tổn thương, nửa người bên trái vận động khó khăn, nói năng cũng không rõ ràng.
Hiện giờ mỗi tuần đều phải đến bệnh viện làm trị liệu phục hồi.
Ngoại trừ hai lần đầu Tống Yến Huy đưa ba đi, hai năm nay, gần như tất cả đều là tôi lo.
Mẹ chồng thì suốt ngày đánh mạt chược, nhảy múa ngoài quảng trường.
Thuê mấy người giúp việc, nhưng ai cũng bị bà ta làm khó làm dễ nên không ai ở lại được lâu.
Cuối cùng, vẫn là tôi phải tự mình đưa đón, chăm sóc.
Mỗi tuần hai buổi trị liệu tại bệnh viện, ba buổi đến phòng châm cứu, xoa bóp đông y.
Nhờ vậy mà sức khỏe ông ấy đã khá lên dần.
Trong khoảng cách ngắn, ông đã có thể đi lại mà không cần gậy chống.
“Tôi không rảnh, mai tôi có hẹn uống trà chiều với bạn.” – tôi đáp thẳng thừng.
Mẹ chồng nổi giận: “Uống trà chiều quan trọng hơn đưa ba con đi trị liệu à? Làm dâu kiểu gì thế hả?!”
Trước kia bà ta không như vậy, thậm chí còn từng dè dặt lấy lòng tôi.
Nhưng từ khi ba tôi phá sản cách đây ba năm…
Có lẽ bà ta cảm thấy nhà mẹ tôi đã hết giá trị lợi dụng, bây giờ sống phải ngẩng mặt trông vào con trai bà ta.
Thái độ cũng thay đổi, ngày càng hống hách hơn.
Thấy tôi không đáp lại, giọng bà ta bên kia điện thoại càng lớn hơn.
“Tôi không cần biết mai cô có chuyện gì, tất cả dẹp hết cho tôi, trước tiên đưa ba đi trị liệu, mấy chuyện khác để về rồi tính!”
Thái độ bà ta có thể gọi là trịch thượng không thể chấp nhận được.
Tôi hít một hơi thật sâu, nghiến răng nói lớn:
“Đừng có mà mở miệng ra là ‘ba cô ba cô’. Ba tôi họ Thẩm, không phải họ Tống. Theo pháp luật, chỉ có Tống Yến Huy mới có nghĩa vụ phụng dưỡng hai người. Còn tôi với nhà mấy người, nhiều lắm cũng chỉ là quan hệ họ hàng thông qua hôn nhân, mà đấy là trong trường hợp tôi vẫn còn là vợ hợp pháp của anh ta. Nếu tôi ly hôn, mấy người nghĩ mình là cái thá gì với tôi?”
Mẹ chồng nghẹn họng.
Giọng bà ta run lên vì tức giận, gằn từng chữ:
“Thẩm Tinh, cô cứ chờ đấy! Chuyện này tôi không để yên đâu!”
Nói xong, bà ta tức tối cúp máy cái rụp.
8
Tôi tắt nguồn điện thoại.
Ngồi giữa đống hỗn độn ấy suốt cả một đêm.
Nghĩ lại thấy thật trớ trêu, vốn định cùng chồng kỷ niệm bảy năm bên nhau.
Ai ngờ… lại trở thành phông nền cho màn ly hôn của chính mình.
Khi trời sáng, tôi gọi cho dịch vụ vệ sinh của khu dân cư.
Sau đó vào nhà vệ sinh rửa mặt, chỉnh trang lại, thay một chiếc váy mới.
Vừa định ra ngoài về nhà ba mẹ.
Tống Yến Huy quay về.
Vừa bước vào cửa, anh ta đã nổi giận quát thẳng vào tôi: “Thẩm Tinh, sao em có thể vô giáo dục đến mức đó? Mẹ anh là người lớn, sao em lại dùng lời lẽ khó nghe như thế để mắng bà ấy?”
Tôi nghĩ một vòng trong đầu.
Hoàn toàn không nhớ mình đã mắng mẹ chồng cái gì gọi là “khó nghe”.
Tôi chẳng rảnh đâu mà đôi co với anh ta điên khùng.
Thẳng thắn đi đến chỗ cửa, lấy túi và chìa khóa xe.
Anh ta giơ tay chặn tôi lại: “Bây giờ em phải theo anh về nhà xin lỗi mẹ anh!”
Tôi lập tức hất tay anh ta ra: “Đồ thần kinh!”
Rồi mở tủ giày, lấy đôi giày cao gót của mình.
Tống Yến Huy vẫn không chịu buông tha, túm chặt lấy cánh tay tôi, gằn giọng:
“Thẩm Tinh! Chuyện ly hôn là giữa anh và em, em không nên trút giận lên bố mẹ anh. Họ luôn coi em như con gái ruột. Em phải theo anh về nhà, thành khẩn xin lỗi họ.”
Xem tôi như con gái ruột? Là kiểu bắt làm trâu làm ngựa mà vẫn bảo là con gái đấy à?
Nếu vậy thì đúng là nhà họ Tống này “yêu con” kiểu thật đặc biệt.
Lửa giận trong lòng tôi suýt nữa thì bùng phát thành núi lửa.
Tôi cầm lấy một chiếc giày cao gót, nhắm thẳng gót nhọn về phía trán anh ta.
“Tôi đếm đến ba, anh mà còn không buông ra, thì liệu hồn. Một, hai…”
Còn chưa kịp đếm đến ba.
Tôi vừa giơ cao tay chuẩn bị nện cho anh ta một phát thì Tống Yến Huy đã hất mạnh tay tôi ra, tránh sang một bên.
Anh ta trừng mắt nhìn tôi, mặt cắt không còn giọt máu, miệng quát lớn:
“Cô điên rồi! Cô đúng là đồ điên! Đàn bà chua ngoa như cô, tôi nhất định phải ly hôn!”
Tôi lập tức thu lại biểu cảm, lạnh lùng nhấn từng chữ:
“Được. Ly hôn thì ly hôn. Tôi muốn bảy mươi phần trăm tài sản.”
“Không đời nào!” – Tống Yến Huy trả lời dứt khoát – “Cô dựa vào đâu mà đòi bảy mươi phần trăm? Nể tình tôi còn áy náy với cô, cùng lắm chia cho cô một nửa tài sản. Cô muốn thì lấy, không muốn thì cứ việc kiện ra tòa!”
Tôi nhìn gương mặt càng lúc càng đáng ghê tởm ấy, ánh mắt lạnh như băng.
Hóa ra chia cho tôi một nửa đã là “ban ơn” của anh ta rồi đấy?
“Được thôi, vậy thì tôi chơi tới cùng!”
Nói dứt lời, tôi cầm túi xách và chìa khóa, đập cửa mà đi thẳng.
9
Tôi lái xe về nhà ba mẹ.
Nhưng đến nơi mới phát hiện, ba mẹ đều không có ở nhà.
Gần đây công việc cứ cuốn lấy tôi không dứt, đã hơn nửa tháng rồi tôi chưa ghé qua nhà ba mẹ.
Gọi điện cho ba mới biết, mẹ tôi đang nằm viện.
Là viêm phổi do biến chứng từ cúm.
Bọn họ sợ tôi lo lắng nên vẫn giấu không nói.
Tôi vội vã lái xe đến bệnh viện.
Không ngờ lại chạm mặt ba mẹ chồng đang đến phục hồi chức năng tại bãi đỗ xe bệnh viện.
Ba chồng tôi nghiêng đầu ngồi trên xe lăn.
Khi nhìn thấy tôi, vẻ mặt ông ta lại mang theo chút căm tức.
Trông như thể muốn mắng tôi một trận.
Tôi thật sự thấy cạn lời.
Lão già này được tôi vất vả chăm sóc hơn hai năm, mỗi tuần năm ngày tôi đều đưa ông ta chạy đôn chạy đáo giữa bệnh viện và phòng khám đông y.
Vợ ông ta, con trai ông ta, chẳng ai bận tâm.
Giờ tôi chỉ mới không đưa ông ta đi viện được đúng một lần.
Mà ông ta đã hằn học với tôi như thế.
Quả nhiên, một gia đình mà, không thể chỉ có một loại người, đúng là cả lũ vong ân phụ nghĩa.
Mẹ chồng nhìn thấy tôi, khoanh tay trước ngực, bật cười khinh miệt: “Sao? Giờ biết sợ rồi à? Đích thân đến đây xin lỗi tôi? Nếu cô chịu quỳ xuống cầu xin tôi, thừa nhận lỗi sai của mình, thì tôi với ba của Yến Huy có lẽ còn nể tình mà tha cho cô. Bằng không, đừng mơ bước vào cửa nhà họ Tống nữa!”
Cứ làm như tôi tha thiết muốn bước vào cái nhà đó lắm vậy.
Tôi lạnh nhạt lườm bà ta một cái, khẽ nhếch môi đáp:
“Nếu đầu bà có vấn đề, thì tranh thủ hôm nay đang ở bệnh viện đi kiểm tra luôn đi, đừng đứng đây tự biến mình thành trò cười.”
Nói xong, tôi quay đầu bước thẳng về phía thang máy khu nội trú.
Sau lưng, giọng mắng nhiếc điên cuồng của bà ta vang lên rần rần.