Chồng tôi tráo đổi con của tôi và Bạch Nguyệt Quang - Chương 2
4
Tôi đá văng Chu Trạch ra xa: “Cút đi!”
Hắn ngã sõng soài xuống đất, nhưng rất nhanh đã bò dậy, cẩn thận đi theo sau tôi, ra vẻ nhún nhường lấy lòng.
Tôi chẳng buồn để ý, cứ thế bước đi, ngang qua phòng bệnh, liếc nhìn Lý Hiểu Nguyệt đang ngồi trên giường với dáng vẻ như thể trời sập đến nơi, nhưng không dừng lại.
Chu Trạch đứng đó, nhìn Lý Hiểu Nguyệt, rồi lại nhìn bóng lưng tôi, cắn chặt răng, cuối cùng vẫn quyết định chạy theo.
Ngay sau đó, Lý Hiểu Nguyệt cầm lấy điện thoại bên giường, nhắn tin cho hắn.
Tất cả hội thoại của bọn họ đều bị Phương Hòa ghi lại, cả video cũng có luôn. Nếu chuyện này lộ ra ngoài, mọi thứ coi như chấm dứt.
Chu Trạch phải lấy được đoạn ghi hình và hủy nó.
Dù gì đi nữa, bọn họ chính là thủ phạm chính.
Nếu cô ta bị hủy hoại, thì Chu Trạch cũng không thể thoát.
Nhắn tin xong, Lý Hiểu Nguyệt nắm chặt điện thoại, chờ phản hồi của Chu Trạch.
Tôi nhìn Chu Trạch vẫn mặt dày bám theo, khẽ nhếch môi cười, nhưng không đuổi hắn đi.
Điện thoại hắn không ngừng reo lên từng tiếng một
Chẳng cần nghĩ cũng biết là ai nhắn tin vào lúc này.
Tôi nhướn mày, giọng điệu có chút trêu chọc: “Sao anh không xem thử đi? Nhỡ đâu là chuyện quan trọng thì sao?”
Chu Trạch cười gượng: “Làm gì có chuyện nào quan trọng hơn vợ chứ? Chuyện tráo đổi con, đều là do Lý Hiểu Nguyệt cầu xin anh thôi.”
“Cô ta quyến rũ anh, anh nhất thời hồ đồ mới đồng ý. Anh thề sau này sẽ không liên lạc với cô ta nữa. Tuyệt đối không có lần sau.”
Tôi im lặng nhìn hắn, đôi mắt vẫn chăm chú dán chặt vào màn hình điện thoại, dù miệng thì đang nói với tôi.
Tôi nhếch môi cười nhạt: “Thật à? Nhưng anh vẫn nên xem thử đi. Nhỡ đâu có tin gì quan trọng, bỏ lỡ thì tiếc lắm đấy.”
Mắt Chu Trạch sáng lên, đầy hy vọng: “Vợ ơi! Em tha thứ cho anh rồi đúng không? Anh biết ngay mà, em là người thương anh nhất mà!”
Nói rồi, hắn vội vã mở điện thoại lên đọc.
Tôi nhìn chằm chằm vào hắn, thấy nụ cười trên mặt hắn trong chớp mắt cứng đờ.
Biểu cảm của Chu Trạch lập tức chuyển thành phẫn nộ: “Cô đã quay video!”
Tôi thản nhiên gật đầu: “Đúng thế. Quả nhiên là tin nhắn không thể bỏ lỡ nhỉ?”
Hơi thở của Chu Trạch bắt đầu trở nên gấp gáp: “Dư Vi! Em không thể rộng lượng hơn một chút sao?”
“Nguyệt Nguyệt mất chồng, con cô ấy không có cha, đã đủ đáng thương rồi! Nếu chuyện này bị lộ ra, sau này cô ấy biết giấu mặt đi đâu?”
“Hơn nữa, con em cũng đã đổi về rồi, sao em không thể quên chuyện này đi?”
5
Nghe những lời của Chu Trạch, tôi suýt nữa bật cười vì tức giận:
“Mới chỉ là bắt đầu thôi! Trò hay còn chưa chính thức mở màn đâu!”
“Rất nhanh thôi, cô ta sẽ nhận được trát hầu tòa. Số tiền anh tiêu cho cô ta, từng đồng từng cắc, tôi đều có ghi lại, và tôi sẽ lấy lại toàn bộ. Anh không cần lo tôi không đòi được, vì tất cả bằng chứng đều đầy đủ, từng hành động của các người, từng phút từng giây, tôi đều có chứng cứ cả.”
“À, tôi còn đặc biệt chuẩn bị vài màn hình lớn, đặt ngay dưới khu chung cư của cô ta, phát 24/7 không ngừng nghỉ, chiếu lại cảnh hai người tráo đổi con của tôi.”
“Nhân tiện, tôi cũng đặt luôn cho hai người một suất hot search miễn phí.”
Tôi thản nhiên nói ra những gì mình đã làm, chẳng buồn giấu diếm, bởi vì dù Chu Trạch có muốn ngăn cản, cũng đã quá muộn.
Tôi đã sắp xếp tất cả từ lâu rồi.
Chu Trạch cắn răng, tức giận nói: “Dư Vi, em nhất định phải tuyệt tình đến vậy sao?”
Ngay lúc đó, người vệ sĩ mặc đồ đen ngồi sau Chu Trạch bất ngờ ấn mạnh vai hắn xuống ghế:
“Ngồi yên đi.”
Chu Trạch bị giữ chặt, không thể động đậy, lập tức ngoan ngoãn hẳn.
Tôi nhếch môi cười đầy khiêu khích: “Anh có thể làm gì chứ? Anh chẳng làm được gì cả, đúng không?”
Xe nhanh chóng dừng lại trước trung tâm chăm sóc sau sinh.
Cửa xe mở ra, tôi liếc nhìn Chu Trạch một cái trước khi xuống xe.
“Tôi khuyên anh tốt nhất là đừng rời mắt khỏi điện thoại, kẻo bỏ lỡ bất kỳ tin tức quan trọng nào.”
Tôi ngồi xe lăn đi thẳng vào phòng mình từ bãi đỗ xe ngầm.
Lúc này, con tôi đã ăn no, nằm trong nôi ngủ say.
Tôi cầm điện thoại, tiếp tục xử lý những việc tiếp theo.
Không lâu sau, cửa phòng bị đẩy ra.
Chu Trạch bước vào, trên tay còn cầm theo một tấm ván giặt đồ.
Hắn đặt ván giặt xuống đất, sau đó quỳ thẳng lên trên.
“Vợ ơi, anh thực sự biết sai rồi! Anh không nên bênh vực Lý Hiểu Nguyệt. Cô ta chỉ là một cô gái hơn hai mươi tuổi, chúng ta không thể vì một chuyện như vậy mà hủy hoại cả đời cô ta được, đúng không?”
Tôi chậm rãi ngẩng đầu lên, lạnh lùng sửa lại lời hắn:
“Không có ‘chúng ta’. Chỉ có tôi. Không phải ‘cả đời cô ta’, mà là cả đời của anh và cô ta.”
“Anh nghĩ anh có thể đứng ngoài cuộc sao? Tôi nói cho anh biết, chuyện đó là không thể!”
Ánh mắt Chu Trạch trở nên hoảng loạn.
Hắn vốn là một sinh viên nghèo từ vùng núi thi đỗ đại học, sau khi kết hôn với tôi bao năm nay, đã quen tiêu xài hoang phí, chưa từng bước ra ngoài đi làm kiếm tiền.
Nếu tôi ly hôn với hắn
Mọi thứ coi như chấm dứt.
Chu Trạch vội vàng nắm lấy tay tôi, khẩn thiết cầu xin:
“Vợ ơi, anh biết lỗi rồi! Đừng ly hôn với anh, được không?”
“Tiền anh đưa cho Lý Hiểu Nguyệt, anh sẽ tự mình đòi lại. Anh thề sau này sẽ không liên lạc với cô ta nữa!”
“Em tha thứ cho anh lần này đi, được không?”
6
Tôi hất tay Chu Trạch ra, giọng lạnh lùng: “Cút ra ngoài, muốn quỳ thì ra cửa mà quỳ.”
Chu Trạch lập tức ôm tấm ván giặt đồ, chạy ra ngoài cửa quỳ xuống, không dám chậm trễ.
Chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ, chuyện của Chu Trạch và Lý Hiểu Nguyệt đã leo thẳng lên hot search.
Bên phía bệnh viện, mọi người chỉ trỏ bàn tán về Lý Hiểu Nguyệt.
Bên phía trung tâm chăm sóc sau sinh, ai cũng xì xào về Chu Trạch.
Chu Trạch quỳ trên nền đất, điện thoại hắn nhanh chóng rung lên liên tục.
Hắn liếc nhìn tôi đang ngồi trong phòng, không dám nghe máy.
Bên bệnh viện
Toàn bộ số tiền trong tài khoản của Lý Hiểu Nguyệt đều là do Chu Trạch nạp vào, thực chất chính là tiền của tôi.
Bây giờ, tôi kiện cô ta, tài khoản của cô ta bị đóng băng ngay lập tức.
Cộng thêm vụ tráo đổi con bị tôi làm ầm lên, cả bệnh viện ai ai cũng biết chuyện.
Những gia đình vừa mới sinh con trong bệnh viện đều hoảng sợ, kiên quyết đòi bệnh viện đuổi Lý Hiểu Nguyệt đi, sợ cô ta lại tráo đổi con của họ.
Hơn nữa
Cô ta thực sự không còn tiền để đóng viện phí nữa.
Bị ép đến đường cùng, Lý Hiểu Nguyệt chỉ có thể liên tục gọi điện cho Chu Trạch.
Chuông điện thoại của hắn vang lên không ngừng, tôi nghe mà bực bội nhíu mày:
“Anh bận thì cứ đi đi, không cần phải quỳ ở đây.”
Vừa dứt lời, Chu Trạch lập tức cầm điện thoại, ném thẳng xuống đất.
“Rắc!”
Hắn dùng lực quá mạnh, màn hình điện thoại vỡ nát thành từng mảnh.
Bây giờ
Bất kể Lý Hiểu Nguyệt có gọi thế nào, cũng không thể liên lạc được nữa.
Không có điện thoại, hắn cũng không biết chuyện bên ngoài đang diễn ra thế nào.
Tôi ở trung tâm chăm sóc sau sinh một tháng, còn Chu Trạch thì ngoan ngoãn bám theo nịnh nọt suốt một tháng trời.
Rất nhanh, tôi hồi phục sức khỏe, hoàn thành tháng ở cữ và có thể trở về nhà.
Mà điều đó cũng có nghĩa là
Vở kịch thực sự bắt đầu.
Chu Trạch thấy tôi không nhắc đến chuyện ly hôn nữa, hắn thả lỏng, cho rằng chúng tôi đã quay lại như trước đây.
Nhưng thực tế là
Từ đầu đến cuối, tôi chưa bao giờ nói rằng sẽ không ly hôn.
7
Đêm đầu tiên trở về nhà
Nửa đêm, tôi mở mắt, bật dậy khỏi giường, với lấy một cây gậy bên cạnh, giáng thẳng xuống người Chu Trạch.
“Con tôi đâu?! Con tôi ở đâu?! Anh đã đem con tôi đi đâu rồi?!”
Chu Trạch bị đánh đến mức ôm đầu chạy tán loạn: “Nửa đêm rồi cô còn làm cái gì vậy?! Con chẳng phải đang ngủ trong phòng sao?!”
“Đó không phải con tôi! Anh lại tráo đổi con tôi nữa đúng không?!”
“Trả con lại cho tôi!”
Tôi không nghe bất cứ lời nào hắn nói, cứ như bị ám ảnh đến phát điên, nhưng rất nhanh tôi lại tỉnh táo lại.
Tôi chớp mắt, đột nhiên buông gậy xuống, ngây thơ nhìn hắn: “Ôi chồng ơi, sao trông anh thê thảm thế?”
Chu Trạch sờ lên mặt, cảm nhận vết thương trên da, giọng đầy khó chịu: “Tôi còn muốn hỏi cô đấy! Nửa đêm nửa hôm phát điên cái gì?!”
Tôi mỉm cười, ánh trăng bạc chiếu qua cửa sổ, phủ lên khuôn mặt tôi một vẻ lạnh lẽo đầy rợn người:
“Vừa rồi, em nằm mơ.”
“Em mơ thấy anh và Lý Hiểu Nguyệt lại tráo đổi con của em.”
Chu Trạch bị nụ cười của tôi dọa đến sởn cả gai ốc, hắn run rẩy hỏi: “Vợ ơi, em có khi nào bị trầm cảm sau sinh không?”
Tôi khẽ cười: “Có thể lắm.”
Chu Trạch vội vã an ủi: “Không có chuyện đó đâu vợ à! Con của chúng ta vẫn đang ngủ yên trong phòng. Anh đưa em đi xem nhé?”
Tôi lắc đầu: “Trẻ con ngủ rất nông, đừng làm phiền nó.”
Từ đó về sau
Ban ngày tôi nghỉ ngơi.
Ban đêm tôi phát điên.
Chu Trạch bị tôi hành đến mất ăn mất ngủ, người đầy thương tích.
Mỗi lần nổi điên xong, tôi đều viết giấy cam đoan, nhưng lần sau lại tiếp tục.
Rồi lại viết giấy cam đoan.
Cho đến một ngày
Tôi đánh gãy tay hắn.
Chu Trạch không chịu nổi nữa, cuối cùng báo cảnh sát.
Trong đồn cảnh sát
Viên cảnh sát nhìn tôi, nghiêm giọng hỏi: “Tại sao cô lại đánh Chu Trạch?”
Tôi nước mắt rưng rưng, giọng run rẩy:
“Tôi cũng không muốn đâu… Nhưng anh ta đã tráo đổi con tôi một lần.
Tôi quá sợ hãi, mỗi đêm đều gặp ác mộng…”
Nhờ có bảng quảng cáo phát suốt 24/7 của tôi, cảnh sát nhanh chóng nhận ra Chu Trạch.
Một người mới sinh con, lại bị chồng tráo đổi con ngay khi vừa sinh, tinh thần chấn thương nặng nề
Ai mà không thông cảm?
Hơn nữa
Tình trạng của tôi thuộc về trầm cảm sau sinh, còn giữa tôi và hắn là quan hệ vợ chồng, thuộc phạm vi tranh chấp gia đình.
Tôi có thái độ nhận lỗi rất tốt, nên chẳng mấy chốc đã được thả ra.
Lúc tôi và Chu Trạch cùng bước ra khỏi đồn cảnh sát
Mắt hắn đờ đẫn, râu ria xồm xoàm, cả người tàn tạ, ánh mắt tối tăm đến mức không còn chút sức sống.
Còn tôi?
Vẫn sang chảnh rạng rỡ như xưa.
Cùng lúc đó, bên phía Lý Hiểu Nguyệt
Mọi chuyện cũng đã xử lý xong.
Tiền tôi đòi lại toàn bộ.
Hơn nữa
Cô ta đã trở thành một cái tên nổi tiếng trong thành phố này.
Công ty cũ đuổi việc cô ta, hiện tại không còn công ăn việc làm.
Còn những chuyện sau đó
Tôi chẳng buồn quan tâm nữa.