Chồng Nói Anh Và Tiểu Tam Là Chân Ái - Chương 4
12
Lên xe rồi, không thấy Kim Ngọc đâu.
Sự tò mò khiến tôi không nhịn được mà hỏi:
“Kim Ngọc đâu rồi?”
Lâm Vân hừ lạnh một tiếng:
“Đồ vô dụng, chỉ biết gây rối cho tôi thôi!”
“Cô ta chẳng biết làm gì cả, hỏi cái gì cũng không biết. Nếu cô ta có chút bản lĩnh thì tôi đâu có bị người ta chơi một vố như thế này!”
Đúng là giỏi đổ thừa, những quyết định do anh ta đưa ra, người khác chỉ cần nói nửa câu đã thấy phiền.
Anh ta quay sang, dịu dàng nhìn tôi:
“May mà có em, Kỷ Nhiễm, may mà em vẫn còn yêu anh. Em yên tâm, sau khi mọi chuyện ổn thỏa, anh nhất định sẽ tổ chức lại một lễ cưới hoành tráng cho em.”
“Nói cho cùng, nếu không phải tại con tiện nhân Kim Ngọc kia quyến rũ anh, thì chúng ta đã không thành ra thế này.”
“Em không biết đâu, cô ta không biết nấu ăn cũng chẳng biết làm việc nhà, nhà cửa lúc nào cũng bừa bộn. Ở nhà thì không chăm sóc bản thân, trông chẳng khác gì mụ đàn bà xấu xí. Anh thật sự chịu đủ rồi.”
…
Lâm Vân lải nhải không ngừng, tôi chụp màn hình gửi hết cho Kim Ngọc.
Tôi thích xem kịch vui, muốn xem cặp đôi luôn mồm nói về tình yêu đích thực này sẽ đi được bao xa.
“Chị đừng gạt em nữa, Lâm Vân không bao giờ nói những lời như vậy. Sáng nay anh ấy còn nói gặp được em là điều hạnh phúc nhất đời anh ấy cơ mà.”
“Em biết chị cũng bất đắc dĩ nên mới muốn phá hoại tình cảm của bọn em, em không trách chị đâu.”
Nhìn tin nhắn của Kim Ngọc, tôi chìm trong suy nghĩ.
Đến nơi, Lâm Vân muốn đi vào cùng tôi.
Nhưng người ta không muốn gặp anh ta, nên anh ta chỉ có thể gửi gắm toàn bộ hy vọng vào tôi.
“Kỷ Nhiễm, cảm ơn em đã chịu giúp anh. Nếu bọn họ đưa ra yêu cầu quá đáng thì thôi bỏ đi, miễn là em an toàn, công ty mất cũng không sao…”
Vẻ mặt giằng xé và đau lòng của anh ta diễn xuất vừa khéo.
Nếu tôi chưa từng thấy bộ mặt thật của anh ta, chắc cũng tin mất rồi.
Tôi mỉm cười nói:
“Vậy thôi quay về đi, em có chút sợ rồi.”
Tôi giả vờ định quay đi, Lâm Vân vội vàng giữ tay tôi lại, cẩn thận năn nỉ:
“Thử một lần đi, họ nể mặt An thị nhất định sẽ không làm khó em đâu.”
Tôi thật sự muốn cười quá.
Nửa tiếng sau, tôi bước ra.
Lâm Vân từ xa đã chạy lại đón, tới gần lại làm bộ làm tịch chỉnh sửa áo vest, giả vờ tỏ ra đau lòng vì tôi.
“Kỷ Nhiễm, em vất vả rồi, không thành công cũng không sao, anh không trách em đâu.”
Tôi không nhịn được ngẩng lên nhìn anh ta.
Con người này đúng là thú vị thật.
Rõ ràng là anh ta cầu xin tôi giúp đỡ, giờ lại làm như không trách móc gì tôi.
Tôi giơ chiếc túi tài liệu lên, mỉm cười nói:
“Thành công rồi, tuy hơi tốn công sức nhưng mọi thứ đều xứng đáng, phải không?”
Lâm Vân liên tục gật đầu:
“Đúng đúng đúng, tất cả đều xứng đáng. Công ty đó coi như của hồi môn của em, nếu làm mất anh cũng không biết phải đối mặt với em thế nào.”
“Giờ thì tốt rồi, công ty lấy lại được rồi, em cũng về nhà đi, Kỷ Nhiễm.”
“Chỉ cần dọn dẹp lại một chút là có thể ở được rồi.”
Vẫn muốn tôi làm osin dọn dẹp nhà cửa à?
Lâm Vân nóng lòng cầm lấy túi tài liệu trên tay tôi lật xem.
Một phút sau, sắc mặt anh ta thay đổi liên tục.
Ngón tay run rẩy lật đi lật lại mấy lần.
Cuối cùng, anh ta ngẩng đầu lên, nặn ra một nụ cười khó coi:
“Đây… đây là có ý gì? Tại sao lại trở thành tài sản của An thị?”
“Chẳng lẽ… là muốn anh ở rể sao?”
13
Lâm Vân cắn chặt môi, do dự hồi lâu, cuối cùng thở dài một hơi rồi nói:
“Cũng được, dù sao thì tôi cũng có lỗi với em, ở rể cũng không sao.”
Từ xa, chiếc xe đến đón tôi đang tiến lại gần.
Kiều Vân Niên bước xuống xe, sải bước đến bên tôi rồi nắm chặt tay tôi.
Ánh mắt Lâm Vân dừng lại trên bàn tay đang đan xen của chúng tôi, vẻ mặt không thể tin nổi.
Tôi giật lại túi tài liệu trong tay anh ta, rồi đưa cho Kiều Vân Niên:
“Đây là của hồi môn của tôi, anh nghĩ gì vậy?”
Ánh mắt anh ta chuyển sang nhìn Kiều Vân Niên.
Anh ta hỏi:
“Hai người đang ở bên nhau à?”
“Anh thực sự chấp nhận ở bên An Kỷ Nhiễm sao? Cô ta là phụ nữ đã ly hôn đấy!”
Kiều Vân Niên nhìn tôi, đôi mắt đầy ý cười.
Anh ấy làm bộ yếu ớt, giả vờ nói:
“Aizz, không còn cách nào khác, đại tiểu thư nhà họ An cho quá nhiều, anh không thể từ chối được.”
Lâm Vân không biết nói gì với Kiều Vân Niên nữa.
Anh ta chỉ tay về phía Kiều Vân Niên, quay sang tôi hỏi:
“Loại người như hắn mà em cũng để mắt tới à?”
Kiều Vân Niên: “?”
Tôi thở dài, véo nhẹ má Kiều Vân Niên:
“Hết cách rồi, cậu ấy đẹp trai quá mà.”
Lâm Vân bật cười, quay lưng đi rồi lại quay lại nhìn chúng tôi, vẫn cười khẩy:
“Không phải, tôi chẳng lẽ không đẹp trai sao? Em chọn hắn mà không chọn tôi? Hắn rốt cuộc hơn tôi ở điểm nào?!”
Tôi nghĩ ngợi một lúc, ánh mắt hạ xuống nửa thân dưới của anh ta.
Khẽ mím môi, tôi đáp:
“Chủ yếu là… anh quá bẩn thôi.”
Lâm Vân sững người trong chốc lát, vội vàng tiến lại gần tôi:
“Tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi, chắc chắn là em muốn dùng hắn để chọc tức tôi!”
“Nhất định là vì em quá yêu tôi nên muốn thử thách xem tình cảm của tôi có đủ kiên định hay không!”
Anh ta quỳ một gối xuống đất, lấy ra một chiếc nhẫn.
Tôi nhìn thoáng qua, cảm thấy quen mắt…
Đây chẳng phải là chiếc nhẫn đính hôn trên ngón tay giữa của Kim Ngọc cách đây không lâu sao?
Nước mắt lưng tròng, Lâm Vân nói:
“Kỷ Nhiễm, khi đi tìm em, tôi đã nghĩ kỹ rồi. Dù có thành công hay không, tôi cũng sẽ cầu hôn em, giống như trước đây.”
“Cưới anh nhé!”
Sắc mặt Kiều Vân Niên có chút khó coi, tôi vội vàng nắm tay anh ấy để an ủi.
Tôi nhận lấy chiếc nhẫn từ tay Lâm Vân.
Gương mặt anh ta lập tức rạng rỡ, đứng dậy, còn không quên khiêu khích liếc nhìn Kiều Vân Niên một cái.
Tôi cảm nhận trọng lượng của chiếc nhẫn trong tay, rồi thản nhiên vứt xuống đất, chậm rãi nói:
“Hàng fake cao cấp đấy nhỉ…”
Sắc mặt Lâm Vân tối sầm lại, vội vàng giải thích:
“Không thể nào! Chiếc nhẫn đó tốn mấy trăm triệu đấy! Sao có thể là đồ giả được?!”
“Những thứ giả đó tôi chỉ tặng cho loại người như Kim Ngọc thôi, còn em sao có thể chứ!”
Tôi lắc đầu hỏi:
“Anh mua của ai vậy?”
Ánh mắt Lâm Vân tối lại.
Một lúc sau, anh ta cúi xuống nhặt chiếc nhẫn lên.
Anh ta nói:
“Kỷ Nhiễm, em chờ tôi, xử lý xong chuyện này tôi sẽ đến đón em về nhà.”
Lâm Vân lái xe rời đi.
Đón tôi về nhà? Anh còn nhà để về sao?
14
An Kỷ Nhiễm từ nhỏ đã tiếp xúc với vô số hàng hiệu, chỉ cần nhìn thoáng qua là biết thật giả.
Lâm Vân đương nhiên không nghi ngờ lời cô nói.
Vậy nên anh ta tìm đến tên buôn hàng cũ để tính sổ.
Nếu là trước đây, anh ta ít nhất cũng là Lâm tổng nho nhỏ, bọn buôn hàng cũ dù gì cũng phải nể mặt vài phần.
Nhưng giờ đây, anh ta chỉ là một con chó mất nhà đang trên bờ vực phá sản.
Vì vậy, khi anh ta tìm đến cửa tính sổ, không chút thương tình, bọn họ đánh anh ta một trận tơi bời rồi ném ra ngoài.
Khi Kim Ngọc tìm thấy anh ta, tay chân của anh ta đều đã bị đánh gãy,
Bị ném vào rãnh nước bẩn thỉu.
Không thể bò dậy cũng không chết được.
Lâm Vân đưa tay về phía Kim Ngọc:
“Tiểu Ngọc, anh biết mà, em nhất định sẽ đến đón anh.”
Nhưng ngay giây tiếp theo, từ sau lưng Kim Ngọc bước ra một người đàn ông, ôm lấy eo cô ta.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Lâm Vân, Kim Ngọc lấy đi số tiền tiết kiệm cuối cùng của anh ta.
Kim Ngọc vừa khóc vừa nói:
“Anh làm sao mà ra nông nỗi này? Có đau không?”
Cô ta giả vờ hốt hoảng kiểm tra vết thương trên người Lâm Vân, nhưng lại mạnh tay đến mức khiến anh ta đau đớn rên rỉ, nước mắt cảm động tuôn rơi.
Anh ta nghĩ, quả nhiên Kim Ngọc rất yêu anh ta, tình yêu của bọn họ mới là chân thật.
Tình cảm này An Kỷ Nhiễm mãi mãi không thể nào sánh bằng.
“Em sẽ chọn một mảnh đất đẹp nhất để chôn cất anh, yên tâm mà đi đi.”
Nụ cười trên môi Lâm Vân chợt tắt, sắc mặt tái nhợt, anh ta nằm bò dưới đất, vội vàng túm lấy vạt váy của Kim Ngọc.
“Em đang nói gì vậy, Tiểu Ngọc?”
Anh ta gượng cười méo mó.
“Chúng ta không phải là tình yêu đích thực sao?”
“Anh xin em, cứu anh với, anh không muốn chết đâu.”
Kim Ngọc sợ hãi giật mạnh vạt váy ra, núp vào lòng người đàn ông kia rồi cùng hắn rời đi.
Cảnh tượng này như lưỡi dao sắc nhọn đâm thẳng vào tim Lâm Vân.
Người phụ nữ trước mặt rõ ràng hôm qua còn thủ thỉ lời yêu với anh ta.
Khi anh ta dần chấp nhận hiện thực tàn nhẫn này thì An Kỷ Nhiễm xuất hiện.
Cô vẫn rực rỡ chói lóa như vậy, rạng rỡ đến mức khiến anh ta khiếp sợ.
Anh ta chỉ muốn một lần nữa giam giữ An Kỷ Nhiễm lại.
Khi tôi nhìn thấy Lâm Vân, anh ta đã nửa sống nửa chết rồi.
Nằm trong rãnh nước bẩn thỉu, bàn tay đầy thương tích vẫn nắm chặt một mảnh vải rách.
“Tốt quá, anh vẫn chưa chết.”
Tôi nói.
Nước mắt Lâm Vân rơi xuống, khóe miệng giật giật gọi khẽ tên tôi:
“Kỷ Nhiễm, là tôi sai rồi.”
“Kim Ngọc vốn không phải người tốt.”
Đến giờ phút này, anh ta vẫn đổ hết trách nhiệm lên đầu người phụ nữ khác.
Tôi lạnh lùng ra hiệu một cái, lập tức có người khiêng anh ta lên xe đưa đến bệnh viện.
Từ giờ trở đi, anh ta sẽ chỉ có thể sống một mình trong căn phòng trắng toát đó.
Không phải thích giam cầm người khác lắm sao? Vậy thì hãy tận hưởng đi.
Chỉ có điều, anh ta thật vô dụng, y tá nói mới đến tháng thứ ba đã phát điên rồi.
Như vậy sao được, anh ta còn phải ở đó cả đời cơ mà.
Vậy nên, tôi tiện tay ném luôn Kim Ngọc – kẻ bị lừa hết tiền bạc đến mức phải tìm đến cầu cứu – vào đó.
Cùng một phòng với Lâm Vân.
Tình yêu đích thực thì phải ở bên nhau cả đời, cùng nhau thối rữa đến tận cùng.