Chồng Mặc Đồ Tang Chịu Tang Cho Ba Bạn Gái Cũ - Chương 4
Vài ngày sau, mẹ của Trần Huy lại đến nhà tôi khóc lóc.
Tôi nghĩ có lẽ gia đình họ sinh ra đã giỏi khóc lóc.
Cả nhà hết người này khóc lại đến người kia, khóc xong chuyện của mình rồi vẫn còn sức để khóc thương ba người khác.
Trong lòng tôi ngao ngán nghĩ:
Đúng là tôi đã mù mắt khi chọn người đàn ông như vậy.
Mẹ chồng cũ vừa khóc vừa kể lể:
“Con đàn bà đó ác độc lắm! Nó nói Trần Huy cưỡng bức nó!”
Dòng suy nghĩ của tôi lập tức bị kéo về thực tại, hoàn toàn choáng váng vì sốc.
Thì ra, Trần Huy đã xem chiếc USB tôi đưa cho anh ta và thấy được toàn bộ sự quấy rối dai dẳng của Bạch Bình đối với tôi.
Anh ta đổ hết mọi lỗi lầm dẫn đến ly hôn lên đầu Bạch Bình, rồi cắt đứt quan hệ hoàn toàn với cô ta.
Bạch Bình thì lại cho rằng Trần Huy phải chịu trách nhiệm với mình.
Nhưng Trần Huy cảm thấy mình đã hy sinh quá nhiều vì cô ta, nếu còn tiếp tục đánh đổi cả tương lai thì thật không đáng.
Hai người cãi nhau suốt hai ngày, cuối cùng Trần Huy không kìm được mà đánh Bạch Bình.
Không ngờ rằng, Bạch Bình lập tức đi báo cảnh sát, tố cáo Trần Huy cưỡng bức cô ta!
Mẹ tôi nghe xong, có vẻ hả hê:
“Ôi chao, chuyện này cô tìm chúng tôi thì ích gì chứ! Phải tin vào công lý, tin vào pháp luật chứ!”
Mẹ chồng cũ khóc sướt mướt nhìn tôi:
“Con đi nói giúp Trần Huy với cảnh sát được không?”
Tôi bật cười:
“Chuyện này làm gì có kiểu tôi tự dưng đến xin xỏ giúp chứ?”
“Vả lại, họ ở bên nhau kiểu gì, tôi làm sao biết được!”
Mẹ chồng cũ bất lực, đành thất thểu ra về.
Chuyện của Trần Huy nhanh chóng lan truyền khắp mạng xã hội.
Những người quen biết anh ta đều lắc đầu ngán ngẩm khi nhắc đến.
Một người đang có công việc ổn định, lấy được cô gái bản địa ở Hải Thị, vừa mua nhà mới, xe mới, sắp được làm bố.
Vậy mà lại không biết trân trọng, làm ra chuyện như vậy.
Đối với xã hội, đàn ông có thể tài giỏi nhưng cặn bã, có thể ngạo mạn vì tài năng, hoặc kém cỏi nhưng phẩm hạnh thanh cao.
Nhưng tuyệt đối không được vừa ngu ngốc vừa không biết trân trọng những gì mình có.
Trần Huy chính là kẻ vừa ngu ngốc vừa không biết trân trọng trong mắt người đời.
Ba mẹ anh ta bất lực, phải đến công ty của Bạch Bình làm loạn.
Dù sao thì cũng là Bạch Bình chủ động liên lạc với Trần Huy trước.
Rùm beng một hồi, Bạch Bình cũng không thể tiếp tục công việc nữa.
Nói cho cùng, Trần Huy vẫn còn may mắn.
Tội danh như vậy không thể chỉ dựa vào lời nói của Bạch Bình mà kết tội.
Sau khi điều tra rõ ràng, người ta phát hiện Bạch Bình hoàn toàn vu khống, Trần Huy vô tội.
Nhưng định nghĩa của pháp luật và định nghĩa của lòng người không giống nhau.
Dùng từ “mất hết danh dự” để miêu tả Trần Huy cũng chẳng hề quá chút nào.
Trước khi rời khỏi Hải Thị, anh ta tìm đến gặp tôi.
“Anh đã có lỗi với em.”
Anh ta quyết định về quê sống cùng ba mẹ.
Số tiền còn lại đủ để mua một căn nhà nhỏ ở quê, nơi đó áp lực dư luận sẽ ít hơn.
Tôi vẫn giữ vẻ mặt lạnh tanh.
Anh ta nói thêm:
“Nhưng trước khi mọi chuyện xảy ra, anh hoàn toàn không phản bội gia đình.”
Tôi không nhịn được hỏi:
“Anh nghĩ thế nào mới gọi là phản bội? Là lên giường với nhau à?”
Trần Huy cứng họng, im lặng.
“Trong mắt tôi, khi đã đặt ưu tiên của người khác lên trên người bạn đời của mình trong hôn nhân, thì đã là phản bội rồi.”
Môi Trần Huy mấp máy, tôi giơ tay ngăn anh ta lại.
“Thực ra, tôi chẳng hề muốn gặp anh.
Vết thương mà anh gây ra cho tôi, không vì thời gian mà phai nhạt, cũng không vì sự sa sút của anh mà tôi cảm thấy hả dạ.”
“Tôi đến gặp anh hôm nay, chỉ vì muốn nhìn thấy trò hề của anh thôi.”
Khóe miệng Trần Huy trĩu xuống:
“Em… hận anh đến vậy sao?”
“Hận? Không đâu.
Tôi chỉ là nhìn thấu con người anh, khinh thường anh, và hối hận mà thôi.”
Tôi chân thành, bình thản nói.
Bây giờ tôi hai mươi chín tuổi, ở Hải Thị có nhà có xe, ba mẹ có lương hưu, bản thân tôi da trắng chân dài, thông minh tài giỏi.
Cuộc sống của tôi, dù từng đi sai đường, vẫn có vô vàn khả năng tươi đẹp đang chờ phía trước.
Nhưng Trần Huy thì không.
Anh ta sẽ bị kéo trở về vạch xuất phát nơi mà anh ta vốn thuộc về.
Nhìn thấy viễn cảnh ba mươi năm tới của anh ta, đó mới chính là điều khiến tôi cảm thấy hả dạ.
Trần Huy đứng sững tại chỗ, không nói thêm lời nào.
Tôi chậm rãi đứng dậy:
“Về quê của anh đi.”
“Trần Huy, cả đời này đừng bao giờ liên lạc với tôi nữa.”
“Tôi sợ anh, càng về sau, sẽ càng hối hận!”
Bốn năm sau, tôi bế Nhân Nhân đi chụp ảnh gia đình.
Để mừng sinh nhật tròn một tuổi của con, cả hai bên ông bà đều vui vẻ tụ họp lại.
Chồng tôi hôn nhẹ lên má tôi:
“Cảm ơn em, người vợ tuyệt vời nhất trên thế gian này.”
“Tuyệt ở chỗ nào chứ?”
“Vì em đã sinh cho anh một cô con gái đáng yêu thế này, như vậy là tuyệt nhất rồi!”
Khóe miệng tôi cong lên nụ cười hạnh phúc, nhẹ nhàng ôm lại anh ấy.
Mẹ tôi và mẹ chồng thay đồ xong bước ra, bốn ông bà cùng nhau chụp một bộ ảnh trước.
Lúc đó, bạn tôi nhắn tin đến:
“Trần Huy xảy ra chuyện rồi!”
Chụp ảnh xong, tôi mới gọi lại cho bạn.
Bạn cảm thán:
“So với cuộc sống hiện tại của cậu, thật may là hồi đó đã ly hôn với anh ta.”
“Đúng là chỉ biết làm những chuyện ngu ngốc.”
Thì ra sau khi về quê, Bạch Bình cũng theo về cùng.
Cả nhà Trần Huy không hề có chút thiện cảm nào với cô ta, nhưng cũng không ngăn cản cô ta ra vào nhà như cơm bữa.
Thời gian trôi qua, đừng nói đến chuyện cưới vợ, bất kỳ cô gái nào cũng tự động tránh xa anh ta ba mét.
Hai người dây dưa qua lại hơn một năm thì Bạch Bình mang thai.
Ba mẹ Trần Huy không còn cách nào khác, vội vàng thúc giục hai người đi đăng ký kết hôn.
Đứa con trai của họ, tính ra còn lớn hơn Nhân Nhân nhà tôi một tuổi.
Nhưng không ngờ rằng, Trần Huy lại sinh ra căm hận Bạch Bình vì chuyện này.
Anh ta cảm thấy chính Bạch Bình đã giam cầm mình trong cuộc hôn nhân bất hạnh, từ đó cũng không thèm nhìn mặt con trai lấy một lần.
Ở quê nhà, anh ta sống buông thả, trở thành kẻ ăn chơi trác táng nhất vùng.
Bạch Bình ngày ngày chạy theo anh ta, thậm chí có lúc còn bế cả con đi tìm chồng.
Có lần, khi Trần Huy đang bàn chuyện làm ăn, Bạch Bình ôm con với khuôn mặt đầy oán hận lao vào.
Lặp lại nhiều lần, cấp trên của Trần Huy đương nhiên không muốn giao cơ hội tốt cho anh ta nữa.
Bạn tôi cười nói:
“Tớ cũng từng bị cô ta chặn một lần đấy.
Hôm đó, lớp trưởng vừa từ nước ngoài về, mấy người bạn học cũ hẹn nhau tụ họp, cô ta đột nhiên xuất hiện, mặt xanh mét.”
Tôi tò mò hỏi:
“Chẳng lẽ Trần Huy bên ngoài vẫn ăn chơi lăng nhăng à? Nếu không, sao cô ta lại phát điên như vậy?”
Bạn tôi cười phá lên.
Trần Huy, khi đối mặt với Bạch Bình không còn ánh hào quang “bạn gái cũ” bao phủ, liền mất hết hứng thú.
Anh ta ở quê kết giao rộng rãi, quan hệ phức tạp.
Chỉ cần Bạch Bình làm loạn, anh ta liền nói:
“Hồi đó chẳng phải em thích anh vì anh yêu thương tất cả mọi người à?”
Nghe nói khi tin tôi kết hôn lan truyền, Trần Huy suy sụp một thời gian dài.
Bạch Bình trách anh ta tham lam, đứng núi này trông núi nọ.
Trần Huy đáp lại:
“Em cũng là từ cái núi đó nhảy sang cái bát này, giờ còn giả vờ thanh cao gì chứ?”
Hai vợ chồng cứ cãi cọ ầm ĩ, ngày tháng trôi qua chẳng yên ổn chút nào.
Bước ngoặt xảy ra vào nửa năm trước.
Trần Huy nhận được cuộc điện thoại rồi giữa đêm lao ra ngoài.
Bạch Bình chạy theo chặn lại.
Cả hai không ai để ý rằng, đứa con chưa đầy hai tuổi của họ đã tỉnh giấc.
Khi tỉnh dậy, phát hiện trong nhà không có ai, nó lảo đảo đi ra ngoài tìm.
Không may, nó va phải bàn, khiến bình nước sôi mà Bạch Bình để trên bàn đổ thẳng xuống đầu.
82% diện tích cơ thể bị bỏng độ ba, phải chuyển viện hai lần mới tạm thời ổn định.
Chỉ tiếc rằng, tuy không bị hủy dung nhan, nhưng đôi tay nhỏ bé của đứa trẻ đã hoàn toàn biến dạng.
Tôi nghe mà lạnh sống lưng, không kìm được ôm chặt Nhân Nhân, vuốt ve con hết lần này đến lần khác.
Bạn tôi thở dài:
“Cậu biết Trần Huy đã làm gì không?”
“Chuyện gì?”
Bạn tôi thở dài:
“Hắn ta… đánh Bạch Bình đến tàn phế.
Gãy bốn cái xương sườn, gãy một chân, ngón cái còn bị hắn chặt đứt!”
Tôi nổi da gà:
“Sao có thể đổ hết tội lỗi lên đầu Bạch Bình được chứ?”
Bạn tôi nói:
“Dù sao thì bây giờ hắn ta cũng bị bắt rồi.
Tớ đoán sẽ không được xử nhẹ đâu.”
Tôi ngẩn người tắt điện thoại.
Chồng tôi ghé lại gần:
“Sao thế em?”
Tôi ôm chặt lấy anh:
“Nghe được chuyện kinh khủng quá.”
Anh khẽ cười trên đỉnh đầu tôi:
“Sao em như trẻ con vậy. Đã muốn nghe mà lại sợ.”
“Thế… tối nay để mẹ bế Nhân Nhân ngủ, anh dỗ em nhé?”
Tôi dụi đầu vào ngực anh, khẽ nói:
“Ừm.”
“Anh phải dỗ em thật tốt đấy.”
Tôi hít sâu một hơi, trên người anh thoang thoảng mùi sữa tắm giống hệt của tôi.
Nhanh lên, hãy để mùi hương này giúp tôi quên đi những chuyện không hay.
Dù sao thì đối với tôi, cuộc sống hiện tại đang ngập tràn hạnh phúc.
Còn quá khứ, chỉ là những điều không đáng để nhớ mà thôi.