Chồng Mặc Đồ Tang Chịu Tang Cho Ba Bạn Gái Cũ - Chương 3
Trong thời gian chờ ly hôn chính thức, ba mẹ chăm sóc tôi như chăm em bé.
Cả nhà Trần Huy đều im lặng, không hề có chút động tĩnh nào.
Ba tôi hài lòng nói:
“Chỉ cần dứt khoát rõ ràng, thì chuyện gì cũng đáng giá.”
Mẹ tôi thì có phần không cam lòng:
“Làm chồng làm vợ với nhau, gây chuyện là Trần Huy. Thế mà cả nhà họ lại như chẳng có chuyện gì xảy ra.”
Tôi lật lật điện thoại, thản nhiên đáp:
“Có lẽ họ đã sắp xếp cuộc sống mới rồi.”
Tôi nói không phải vô căn cứ.
Không giống như Trần Huy, dạo này Bạch Bình nhảy nhót trong điện thoại tôi còn nhiều hơn cả quảng cáo.
Cô ta dường như sợ tôi đổi ý, đều đặn ba bữa mỗi ngày gửi cho tôi ảnh chụp màn hình tin nhắn trò chuyện giữa cô ta và Trần Huy.
Cô ta an ủi Trần Huy, nói rằng sẽ sang gặp tôi để giải thích.
Trần Huy đáp rằng cô ta không sai, là do anh ta chưa làm tốt việc “công tác tư tưởng” với tôi.
Bạch Bình lại nói cô ta thấy có lỗi với anh ta, vì đã khiến cuộc sống của anh ta xáo trộn đến mức này, cảm giác tội lỗi làm cô ta mất ngủ.
Trần Huy đáp:
“Em phải chăm sóc tốt cho bản thân, nếu không anh sẽ lo lắng.”
…
Đến đoạn sau, hai người họ đã bắt đầu chia sẻ về những bức tường họ nhìn thấy khi thức dậy và những vì sao họ ngắm nhìn khi đi ngủ.
Bạch Bình đắc ý nhắn cho tôi:
“Người phụ nữ nhỏ nhen như cô, định mệnh không bao giờ có được hạnh phúc đâu!”
Tôi cũng gửi lại cho cô ta những bức ảnh.
Đều là tin nhắn Trần Huy gửi xin lỗi và nài nỉ tôi tha thứ.
Bạch Bình đáp:
“Cô cứ chờ mà xem!”
Không biết cô ta đã nói gì với Trần Huy.
Hoàn toàn khác với thái độ từ chối nói chuyện ly hôn ban đầu, Trần Huy đột nhiên bắt đầu chủ động bàn bạc chuyện ly hôn với tôi.
Anh ta đầy tự tin nói:
“Phi Phi, cho dù chúng ta có ly hôn, anh vẫn sẽ chứng minh cho em thấy, người anh yêu thật lòng chính là em.”
“Chờ khi quay lại bên nhau, chúng ta sẽ sinh thêm một đứa con, cùng sống hạnh phúc bên nhau!”
Mẹ tôi hỏi:
“Nó bị ma Bạch Bình nhập à? Sao nói năng như bị tẩu hỏa nhập ma vậy?”
Nhưng đến giờ phút này, tôi chỉ quan tâm xem anh ta sẽ làm gì.
Có lẽ để chứng tỏ tấm lòng của mình, khi thấy tôi hơi mềm lòng, Trần Huy lập tức quyết định chuyển nhượng căn nhà mới mua cho tôi.
Để tránh rắc rối về sau, tôi đưa lại cho anh ta một khoản tiền, đồng thời làm giấy tờ công chứng chuyển nhượng.
Trần Huy nhìn tôi bằng ánh mắt thâm tình:
“Rồi một ngày em sẽ hiểu được lòng anh.”
Tôi gật đầu qua loa:
“Ừ ừ, rồi sẽ có ngày đó.”
Vừa quay lưng, tôi liền đăng tin bán nhà.
Mẹ tôi có chút lưỡng lự:
“Để lại tự ở cũng được mà.”
Tôi đáp:
“Đến lúc đó ba mẹ anh ta mà kéo đến làm loạn thì sao…”
Mẹ tôi ôm đầu:
“Bán, càng nhanh càng tốt!”
Ngày nhận giấy chứng nhận ly hôn, Trần Huy ăn mặc bảnh bao như chú rể mới.
Nhân viên nhìn chúng tôi, ngập ngừng một lúc:
“Bên này là làm thủ tục ly hôn.”
Tôi đưa phiếu gọi số:
“Đúng rồi, ly hôn.”
Nhân viên liếc qua bộ đồ chỉnh tề của Trần Huy, rồi im lặng tiếp tục các thủ tục.
Lấy xong giấy tờ, mẹ tôi bước tới ôm chặt lấy tôi.
Trần Huy lí nhí gọi bà:
“Mẹ!”
Mẹ tôi xua tay:
“Tôi không nhận nổi đâu.”
Bà ghé vào tai tôi thì thầm:
“Từ nay về sau, mỗi ngày đều là một khởi đầu mới.”
Tôi gật đầu thật mạnh.
Ra đến cửa, phía trước có một người phụ nữ mặc áo khoác dài đang ngó nghiêng vào trong.
Tôi đã xem cô ta quá nhiều lần trên điện thoại, nên chỉ cần liếc mắt là nhận ra ngay.
Đó là Bạch Bình.
Tôi định phớt lờ mà bước thẳng đi.
Nhưng cô ta lại gọi tôi:
“Hướng Phi.”
Tôi và mẹ dừng bước.
Bạch Bình mỉm cười nhạt:
“Cô nên tin tưởng chồng mình nhiều hơn một chút.”
Người đi đường rõ ràng giảm tốc độ, dỏng tai lên nghe.
Phía sau, Trần Huy đang gọi tên tôi.
Tôi bình thản nói:
“Đàn bà lăng loàn bên ngoài đã cho anh ta quá nhiều niềm tin rồi, tôi không rẻ rúng như vậy.”
Bạch Bình nghiêng người bước lên một bước, dùng cơ thể tôi để chắn tầm nhìn của Trần Huy.
Cô ta nói:
“Tôi đã nói rồi, cô không giữ được đàn ông đâu.”
Tôi nghe tiếng bước chân phía sau ngày càng gần.
Ngay khi Trần Huy sắp tới sau lưng tôi,
Tôi mắng:
“Đồ đĩ!”
Đám đông xung quanh rộn lên, ai nấy đều dựng thẳng tai lên nghe ngóng.
Bạch Bình kinh ngạc nhìn tôi, nhưng tôi đã dùng toàn bộ sức lực tát mạnh vào mặt cô ta.
Cô ta bị tát đến loạng choạng lùi lại hai bước, nếu không nhờ Trần Huy kéo lại, chắc chắn đã ngã sõng soài ra đất.
Tôi gào lên trong nước mắt:
“Cô không biết xấu hổ à? Hôm nay chúng tôi ly hôn, cô còn dám đến đây gây sự!”
Bạch Bình hoảng hốt quay sang nhìn Trần Huy:
“Em không có!”
Tôi từng bước áp sát:
“Ba cô chết rồi, cô gọi chồng tôi sang mặc đồ tang chịu tang!”
“Chúng tôi ly hôn, cô còn chực chờ ở ngoài!”
“Cô nói không có? Không có gì? Cô không dụ dỗ người ta? Hai người không phải là đôi gian phu dâm phụ?”
Trần Huy thấy chúng tôi bỏ đi, vội vàng đuổi theo giải thích.
Nhưng đám đông xì xào, ai nấy đều giơ điện thoại lên quay lại.
“Đã mặc đồ tang chịu tang rồi, chắc chắn không chỉ đơn giản là quan hệ bình thường đâu!”
Bạch Bình ôm mặt, kéo tay Trần Huy.
Anh ta chỉ đành ôm lấy cô ta, đứng nhìn theo bóng lưng chúng tôi rời đi.
Vì diễn biến đầy kịch tính vừa rồi, Trần Huy nổi tiếng khắp nơi.
Một tháng trước, anh ta là người yêu cũ có tình có nghĩa.
Một tháng sau, anh ta là gã cặn bã vô lương tâm.
Ngay cả Bạch Bình cũng bị người ta lôi lên mạng, bóc phốt đủ chuyện thật giả lẫn lộn.
Có người tự xưng là đồng nghiệp cũ, nói cô ta xưa nay quen thói dụ dỗ đàn ông.
Có người tự nhận là bạn học cũ, kể rằng cô ta thích “nuôi cá” — nghĩa là giữ nhiều đàn ông cùng lúc để lựa chọn.
Mẹ tôi không bỏ sót một mẩu tin đồn nào, nhấn thích tới tấp như đang đặt đạn xử bắn lũ cặn bã để hả dạ.
Tôi cười bảo:
“Chuyện cũng qua rồi, mẹ còn quan tâm bọn họ làm gì?”
Mẹ tôi nghiêm túc đáp:
“Với mẹ thì chưa qua đâu.”
“Con gái yêu quý của mẹ, nó lại đối xử với con như vậy, cả đời này mẹ cũng không tha thứ được.”
Nghe vậy, mũi tôi cay xè, tựa đầu vào vai mẹ.
“Mẹ có giận con không?”
Mẹ vuốt tóc tôi:
“Giận con chuyện gì chứ?”
“Con thật ngốc nghếch. Chọn tới chọn lui, cuối cùng lại chọn phải người như thế này.
Làm liên lụy đến ba mẹ cũng bị mất mặt.”
Mẹ nghiêm giọng:
“Là nó sai, tại sao con lại phải tự trách mình?”
“Trên đời này, không ai có thể nhìn thấu được lòng người chỉ bằng vẻ bề ngoài.
Nhìn nhầm người thì vứt bỏ thôi.”
Tôi nhắm mắt lại, mỉm cười.
Trần Huy vẫn tiếp tục tìm tôi.
Anh ta không tin khi tôi nói ly hôn nghĩa là tôi thực sự hết tình cảm với anh ta.
Anh ta nghĩ tôi chỉ đang trừng phạt vì anh ta đã làm sai.
Cho đến khi tôi chặn anh ta khỏi danh sách liên lạc, cuối cùng anh ta mới hiểu ra chút ít.
Còn Bạch Bình, có ngày cô ta gửi cho tôi một tấm ảnh khiêu khích đến trần trụi.
Đi kèm là một biểu tượng bàn chân giẫm lên mặt, trên đó viết:
“Biến đi thật xa!”
Tôi vẫn như cũ, lưu lại tất cả những thứ đó.
Sau đó, tôi hẹn gặp Trần Huy.
“Gặp mặt đi!”
Trần Huy ngồi đối diện tôi với vẻ căng thẳng.
Anh ta khẽ nói:
“Anh cứ tưởng… em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh nữa.”
Tôi cúi đầu, không trả lời.
Anh ta tiếp tục:
“Tháng sau là sinh nhật em, anh đã nhờ người mua chuỗi ngọc trai rồi…”
Đúng lúc này, một bóng người đứng ngay bên cạnh chúng tôi.
Trần Huy giật mình ngẩng lên.
Bạch Bình với vẻ mặt tuyệt vọng:
“Anh vẫn còn nghĩ về cô ta sao?”
Trần Huy nhìn cô ta, rồi lại nhìn tôi.
Bạch Bình hỏi:
“Đêm qua anh còn ngủ với em, bây giờ định bỏ qua hết sao?”
Đúng thời điểm đó, tôi đứng dậy, tạt cả cốc cà phê vào mặt Trần Huy.
“Tôi còn tưởng anh thật lòng hối cải.
Hóa ra đã sớm lén lút với con giáp thứ mười ba này rồi!”
Bạch Bình hét lên:
“Tôi không phải con giáp thứ mười ba!”
Tôi cầm túi xách lên, khinh miệt nói:
“Cô không phải con giáp thứ mười ba à?
Chúng tôi ly hôn chưa đầy nửa tháng mà đã ngủ chung với nhau rồi.”
“Đúng, cô không phải. Vì con giáp thứ mười ba cũng không trơ trẽn như cô!”
Nói xong, tôi lấy ra một chiếc USB từ trong túi xách.
“Trần Huy, đây là điều cuối cùng tôi làm vì anh.
Anh hãy xem kỹ, rồi suy nghĩ thật cẩn thận đi!”
Tôi đặt chiếc USB xuống bàn, đẩy Bạch Bình sang một bên rồi rời đi.
Trần Huy luống cuống đuổi theo, nhưng bị Bạch Bình cản lại.
“Các người đã ly hôn rồi, anh có biết không?”
Trần Huy nổi giận:
“Cô ấy là vợ tôi! Tôi làm sai, tôi xin lỗi vợ mình thì có gì sai?”
Bạch Bình vừa khóc vừa hỏi:
“Anh xin cô ta tha thứ, vậy tại sao lại đối xử tốt với em như vậy?”
“Tại sao anh lại mặc đồ tang chịu tang cho ba em?”
“Tại sao anh lại ngủ với em?”
Trần Huy nhìn theo bóng lưng tôi khuất xa dần, gương mặt đầy vẻ tuyệt vọng, thốt lên:
“Vì tôi hèn hạ!”