Chồng Mặc Đồ Tang Chịu Tang Cho Ba Bạn Gái Cũ - Chương 2
Ba mẹ tôi nhanh chóng đến bệnh viện.
“Thế nào rồi con?”
Tôi ngồi trên ghế dài, cầm túi thuốc lên, ra hiệu cho họ về nhà.
Khi tôi và Trần Huy yêu nhau, ba mẹ tôi đã phản đối.
Họ không hài lòng vì Trần Huy học vấn bình thường, gia cảnh cũng chẳng khá khẩm gì.
Cho đến hai năm trước, khi tôi đã lớn tuổi rồi, họ mới miễn cưỡng đồng ý cho chúng tôi kết hôn.
Đối với chuyện tôi mang thai, họ luôn đặc biệt quan tâm.
Ba tôi hỏi:
“Trần Huy đâu rồi?”
Tôi mệt mỏi đáp:
“Về nhà trước rồi.”
Ba mẹ tôi nhận ra có điều không ổn, nhưng họ không hỏi gì thêm.
Cho đến khi tôi ngủ một giấc rồi tỉnh dậy, mẹ mới bước vào phòng ngủ.
Bà hỏi:
“Hai đứa cãi nhau à? Ba con gọi cho Trần Huy mà cậu ta không bắt máy.”
Lúc này, nước mắt tôi không kìm được mà trào ra:
“Mẹ, con muốn ly hôn.”
Mẹ chưa kịp nói gì thì ba đã đẩy cửa bước vào.
“Nó bắt nạt con hả?”
Suốt cả buổi sáng tôi đã gắng gượng chịu đựng, giờ đây cảm xúc như sụp đổ, tôi bật khóc nức nở.
Trong tiếng khóc của tôi, ba mẹ cuối cùng cũng hiểu được đầu đuôi sự việc, sắc mặt họ tối sầm lại.
Ba nghiến răng:
“Đã bảo rồi mà, thằng đó chẳng ra gì.”
Mẹ xua tay ra hiệu cho ba ra ngoài, nhẹ giọng an ủi tôi:
“Đừng nghĩ nhiều nữa, nghỉ ngơi quan trọng hơn.”
Tôi nghẹn ngào nắm lấy tay mẹ:
“Đứa bé này… con không muốn giữ nữa.”
Mẹ giật mình kinh hãi:
“Con khó khăn lắm mới mang thai được…”
“Bác sĩ nói tình hình không tốt, có thể sẽ bị sảy thai.” Tôi ngắt lời mẹ, “Có lẽ… đây là số mệnh.”
Mẹ thở dài:
“Vậy bây giờ phải làm sao đây?”
Bà khuyên nhủ tôi:
“Con nghỉ ngơi đi. Cho dù không giữ đứa bé, con cũng phải hồi phục tinh thần rồi mới đi bệnh viện được.”
Nói xong, mẹ nhẹ nhàng đóng cửa rồi bước ra ngoài.
Tôi dần nín khóc, nhưng vẫn không kiềm được mà mở điện thoại lên xem.
Khung chat của Trần Huy im lìm.
Nhưng trên trang cá nhân, thông báo gắn thẻ đỏ chói mắt hiện lên.
Bạch Bình đăng hàng loạt video —
Trần Huy quỳ gối khóc lóc, dập đầu trước linh cữu.
Bạch Bình vừa khóc vừa đeo băng tay đen cho anh ta.
Hai người họ cùng nhau cúi chào khách viếng tang.
…
Tôi lần lượt nhấn thích từng video và lưu hết lại.
Bạch Bình gửi một biểu cảm mặt cười.
Tôi trả lời cô ta bằng một biểu tượng ngón cái giơ lên.
Bên ngoài vang lên tiếng nói chuyện, tôi nghe loáng thoáng giọng đầy tức giận:
“Hôm nay con bé vào viện rồi, mày đang ở đâu vậy?”
“Cái gì mà không thể về được? Mày có ra dáng làm chồng chút nào không?”
Điện thoại lại reo lên.
Bạch Bình:
“Sao vậy? Không giữ được chồng nên cả nhà cùng ra mặt à?”
Tôi nhìn màn hình rất lâu, rồi bật cười.
Tôi nhắn lại:
“Sao vậy? Không giữ được đàn ông nên để ba mày chết trước à?”
Chẳng mấy chốc, tên của Trần Huy nhấp nháy trên màn hình điện thoại.
Tôi để chuông reo đến khi tự tắt.
Anh ta lại gọi.
Tôi bắt máy, nhưng không nói gì.
Trần Huy mệt mỏi lên tiếng:
“Sao em cứ phải làm khó một người vừa mất ba như vậy chứ?”
“Đặt mình vào vị trí người khác một chút, có khó đến vậy không?”
Tôi tán thưởng:
“Mới qua đó có nửa ngày mà anh đã học được cách đặt mình vào vị trí người khác rồi sao? Thật đáng chúc mừng.”
Giọng Trần Huy đầy bất lực:
“Hướng Phi, không cần làm căng vậy đâu. Ngày mai anh về rồi sẽ giải thích rõ ràng với em.”
Tôi không trả lời, trực tiếp cúp máy.
Sau đó, tôi đăng lên trang cá nhân tấm ảnh kết quả chẩn đoán dọa sảy thai, gắn thẻ từng người trong gia đình chồng và cả bạn bè cấp ba của Trần Huy.
Lời nhắn:
“Đáng thương cho đứa bé này! Ai bảo ba nó cứ phải sốt sắng đi làm hiếu tử ở nhà bạn gái cũ chứ!”
Sáng hôm sau, Trần Huy cùng ba mẹ đến nhà tôi.
Mẹ chồng sốt ruột hỏi:
“Phi Phi, đứa bé vẫn ổn chứ?”
Mẹ tôi cười lạnh:
“Ổn hay không, trong lòng Trần Huy chẳng lẽ không biết sao?”
Mẹ chồng nhìn Trần Huy, thở dài mấy tiếng rồi quay sang khuyên nhủ tôi:
“Nó chỉ đi thăm bạn học cũ thôi, con đừng chấp nhặt làm gì.”
Tôi quay mặt sang chỗ khác, không nhìn, cũng không trả lời.
Ba chồng cười xòa:
“Chúng ta cũng đã trách mắng nó rồi, sau này nhất định nó không dám nữa đâu. Phi Phi, con tha thứ cho nó nhé!”
Ba tôi thẳng thừng đáp:
“Bây giờ Trần Huy nổi tiếng rồi, chúng tôi nào dám bàn chuyện tha thứ hay không.”
Ánh mắt Trần Huy đầy bất mãn khi nhìn tôi:
“Hướng Phi, đừng giận dỗi nữa.”
Ba tôi đẩy mạnh Trần Huy một cái:
“Đừng bắt nạt Phi Phi. Câu đó là tôi nói đấy, sao, cậu có ý kiến à?”
Trần Huy lùi lại đứng giữa phòng khách, đột ngột quỳ sụp xuống.
“Ba, mẹ, lòng con đối với Phi Phi chưa bao giờ thay đổi.”
“Nhưng trong hoàn cảnh đặc biệt này, con không thể làm người vô tình vô nghĩa được, mong mọi người thông cảm.”
Mẹ chồng thấy anh ta như vậy, gương mặt hiện rõ vẻ không hài lòng:
“Được rồi, được rồi. Ba mẹ vợ con đều là người hiểu lý lẽ, con làm gì mà phải thế này?”
Nhìn cả nhà họ như vậy, trong lòng tôi chỉ cảm thấy thất vọng tột cùng.
“Ba mẹ tôi có phải người hiểu lý lẽ hay không, không cần ai gán nhãn giúp.”
“Trần Huy, chính anh đã nói rằng thà ly hôn cũng phải sang nhà người khác mặc đồ tang chịu tang.”
“Chiều nay, chúng ta đi cục dân chính thôi!”
Mẹ chồng bật dậy:
“Ly hôn gì chứ? Con đang mang thai, ly hôn cái gì mà ly hôn!”
Mẹ tôi mang nước ấm đến cho tôi:
“Hôm qua Phi Phi phải vào viện, bác sĩ nói đứa bé này không giữ được. Sao hả, Trần Huy bận quan tâm người khác nên không kể với bà hả?”
Tôi thêm một câu:
“Hôm qua tôi cũng đăng lên trang cá nhân rồi mà! Chắc là cả nhà bận làm hiếu tử cho người ta nên không để ý nhỉ!”
Trần Huy im lặng lắng nghe, đến lúc này mới căm hận nhìn tôi một cái.
Anh ta đứng dậy, chỉ tay vào tôi:
“Cô đúng là cố tình gây sự!”
Ba tôi thấy vậy liền nổi giận, đá mạnh một cái:
“Cậu chỉ vào ai đấy?”
“Ai cố tình gây sự hả?”
Tôi ngồi thẳng người, mở đoạn video ra.
“Tình cảm thắm thiết của cậu đã lên hot search rồi, cậu không biết sao?”
“Ai mới là người cố tình gây sự?”
Trong video, giọng của người dẫn chương trình vang lên rõ ràng:
“Trên đời vẫn còn tình nghĩa chân thành. Chàng trai này, trong lễ tiễn đưa cha của bạn gái cũ, đã không quản khó khăn vất vả đến tham dự, khoác lên mình bộ đồ tang, với thân phận ‘con rể’ để tiễn biệt người quá cố. Có lẽ, tình yêu đích thực không thể bên nhau trọn đời.
Nhưng tình yêu của họ chắc chắn sẽ mãi mãi tồn tại…”
Mẹ chồng lúc này mới kinh hãi kêu lên:
“Sao con lại đứng trong hàng ngũ thân nhân vậy?”
Ba chồng mặt tái mét:
“Ông đây còn chưa chết mà! Mày mặc đồ tang kiểu gì, chịu tang kiểu gì hả?”
Video cứ lặp đi lặp lại, ba chồng càng nghe càng tức giận, ông vung tay tát mạnh vào mặt Trần Huy.
“Mày nói là giúp người ta chống đỡ mặt mũi, mà mày chống đỡ kiểu này à?”
Mẹ chồng hét lên một tiếng, vội vã kéo tay ba chồng.
Trần Huy chết lặng nhìn chằm chằm vào video, rồi ngẩng lên nhìn tôi.
Gương mặt anh ta đầy vẻ đau khổ:
“Không phải như vậy… Anh không ngờ…”
“Không ngờ hậu quả lại lớn như vậy phải không?”
Tôi nhìn gò má đỏ bừng của anh ta:
“Đừng diễn nữa!”
“Trước khi anh đi, tôi đã nói rồi, chắc chắn người ta sẽ bàn tán sau lưng chúng ta.”
“Chính anh tự chọn đấy!”
Trần Huy kích động hét lên.
Anh ta nhất quyết không thừa nhận rằng mình vẫn còn vương vấn tình cảm với Bạch Bình.
Anh ta nói anh chỉ đang làm việc tốt, dù sao thì sau này Bạch Bình cũng chỉ còn một mình, để cho mấy ông chú bà cô của cô ấy thấy rằng phía sau cô ấy vẫn có một người đàn ông chống lưng, đó mới là ý định thực sự của anh ta.
Tôi như một người đàn bà điên, lao lên cào cấu mặt anh ta, cầm cốc ném thẳng vào đầu anh ta.
Mẹ chồng hoảng sợ khóc thét.
Cả nhà hỗn loạn.
Tôi bị người ta kéo ra, mẹ tôi ôm chặt lấy tôi mà khóc nức nở.
Mẹ chồng liên tục lặp đi lặp lại:
“Nó chỉ có ý tốt thôi, nó chỉ có ý tốt thôi mà.”
Nhưng tôi lại nhớ đến vẻ mặt của anh ta khi nói rằng không cần phải bàn bạc gì với tôi.
Tôi lại nhớ đến ánh mắt của anh ta khi bảo tôi tự tin lên.
Tôi hận.
Tôi đã một lòng một dạ muốn sống yên ổn với anh ta, sau khi kết hôn còn phải sống tiết kiệm một cách chưa từng có từ khi sinh ra đến giờ.
Chỉ vì muốn cùng anh ta dựa vào năng lực của chính mình mà mua được một căn nhà ở Hải Thị, giúp anh ta có thể ngẩng cao đầu trước mặt ba mẹ và họ hàng của tôi.
Nhưng chỉ bằng một lựa chọn nhẹ nhàng của anh ta, đã đặt tôi vào một vị trí nực cười đến mức nào.
Tôi không cần lời xin lỗi của anh ta.
Tôi muốn anh ta phải hối hận đến tột cùng!
Trần Huy từ chối đi đăng ký ly hôn với tôi.
Mỗi ngày, anh ta đều xách đồ ăn đến gõ cửa nhà tôi, không có ai mở thì lặng lẽ đặt đồ xuống rồi lủi thủi ra về.
Điện thoại tôi đầy tin nhắn của anh ta.
Từ việc anh ta làm việc nhà ra sao, đến việc anh ta tự kiểm điểm tâm hồn mình thế nào.
Tôi chưa từng đọc kỹ dù chỉ một tin nhắn.
Cho đến khi nhận được thông báo hẹn lịch ly hôn trực tuyến, anh ta mới gọi điện cho tôi.
“Thật sự không thể tha thứ được sao? Anh đã biết mình sai rồi…”
Chưa đợi anh ta nói hết câu, tôi đã cúp máy.
Mẹ chồng nghe nói tôi đã quyết tâm ly hôn thì vô cùng hoảng hốt.
Bà chạy đến nhà tôi khóc lóc.
Ban đầu bà nói là mình không dạy dỗ con trai cẩn thận nên nó mới phạm sai lầm.
Sau đó lại nói bản thân vô dụng, nên con trai bà mới phải mang ơn người khác.
Tôi hiểu ra rồi, bề ngoài là đến để xin tôi tha thứ.
Nhưng thực chất, trong lòng bà vẫn cho rằng tôi không đủ rộng lượng.
Mẹ chồng cầu xin tôi:
“Vì đứa bé, không thể để nó vừa ra đời đã không có đủ cha mẹ được!”
Mẹ tôi chắn trước mặt tôi:
“Con trai bà tạo nghiệp đấy. Hôm đó Phi Phi phải nhập viện, bác sĩ nói đứa bé không giữ được nữa. Trần Huy không kể cho bà nghe à?”
Mẹ chồng sững sờ như bị sét đánh trúng!
Bà bối rối hỏi:
“Sao… sao lại không giữ được chứ?”
Tôi lạnh lùng đáp:
“Có lẽ là vì nó vừa đến thì bị tấm vải tang trên người Trần Huy xua đi rồi!”
Mẹ chồng cứng họng, không nói được lời nào.
Khi Trần Huy biết chuyện này, anh ta gọi điện cho tôi.
“Phi Phi, chúng ta thật sự không thể quay lại được nữa sao?”
Tôi châm chọc đáp:
“Sao hả, bây giờ anh lại không nỡ rời xa tôi à?”
“Hay là anh mắc bệnh gì rồi?”
“Một loại bệnh không thể dứt ra được khỏi mỗi mối tình cũ?”