Chồng Mặc Đồ Tang Chịu Tang Cho Ba Bạn Gái Cũ - Chương 1
1.
Khi tôi đưa que thử thai cho Trần Huy xem, anh ta lộ rõ vẻ khó xử.
“Vợ à, anh… có chuyện muốn nói với em.”
Tôi uống một viên axit folic:
“Chuyện gì thế?”
Chúng tôi kết hôn đã hai năm, chuẩn bị mang thai suốt một năm, cuối cùng cũng có tin vui.
Tâm trạng tôi đang vui sướng vô cùng.
Trần Huy cẩn thận quan sát nét mặt tôi:
“Bạch Bình… ba cô ấy mất rồi.”
Tôi phải suy nghĩ vài giây mới hiểu được từ “mất rồi” nghĩa là gì.
Tôi hít một hơi thật sâu:
“Vậy… đưa bao nhiêu tiền phúng viếng là hợp lý?”
Không phải lúc nào tôi cũng nghĩ đến chuyện tiền nong.
Chỉ là chúng tôi vừa mua nhà ở Hải Thị, nửa năm nay đang phải trả nợ vay của họ hàng, tôi lại vừa mang thai, tiền trong tay không còn nhiều.
Trần Huy ngập ngừng:
“Không phải chuyện tiền bạc.”
Tôi khó hiểu quay sang nhìn anh ta.
Nếu không phải tiền, thì còn chuyện gì nữa chứ?
Bạch Bình là bạn gái cũ của Trần Huy.
Họ chia tay vì khoảng cách xa nhau sau khi tốt nghiệp đại học.
Từ ngày bắt đầu yêu Trần Huy, tôi đã biết có sự tồn tại của cô ta.
Nhưng Trần Huy từng giải thích:
“Chia tay trong hòa bình, giờ chỉ còn nhắn tin chúc mừng nhau vào dịp lễ tết.”
Tôi cũng không để tâm lắm, cảm thấy không có gì to tát.
Chỉ là khi tôi và Trần Huy vừa kết hôn, Bạch Bình liên tục kiếm cớ liên lạc với anh ta.
Tôi đã nổi trận lôi đình một phen.
Nhưng cuối cùng, tôi vẫn muốn sống hạnh phúc với Trần Huy.
Thấy anh ta thái độ rõ ràng, tôi cũng dơ cao đánh khẽ, bỏ qua mọi chuyện.
Bây giờ, tôi thật sự không hiểu ngoài chuyện tiền nong ra thì còn gì khác chứ!
Trần Huy đảo mắt nhìn quanh, thấy vẻ mặt tôi càng lúc càng nghiêm nghị, anh ta hít sâu một hơi rồi nói:
“Anh muốn… ngày mai qua đó một chuyến.”
“Qua đó?”
Tôi suy nghĩ một lúc:
“Em thấy không thích hợp lắm. Nhờ bạn bè mang tiền phúng viếng giúp là được rồi, hoặc chuyển khoản trực tiếp cho cô ta cũng được.”
Tôi lấy điện thoại ra cho anh ta xem lịch khám ở bệnh viện:
“Hơn nữa, mai em đã hẹn khám thai rồi, anh phải đi cùng em chứ?”
Trần Huy nhẹ nhàng khuyên nhủ:
“Hay mình dời lịch lại hai ngày nhé?”
“Mới mang thai, chưa cần gấp vậy đâu.”
Tôi bắt đầu không vui:
“Chúng ta chuẩn bị suốt hơn một năm mới có em bé, đương nhiên em phải cẩn thận chứ.”
“Còn anh, ba của bạn gái cũ mất thì sao chứ? Tại sao nhất định phải tự mình qua đó?”
Khuôn mặt Trần Huy lộ rõ vẻ bối rối, anh ta nuốt nước bọt hai lần, cuối cùng nói:
“Vợ à, nhà Bạch Bình chỉ có mình cô ấy.”
“Không có con trai mặc đồ tang chịu tang.”
Tôi sững người mất một lúc lâu mới hiểu được ý của Trần Huy.
“Anh muốn sang đó, mặc đồ tang chịu tang cho ba cô ta?”
Trần Huy vội vàng đảm bảo: “Đâu phải thật sự đâu, chỉ là để người đã khuất ra đi thanh thản hơn thôi.”
Tôi thật sự không ngờ, một người trưởng thành như anh ta lại có thể nói ra những lời như vậy.
“Bạch Bình bảo anh qua đó à?”
“Không phải.”
Tôi bật cười khinh bỉ.
“Sao? Ba cô ta chưa chết hẳn à? Phải chờ anh sang thì mới nhắm mắt xuôi tay được sao?”
Trần Huy tỏ ra khó chịu: “Em có cần phải nói khó nghe như vậy không?”
“Tôi nói khó nghe? Sao anh không nghĩ việc anh làm nó khó coi thế nào?”
Tôi tức giận đứng bật dậy:
“Anh thử hỏi cả thiên hạ này xem, có người đàn ông đã có vợ nào lại đi mặc đồ tang chịu tang cho ba của bạn gái cũ không?”
“Người ta hỏi anh sẽ trả lời sao? Anh là con trai của nhà họ, hay là con rể của nhà họ?”
“Anh muốn ba mẹ tôi nghĩ thế nào đây?”
“Anh muốn ba mẹ tôi nghĩ thế nào?”
Trần Huy bị tôi nói đến đỏ cả mặt.
Anh ta chậm rãi mở miệng:
“Anh chỉ định sang đó một hai ngày, cũng đâu có làm rùm beng lên, thì làm gì có ai hỏi chứ?”
“Bây giờ cô ta sống không được như ý, xem như chúng ta làm việc thiện không được sao?”
Trước mắt tôi bỗng tối sầm lại.
“Nếu muốn làm việc thiện, chi bằng anh ra bờ sông Hoàng Phố, canh chừng xem có ai rơi xuống nước thì nhảy xuống cứu đi.”
“Cứu được hay không là chuyện khác, ít nhất anh cũng được ghi nhận là người nghĩa hiệp.”
“Bị bạn gái cũ dắt mũi như con chó, cái đó gọi là việc thiện sao?”
Trần Huy thất vọng nói:
“Sao em cứ phải nói khó nghe như vậy? Bây giờ anh đang trao đổi với em mà.”
Tôi lạnh mặt đáp:
“Chuyện này không cần trao đổi. Tôi không đồng ý.”
Trần Huy im lặng một lúc lâu rồi nói:
“Anh chỉ thông báo cho em biết thôi.”
Tôi không thể tin nổi nhìn anh ta:
“Ý anh là, bất kể tôi có đồng ý hay không, anh vẫn nhất định phải đi?”
Anh ta bực bội vò đầu:
“Anh không hiểu sao em lại nhỏ nhen như vậy?”
“Người ta chết rồi, anh chỉ muốn giúp đỡ một chút cho phải đạo, em không có chút tự tin nào à?”
Tôi tự nhủ thầm trong lòng, không được nóng giận, không được mất bình tĩnh.
Tôi hỏi:
“Anh nghĩ là tôi thiếu tự tin, sợ anh và Bạch Bình nối lại tình xưa à?”
Anh ta đáp:
“Anh sống quang minh chính đại, không làm gì có lỗi với gia đình cả.”
Tôi lại hỏi:
“Năm 2024, ở nước Trung Quốc mới này, anh lại háo hức đi mặc đồ tang chịu tang cho một người đàn ông xa lạ. Anh không thấy hành động của mình có gì bất thường sao?”
Trần Huy bật dậy khỏi ghế:
“Vậy thì sao? Năm 2024 thì không cần nhận cha mẹ nữa à?”
“Nước Trung Quốc mới thì không còn tình nghĩa bạn bè nữa sao?”
“Em có thể rộng lượng một chút được không!”
Tôi cười lạnh:
“Đúng vậy, là tôi không rộng lượng.”
“Nếu anh thấy không có vấn đề gì, thì cứ đăng công khai lên mạng xã hội đi. Nói rằng anh sẽ đi mặc đồ tang chịu tang cho ba của bạn gái cũ.”
“Chỉ cần anh đủ quang minh chính đại để công khai, tôi sẽ để anh đi.”
Tôi và Trần Huy cãi nhau một trận nảy lửa.
Anh ta chỉ thẳng vào mũi tôi:
“Nếu tôi với Bạch Bình có gì với nhau, thì làm gì đến lượt cô?”
“Sao cô không thể có chút đồng cảm nào vậy?”
“Ba cô ấy vì không có con trai nên bị anh em coi thường cả đời. Bây giờ ông ấy chết rồi, tôi chỉ qua đó giúp đỡ một chút, làm tròn thủ tục thôi, vậy mà cô cũng ghen được à!”
Anh ta giận đến mức lỗ mũi phập phồng.
Tôi không thể nói rõ cảm giác trong lòng là gì, chỉ biết rằng cảm xúc của tôi dần dần lạnh đi.
Tôi nhận ra, Trần Huy không phải bị ma ám.
Anh ta chỉ đơn giản là quá tự cao.
Anh ta nghĩ rằng mình có thể đóng vai người hùng cứu thế trước mặt Bạch Bình, lại tự tin rằng tôi luôn coi trọng anh ta, chắc chắn sẽ không bao giờ quay lưng lại với anh ta.
Vì vậy, anh ta muốn làm gì thì làm, hoàn toàn không để ý đến suy nghĩ hay cảm xúc của tôi.
Tôi khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nói:
“Được thôi, anh cứ đi đi.”
“Ngày mai đặt lịch ly hôn trước đã, sau đó muốn đi đâu thì tùy anh.”
Trần Huy cúi đầu ngồi đối diện tôi, rất lâu sau mới ngẩng lên.
“Vợ à, anh cũng không còn cách nào khác, em thông cảm một lần đi. Anh nợ cô ấy.”
“Hồi đại học, bọn anh yêu nhau ba năm, đều là cô ấy nhường nhịn, chăm sóc cho anh.
Đến khi tốt nghiệp, vì anh không chịu rời khỏi Hải Thị nên anh mới đề nghị chia tay.”
“Bây giờ cô ấy ra nông nỗi này, em bảo anh làm sao có thể yên lòng mà mặc kệ đây?”
“Người chết như đèn tắt, em nhường một bước được không?”
Tôi nhìn chằm chằm vào anh ta.
“Anh có lỗi với cô ấy thì liên quan gì đến tôi?”
Trần Huy ngơ ngác nhìn tôi.
Tôi bật cười.
“Anh có lỗi với cô ấy thì đừng nên yêu ai nữa, càng không nên kết hôn.”
“Anh nên dốc lòng làm việc, trả ơn hay bù đắp cho cô ấy thế nào tùy anh.”
“Dù sao đó cũng là chuyện của anh, liên quan gì đến tôi chứ?”
“Tại sao tôi phải vì chuyện anh có lỗi với cô ấy mà nhẫn nhịn chuyện chồng mình sang nhà bạn gái cũ đóng vai hiếu tử?”
Nghe tôi nói vậy, Trần Huy lộ rõ vẻ tổn thương.
Anh ta lẩm bẩm:
“Anh tưởng chúng ta là một gia đình…”
“Đúng vậy, chúng ta là một gia đình. Nhưng nếu anh không đặt lợi ích của chúng ta lên hàng đầu, thì cũng có thể không phải là một gia đình.”
“Sao lại nói là không đặt lợi ích lên hàng đầu chứ?”
Tôi dang tay nói:
“Vì anh muốn làm việc đó mà đẩy tôi vào tình huống bị người đời bàn tán sau lưng, như vậy là phản bội lợi ích chung của chúng ta.”
Nói xong, cả hai chúng tôi đều rơi vào im lặng.
Trần Huy nhìn tôi thật lâu, nghiến răng nói:
“Được thôi, vậy chúng ta ly hôn.”
Tôi bước tới trước mặt anh ta, vung tay tát mạnh vào mặt anh ta.
“Trần Huy, anh thật sự vô lương tâm!”
Trần Huy gầm lên:
“Vậy em muốn anh phải làm thế nào?”
“Anh đã nói rồi, chỉ là đi làm tròn bổn phận bề ngoài thôi, có phải thật sự làm con rể nhà họ đâu. Em tính toán cái gì chứ? Còn ly hôn chẳng phải em nói trước sao?”
Tôi lắc đầu.
Nói nghe thật dễ dàng.
Anh ta và Bạch Bình là bạn cùng cấp ba, lên đại học lại học chung một thành phố.
Trong vòng bạn bè của họ, có bao nhiêu người đã từng chứng kiến tình yêu của họ.
Lại có bao nhiêu người đã từng tiếc nuối khi họ chia tay.
Bây giờ anh ta đưa ra quyết định này, sau này những người bạn, đồng nghiệp, họ hàng đó sẽ nhìn tôi như thế nào?
Họ sẽ nhìn con tôi ra sao?
Không cần suy nghĩ nhiều, tôi cũng có thể đoán được.
Nếu anh ta thật sự làm như vậy, sau này bên cạnh tôi và con sẽ luôn tồn tại một câu chuyện:
“Người đàn ông yêu sâu đậm bạn gái cũ nhưng buộc phải chịu trách nhiệm với gia đình.”
Tôi đặt tay lên bụng, không cam lòng mà tiếp tục thuyết phục:
“Anh đã nghĩ cho ba mẹ anh chưa? Họ chắc chắn cũng sẽ không đồng ý đâu.”
Trần Huy kiên quyết đáp:
“Ba mẹ anh là người hiểu lý lẽ. Họ vẫn luôn ghi nhớ ơn nghĩa của Bạch Bình, họ sẽ đồng ý thôi.”
Tôi bừng tỉnh ngộ:
“Vậy ra ba mẹ anh cũng biết chuyện này rồi.”
Đôi mắt Trần Huy tràn đầy nỗi u sầu:
“Vợ à, em chưa từng được ai giúp đỡ như vậy nên em không hiểu được gánh nặng trong lòng anh lớn thế nào.”
“Em tin anh đi, sau chuyện này, anh sẽ không bao giờ liên lạc với Bạch Bình nữa.”
Tôi nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi:
“Nếu tôi nói rằng, chỉ cần anh đi, tôi nhất định sẽ phá thai và ly hôn với anh…”
“Anh vẫn muốn đi sao?”
Trần Huy chỉ cười nhạt:
“Vợ à, đừng nói những lời nóng giận như vậy.”
Tôi truy hỏi:
“Vậy nghĩa là, dù thế nào đi nữa, anh vẫn nhất quyết phải đi?”
Anh ta nhìn tôi thật lâu rồi kiên định gật đầu:
“Đúng vậy, anh phải đi.”
“Em yên tâm, coi như anh đi trả ơn. Chờ anh quay về, anh nhất định sẽ toàn tâm toàn ý chăm sóc em.”
Tôi cúi đầu, trong lòng lạnh buốt.
Đây chính là người đàn ông mà tôi đã cân nhắc kỹ lưỡng, chọn làm bạn đời đi hết quãng đường còn lại.
Có lẽ chính sự bình tĩnh của tôi đã khiến Trần Huy thấy được hy vọng.
Anh ta bước tới, vòng tay ôm lấy vai tôi:
“Em tin anh đi. Anh chỉ yêu mình em thôi.”
“Chờ anh quay về… em sẽ hiểu, anh thật sự không có ý gì khác.”
Sợ tôi phản đối dữ dội hơn, anh ta vội vã thu dọn vài bộ quần áo.
“Anh đi trước, ngày mai ba cô ấy hỏa táng, anh sẽ về ngay.”
Cánh cửa đóng lại, vang lên một âm thanh lạnh lẽo.
Tôi ngồi trên ghế sofa rất lâu, rồi bật cười tự giễu.
Cảm giác khác lạ ở phần dưới cơ thể khiến tôi thấy bất an.
Tôi bước vào nhà vệ sinh, cởi quần lót ra.
Ở giữa là những vết đốm màu đỏ sẫm, như thể một chữ “khóc” khổng lồ đang hiện lên.