Chồng Cũ Là Bố Đơn Thân - Chương 4
14
Lúc trở về nhà, đã là đêm khuya.
Tiếng gõ cửa đánh thức Tống Vũ Lâm, anh ra mở cửa với bộ dạng ngái ngủ.
Tôi đẩy anh ta vào nhà, xoay người khóa trái cửa.
Khoảng cách giữa hai người gần đến mức hơi thở hòa vào nhau, không thể phân biệt được đâu là của ai.
“Nhung Nhung ngủ rồi chứ?”
Bị tôi dồn dập như vậy, Tống Vũ Lâm cũng chẳng còn cơn buồn ngủ nào nữa, khẽ gật đầu.
“Ừm, đang ngủ trong phòng em từng ở.”
“Anh tưởng em đến tìm nó à?”
“Không phải… Em đến tìm anh.”
Yết hầu Tống Vũ Lâm khẽ trượt lên trượt xuống.
“Em không cần phải làm thế… chỉ vì đứa trẻ.”
【Ui cha, bày đặt nói vậy thôi chứ đang dựng trại rồi kìa!】
【Con ngủ rồi, mở kênh người lớn thôi nào, let’s gooo~】
“Phải làm thế nào cơ?”
Tôi vòng tay qua cổ anh ta, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên khóe môi.
Tống Vũ Lâm giật mình, một bên người rúc thẳng vào sofa.
“Thế này hả?”
Tôi cúi xuống, môi dừng lại ở nơi yết hầu đang chuyển động.
“Hay là… thế này?”
Tống Vũ Lâm nghiến chặt môi, khẽ ngửa đầu.
Ngày xưa khi mới dọn về ở chung, anh ta cũng y như vậy.
Luôn bị tôi hôn đến mức gần như phát điên mới chịu chủ động một chút.
Nhưng lần này, tôi không cho anh ta cơ hội đó.
Tống Vũ Lâm nghiêng đầu định hôn lại, tôi liền siết cổ anh ta, đẩy ra.
“Cho em xem thắt lưng của anh đi.”
Bị tôi đẩy tới lưng chừng thế này, chắc chắn anh ta đang vô cùng khó chịu mà không dám nói.
【Trời ơi, chị gái đỉnh quá! Cho tui thế vai hai tập đi!】
【Hỏi nghiêm túc nè, có lên không? Tôi chờ lâu quá rồi.】
Lồng ngực Tống Vũ Lâm phập phồng, giọng nói run rẩy.
“Không có gì đáng xem cả…”
“Nếu em nhất định muốn xem thì sao, hả… nấm nhỏ?”
15
Tống Vũ Lâm nằm sấp trên sofa, vạt áo ngủ bị vén lên một góc.
Tôi lần theo xương sống anh ta mà trượt xuống, cuối cùng dừng lại ở một vết sẹo trên thắt lưng.
“Là chỗ này à?”
Vết sẹo màu nâu gồ ghề chiếm trọn phần giữa thắt lưng, dài chừng mười phân, nhìn rất dữ tợn.
“Ừm… chính là hôm đó, ngày mình chuẩn bị dọn nhà.
“Hai đứa đều có chút men say, rồi… quên mất…”
Thông thường, bào tử của nấm sẽ rơi ra từ nếp khuẩn. Nhưng thể chất của Tống Vũ Lâm rõ ràng là đặc biệt.
Cơ thể hình người không có cấu tạo nếp khuẩn hoàn chỉnh, ngược lại giống như một túi bào tử.
“Vậy tại sao anh lại bỏ đi?”
Tống Vũ Lâm quay đầu lại, hốc mắt đã ngân ngấn nước.
“Anh không có bỏ đi.
“Anh để lại cho em một mảnh giấy mà.”
Giấy nhắn?
Có vụ đó sao?
Lúc đó đang dọn nhà, đồ đạc bừa bộn khắp phòng khách, bỏ sót thứ gì đó… cũng không phải không thể.
“Em không thấy mảnh giấy nào cả. Em cứ tưởng anh…”
“Sao anh không gửi tin nhắn cho em?”
Tống Vũ Lâm như vừa sực tỉnh – nhận ra tôi chưa từng đọc mảnh giấy đó – liền bật dậy khỏi sofa.
“Hôm đó em… nồng nhiệt quá, anh quên sạc điện thoại, nó tắt nguồn từ sớm rồi.”
Tôi thì nửa đêm đã say mềm, hôm đó đúng là quậy quá trớn thật.
Cho đến bây giờ, vẫn còn vài chi tiết tôi nhớ rất rõ…
Tôi khẽ dời ánh mắt, hơi ngượng.
“Tại sao phải đi gấp vậy, đợi thêm một lát cũng không được sao?”
“Bào tử trưởng thành rất nhanh. Nếu không kịp đưa đến môi trường ẩm để ấp nở, chúng sẽ khô héo mất.”
Tôi thực sự không thể ngờ được.
Vài năm chia xa, hóa ra lại chỉ vì một mảnh giấy… tôi chưa từng thấy.
Tống Vũ Lâm cuống cuồng giải thích, chẳng biết từ lúc nào đã tự áp sát lại gần.
Tôi thuần thục ấn nhẹ lên vết sẹo sau lưng anh ta.
“Còn đau không?”
“Lâu rồi không đau nữa.”
Ngón tay trượt dần đến ngực anh ta. Nhịp tim của Tống Vũ Lâm đập thình thịch như trống dồn.
Tôi rút từ trong ngực ra chiếc bình thủy tinh kia.
“Vậy còn chỗ này, có đau không?”
16
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy trong vòng tay Tống Vũ Lâm.
Tôi hơi cựa mình, anh lập tức siết chặt lại.
“Hôm nay chẳng phải được nghỉ à, sao em dậy sớm vậy?”
Dự án lớn bên công ty vừa kết thúc, sếp thưởng nguyên ba ngày nghỉ có lương.
Tôi lần theo sống mũi Tống Vũ Lâm mà vuốt xuống, giọng khàn khàn:
“Em mơ thấy anh biến thành nấm.”
Tống Vũ Lâm chớp mắt: “Anh kiểm soát được, sẽ không tùy tiện biến đâu.”
“Nhưng mà em muốn xem.”
Nói thật thì, tôi rất khó hình dung một người cao gần mét chín như Tống Vũ Lâm lại có thể hóa thành… một cây nấm nhỏ.
Lông mày Tống Vũ Lâm lại nhíu lại.
“Thật sự muốn xem à?
“Chị ơi…”
Cái tiếng “chị ơi” hôm qua bị anh gọi đến mấy lần, giờ đối với tôi hoàn toàn vô dụng rồi.
Tôi kiên định nhìn anh. Tống Vũ Lâm thở dài, rúc hẳn vào trong chăn.
Tấm chăn phồng lên một cục nhỏ, rồi từ từ sụp xuống.
Trên bộ đồ ngủ lụa mềm, thật sự xuất hiện một cây nấm.
Cây nấm phủ đầy lớp lông trắng mịn, đỉnh lông còn đọng mấy giọt “sương” lấp lánh.
Chiếc mũ nấm màu lam khẽ rung rung, rúc thẳng vào lòng bàn tay tôi.
Cái này… quá là phạm quy rồi còn gì!
【Thề luôn, nấm nhỏ mũ lam xinh xỉu, đúng chuẩn sinh vật quốc bảo.】
Tôi gãi nhẹ lên mũ nấm, vừa định bọc trọn lấy thì…
Cộc cộc.
Cửa bị gõ.
Nhung Nhung dụi mắt bước vào tìm ba.
Thấy người nằm trên giường là tôi, nó lập tức quay người đi ra, còn cẩn thận khép cửa lại.
Một giây sau, lại đẩy cửa bước vào lần nữa.
Nó kiễng chân, thò đầu vào, giọng nũng nịu mềm như sữa.
“Mẹ ơi, đừng có chơi ba đến chết nha.”
Cây nấm trong tay tôi run lên bần bật.
Không… tôi… tôi đâu có phải kiểu người đó chứ?!
【Cười sảng, ba người trong nhà này chưa bao giờ nói cùng một sóng não.】
【Ngọt quá đi mất, tui cũng muốn ra chợ mua nấm về nuôi.】
【Cảnh báo: nấm này có độc nha, nam chính này là biến dị rồi đấy.】
【……】
17
Lễ cưới được lên lịch vào tháng sau.
Tôi gửi thiệp mời cho toàn bộ cư dân trong khu, trừ người đã từng gọi Tống Vũ Lâm là “gã goá vợ trẻ”.
Tống Vũ Lâm ngậm sợi dây buộc tóc, giúp tôi búi gọn đầu, nhìn vào gương mỉm cười:
“Đừng nhỏ nhen như vậy chứ.”
Tôi phản đòn bằng cú bấm nút chặn tin nhắn.
“Em đấy, em nhỏ nhen đấy.
“Không hiểu sao cứ có cảm giác có người gọi anh là goá vợ trẻ. Hóa ra là do bà ta đi khắp nơi tung tin. Cuối cùng cũng tóm được rồi.”
Nghe thấy tôi mắng người, Nhung Nhung ôm Tiểu Bảo chen từ cửa vào.
“Ba không phải vậy đâu!”
Tiểu Bảo trên người mặc bộ đồ giống hệt Nhung Nhung – cả hai đều là trang phục của hoa đồng nhỏ.
Cũng lạ thật, Tiểu Bảo để Nhung Nhung bế mà không hề phản đối, ngay cả thay đồ cũng ngoan ngoãn bất thường.
Diệp Vân ôm chiếc váy cưới dài quét đất, lạch bạch bước vào.
“Trời ơi con ơi, cậu chắc chắn là muốn mặc cái váy này hả? Nặng muốn xỉu luôn.
“Mà khoan, có chuyện này tớ luôn thắc mắc muốn hỏi.”
Cô ấy ném váy cưới lên giường, rồi dí theo tôi hỏi tới tấp.
“Dạo này tớ đang vẽ truyện tranh về nấm.
“Lúc hai người… biến hình, vẫn… làm được à?”
Tôi lập tức bịt tai Nhung Nhung lại.
“Ê ê ê! Có con nít ở đây đó! Tớ không biết, tớ chẳng biết gì hết.
“Thiệt đó, tớ hoàn toàn không biết gì đâu!”
18
Sau lễ cưới, tôi và Tống Vũ Lâm nằm bẹp trên giường, đến nhúc nhích một ngón tay cũng thấy mệt.
Lúc ở tiệc cưới, Diệp Vân còn khóc thảm hơn cả tôi, khóc đến mức khiến Tiểu Bảo sợ quá phải lùi lại mấy bước.
Tống Vũ Lâm nghỉ ngơi một lúc, rồi bò đến bên giường giúp tôi tẩy trang.
Ánh đèn lắc lư trên đầu anh, tôi không kìm được mà nước mắt trào ra.
Tống Vũ Lâm cúi người hôn lên giọt lệ của tôi, dịu dàng hỏi:
“Khóc gì vậy?”
Thật ra tôi cũng không nói rõ được.
Người mà tôi từng nghĩ sẽ chẳng bao giờ gặp lại, giờ đang ở ngay trước mắt tôi, trên tay còn đeo nhẫn cưới giống tôi.
Mọi thứ lúc này, đều là những điều mà Thời Lăng năm hai mươi hai tuổi chẳng dám mơ đến.
May mắn thay, hạnh phúc luôn biết cách tìm đến con người ta.
Dù sớm… hay muộn.
【Phiên ngoại · Góc nhìn của Nhung Nhung】
1
Từ khi tôi bắt đầu có ký ức, ba đã luôn hay ngẩn người.
Lúc thì nhìn chằm chằm vào chiếc lọ thủy tinh, lúc lại ngồi nhìn chuông gió treo ngoài cửa.
Rõ ràng núi rừng bao la như thế, vậy mà ba lại cứ nhất quyết sửa nhà gỗ thành cái hình “chẳng ra đâu vào đâu”.
Nấu ăn thì phải cúi rạp lưng, cái giường cũng nhỏ xíu đến mức chật chội.
Nhưng ba lại rất thích.
Hình như chỉ khi co người trên chiếc giường nhỏ ấy, ba mới thấy an toàn.
Những lúc trời mưa, ba thích biến thành nấm rồi trốn vào một góc.
Tôi cũng biến thành một cây nấm nhỏ hơn, rúc bên cạnh ba.
Ba nói tôi rất giống mẹ.
Nhưng tôi chưa từng gặp, không biết mẹ là người như thế nào.
Sinh nhật năm đó, tôi hỏi ba:
“Nếu ba nhớ mẹ như vậy, sao không đi tìm mẹ?”
Ba nhìn chiếc lọ thủy tinh.
Nói là… ba không dám.
Tôi thấy ba thật ngốc.
Nếu mẹ đã yêu ba, thì sẽ không trách ba vì không giữ được những bào tử khác.
Cũng giống như việc ba yêu tôi, thì sẽ không trách tôi vì trốn chạy khi ba ngủ.
Chuyện đơn giản như vậy, mà ba cũng không hiểu.
Ba đúng là ngốc thật.
2
Về sau, ông ba ngốc của tôi cuối cùng cũng nghĩ thông suốt.
Hôm tôi lần đầu có thể ổn định giữ hình dạng người, ba đưa tôi rời khỏi căn nhà gỗ.
Con quái vật bốn bánh chạy suốt ba tiếng đồng hồ, chở chúng tôi đến một căn nhà gỗ khác.
Ba nói, nơi đó là chỗ mà ba từng sống với mẹ.
Ba nói dối.
Chỗ đó nhìn y hệt nhà cũ chẳng khác tí nào.
Ba đã mua lại nó, nghe đâu tốn không ít tiền.
Rồi ba lại đưa tôi dọn vào một căn nhà… to hơn nữa.
3
Ba rất thích căn nhà lớn đó.
Ngoài đi làm thì toàn quanh quẩn trong bếp.
Lúc rảnh rỗi còn hay xịt chút nước hoa rồi hớt hải chạy lên lầu.
Cho đến một ngày, có người gõ cửa.
Ba nói:
“Mẹ đến tìm tụi mình rồi.”
Mẹ… cuối cùng cũng đến rồi.
— Hoàn —