Chồng Cũ Là Bố Đơn Thân - Chương 3
Nếu là ngày xưa, có lẽ tôi sẽ tự ảo tưởng một chút.
Nhưng vừa nghĩ đến dáng vẻ đáng thương như bị bỏ rơi của Tống Vũ Lâm lúc nãy, tôi chẳng còn lòng dạ đâu mà suy diễn nữa.
Tôi lau nước mắt cho Nhung Nhung, nhẹ giọng hỏi:
“Sao lại khóc thế con? Hồi nãy còn ổn mà.”
Đôi mắt to tròn của Nhung Nhung đảo qua đảo lại hai vòng, nhưng cũng không nói được lý do gì.
“Có lẽ… nó nhớ mẹ.”
Tôi mím môi, vừa lúc thấy Tống Vũ Lâm từ trong phòng bước ra, chỉnh lại cổ áo.
“Phòng dọn xong rồi. Em nghỉ sớm một chút nhé.”
Nhung Nhung kéo vạt áo tôi, ngẩng đầu lên hỏi:
“Có thể ngủ cùng nhau không?”
Bất kể giữa tôi và Tống Vũ Lâm ra sao, thì đứa trẻ vẫn là vô tội.
Tôi ngồi xuống, mỉm cười:
“Tất nhiên rồi. Nhung Nhung dẫn cô đi rửa mặt nhé?”
Tống Vũ Lâm đứng không xa, khẽ nhíu mày.
【Chậc chậc, nam chính lại sắp vỡ vụn nữa rồi kìa.】
【Bạn bên trên, người từng sinh con vốn dễ xúc động, có ý kiến gì không?】
Khoan… người từng sinh con?
Là chỉ… Tống Vũ Lâm á?
??!!!
08
Trước khi đi ngủ, Tống Vũ Lâm đã quay lại không dưới ba lần.
Lúc thì đem sữa, lúc lại chỉnh đèn ngủ.
Tôi dựa vào cửa, nhìn bóng lưng bận rộn của anh ta.
“Nếu không yên tâm, anh có thể đưa Nhung Nhung sang phòng anh ngủ cũng được.”
Động tác của Tống Vũ Lâm khựng lại.
【Chị gái à, chưa hiểu sao? Ảnh muốn chị sang ngủ kìa.】
【Nhung Nhung: Rốt cuộc là con đã đặt sai niềm tin rồi!】
“Không cần đâu, hai người cứ nghỉ ngơi đi. Nếu nó lại quấy nữa, em gọi anh là được.”
Nhung Nhung trong góc lật trắng mắt, bổ nhào vào lòng tôi.
“Buồn ngủ quá… buồn ngủ…”
Miệng thì nói buồn ngủ, nhưng chẳng hề có dấu hiệu muốn ngủ thật.
Y chang Tiểu Bảo, cứ rúc vào lòng tôi mãi không thôi.
Có lẽ con nít là vậy đấy.
Hồi nãy còn đòi ngủ, giờ nằm xuống lại mở mắt thao láo.
Tôi xoa đầu nó: “Có phải nhớ ba không? Muốn sang đó không?”
Người trong lòng lắc đầu, ngẩng lên nhìn tôi.
“Không phải… chỉ là… hơi không nỡ ngủ.”
“Không nỡ ngủ?”
“Ừm… cảm giác giống như đang nằm mơ vậy.”
【Thằng bé đáng thương quá. Từ khi sinh ra đã cùng nam chính sống tận trên núi.】
【Giờ mới gặp được chị gái, đến gọi “mẹ” cũng không dám.】
【Hu hu, nó còn lén hỏi nam chính là có phải vì Tiểu Bảo ngoan hơn nó không… tui xót quá đi mà.】
Khoan…
Ý của mấy dòng chữ đó là…
Tống Vũ Lâm năm xưa không từ mà biệt… là mang theo thai mà đi?
Tôi trừng mắt nhìn lên trần nhà, đầu óc như muốn cháy khét.
Cái… cái gì thế này?
Tôi nghĩ mãi đến tận gần sáng mới ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh dậy, người bên cạnh đã không còn.
Tống Vũ Lâm nghe tiếng động trong phòng, gõ nhẹ cửa.
“Em dậy rồi?
“Có đói không?
“Muốn ăn gì rồi hãy đi nhé?”
Tôi mở cửa, cha con anh ta – một lớn một nhỏ – đứng đó không biết đã đợi bao lâu.
Tôi xoa huyệt thái dương: “Không cần đâu, chiều em còn phải qua công ty một chuyến.”
Ánh mắt Tống Vũ Lâm chùng xuống thấy rõ.
Tay tôi đang đặt lên tay nắm cửa, lại thấy hơi áy náy.
“Hay… anh tiễn em một đoạn nhé?”
09
Thang máy dừng ở tầng ba, trong cabin chỉ còn lại hai người chúng tôi.
Chiếc chìa khóa mới lấy lại từ chỗ quản lý vẫn còn nặng trịch trong tay.
Tống Vũ Lâm trông có vẻ cũng không ngủ được vào đêm qua, quầng mắt lộ rõ vệt xanh nhạt.
Tôi đang định mở miệng hỏi chuyện Nhung Nhung, thì tin nhắn của Diệp Vân hiện lên.
【Tối qua uống hơi nhiều… sao thế cưng?
【Tớ qua tìm cậu ngay.】
Người Tống Vũ Lâm nghiêng đi một chút, dòng chữ ghi chú “Cưng yêu” trên điện thoại tôi bị anh ta thấy sạch trơn.
Tôi vội cụp điện thoại xuống, hơi ngượng, lén liếc nhìn anh ta một cái.
Tống Vũ Lâm nhìn vào khoảng không trước mặt, ánh mắt không có tiêu cự.
“Hắn ta thường như vậy sao?”
“Hả? Thường thế nào?”
Tống Vũ Lâm đột nhiên nhìn thẳng vào tôi, cảm xúc trong mắt cuộn trào, từng bước áp sát.
“Không về nhà qua đêm.
“Dùng mấy cái lý do dối trá để lừa gạt em.
“Loài người giỏi nói dối lắm.
“Đặc biệt là đàn ông. Nếu hắn ta dỗ em điều gì, thì đừng tin lấy một chữ.”
Trong không gian nhỏ hẹp, hơi thở của Tống Vũ Lâm như phủ kín quanh tôi.
Mát lạnh, giống như bãi cỏ sau cơn mưa rào giữa mùa hè.
Tôi nuốt một ngụm nước bọt.
“Thế… còn lời anh, có thể tin được không?”
“Dĩ nhiên.”
Tống Vũ Lâm không chần chừ chút nào.
“Vậy thì anh nói đi, Nhung Nhung là con ai?”
Mắt Tống Vũ Lâm khẽ run, như không dám tin.
“Dĩ nhiên là…”
“Đinh—”
Một tiếng ting vang lên, cửa thang máy bật mở.
“Bé cưng, cuối cùng cũng ra rồi. Tớ gọi điện hoài không nghe máy, mau mở cửa cho tớ, khát sắp chết rồi đây.”
Diệp Vân say rượu trở về, tay xách áo khoác, dựa nghiêng vào khung cửa.
Thấy tôi, cô ấy nhào tới lục túi tôi như thường lệ.
Tôi theo phản xạ đáp lại: “Bé cưng…”
Trong thang máy, Tống Vũ Lâm kéo thấp mũ lưỡi trai, lồng ngực phập phồng dữ dội.
Cái vẻ như thể… bắt gian tại trận ấy là sao vậy, hả?
Nhưng tôi còn chưa kịp giải thích, Tống Vũ Lâm đã đóng thang máy lại.
10
“Hắn chính là bạn trai cũ của cậu hả?”
Diệp Vân vừa húp mấy ngụm canh giải rượu, đầu óc mới tỉnh táo hơn một chút.
Cô ấy lắc lắc ly nước, không biết đang nhớ lại điều gì.
“Sao tớ thấy trông hắn quen quen.”
Tôi ôm lấy Tiểu Bảo vẫn đang lim dim ngủ, vừa vuốt lông cho nó vừa hỏi:
“Không thể nào, cậu từng gặp hắn à?”
Tôi quen Diệp Vân là sau khi chia tay Tống Vũ Lâm.
Cô ấy làm sao gặp được anh ta được chứ?
Tiểu Bảo nằm trên đùi tôi, giơ móng cào loạn lên để phản đối.
“Không nói chắc được, chỉ là cảm giác hơi quen thôi.
“Thôi bỏ đi, nghĩ nữa nhức đầu.”
Diệp Vân mấy năm trước hay đi khắp nơi lấy cảm hứng vẽ, nếu có từng chạm mặt Tống Vũ Lâm cũng không phải không thể.
Tôi mặc quần áo cho Tiểu Bảo, bỗng nhớ ra một chuyện.
“À đúng rồi, lần trước cậu nói trong truyện tranh có thể có mấy dòng chữ bay bay ấy, thế… đàn ông sinh con thì sao?”
Diệp Vân suýt nữa phun cả ngụm nước vào mặt Tiểu Bảo.
Tôi vội ôm lấy nó che lại.
“Khụ khụ…
“Cũng… cũng không phải không thể, trừ phi — hắn không phải người.”
11
Diệp Vân thất tình, dọn hết đồ vẽ sang nhà tôi.
Một hôm, tôi xuống lầu mua nước, vừa vào thang máy thì chạm mặt Tống Vũ Lâm.
Anh ta đứng ở góc xa nhất, không nhìn tôi lấy một cái.
Cũng lạ thật.
Khu này nhỏ xíu, vậy mà mấy hôm nay tôi chẳng gặp anh ta lần nào.
Lý do duy nhất có thể nghĩ đến, là anh ta đang cố tránh mặt tôi.
Giống hệt như tôi ngày xưa.
【Mới có mấy hôm mà nam chính đã gầy đi thấy rõ.】
【Bao giờ mới tháo gỡ được hiểu lầm đây? Hai người yêu nhau khổ quá, cưới quách đi cho rồi.】
Tôi bước lại gần một bước, Tống Vũ Lâm liền lùi về sau, xương bả vai áp hẳn vào tường.
“Lần trước anh nói…
“Nhung Nhung là con ai?
“Là con em sao?”
Tống Vũ Lâm dời mắt đi, môi run lên.
“Không phải.”
Mỗi khi anh ta nói dối là lại có vẻ mặt y chang thế.
Không cần nhìn dòng chữ lơ lửng, tôi cũng biết anh đang nói dối.
【Nam chính tưởng chị gái giờ đã có gia đình mới, không dám nhận con cũng là điều dễ hiểu thôi.】
【Chị gái à, nam chính lần này về là để tìm chị đấy. Nếu chị không cần anh nữa, anh cũng chẳng biết đi đâu luôn rồi.】
Tôi tiến thêm một bước, ấn tắt tầng mà Tống Vũ Lâm đã chọn.
Bỏ qua đám dòng chữ đang gào rú, tôi kéo anh ta thẳng vào trong nhà.
Diệp Vân đang vẽ thì giật mình, cây bút trong tay run một cái, để lại một vệt đậm trên bức tranh biển tĩnh lặng.
“Đây là bạn thân của tôi, con gái.
“Còn đứa đang bò dưới đất – Tiểu Bảo – là con trai tôi.
“Giờ, anh có thể trả lời lại câu hỏi khi nãy không?”
“Là…”
“Hay là không?”
12
Diệp Vân còn ngậm nguyên cây cọ vẽ, mặt mày ngơ ngác rồi chui thẳng vào phòng ngủ.
“Vậy ra… Nhung Nhung thật sự là con của anh và em?”
Tống Vũ Lâm bế lấy Tiểu Bảo đang nằm dưới đất, không ngừng kiểm tra lại bộ đồ trên người nó.
“Ừm, đúng vậy.”
【Trời đất ơi, khí chất nữ vương hiện hình luôn rồi!】
【Cuối cùng cũng đến đoạn tôi thích nhất! Chị gái nhớ thẩm vấn hắn tới cùng nha, đừng có tha cho cây nấm nhỏ đó!】
【Thẩm vấn bằng gì? Bằng miệng hả?】
Dù đã nghe chính miệng anh ta thừa nhận, tôi vẫn cảm thấy thật khó tin.
Ngón tay tôi lần vào bên dưới vạt áo của Tống Vũ Lâm, dần dần đi xuống.
“Từ… chỗ này hả?”
Cả người Tống Vũ Lâm run lên, Tiểu Bảo gào lên rồi nhảy phốc khỏi lòng anh ta.
“Nếu em không tin thì có thể đi xét nghiệm ADN.
“Mấy chi tiết khác… đừng hỏi nữa.”
Tống Vũ Lâm đỏ ửng cả vành tai, né tránh ánh mắt tôi liên tục.
Nhiều năm trôi qua rồi, sao vẫn cứ hễ bị tôi trêu là mặt đỏ tía tai thế chứ?
Chẳng phải anh còn sinh cả con cho tôi rồi sao?
【Hộc… chị gái dừng lại đi, thêm tí nữa là mò tới nếp khuẩn của người ta rồi.】
【Trời đất, thê nô thuần khiết lại còn nóng bỏng thế này, hóa ra Tào Tháo là chính tôi.】
Ngón tay tôi dừng lại ở phần lưng dưới của anh ta, quả nhiên sờ thấy một vết sẹo khá rõ.
Tôi vừa định vén áo anh ta lên thì…
Tống Vũ Lâm lập tức bật dậy khỏi sofa.
“Nhung Nhung vẫn chưa ăn gì.
“Tôi… tôi về nấu cơm đây.”
Anh ta hoảng loạn bỏ chạy, chỉ còn cánh cửa phía sau đung đưa mấy cái rồi im bặt.
Tôi quay người lại thì thấy Diệp Vân đang gặm táo, tựa vào khung cửa, vẻ mặt khoái chí.
“Thời Lăng à Thời Lăng, tôi thật không ngờ đó nha.
“Không ngờ cái đứa cặn bã lại là cô!”
Tôi giật lấy trái táo bên mép cô ấy.
“Cảm ơn đã mời, tôi cũng mới phát hiện ra thôi.
“Mà cậu tính về nhà chưa? Tôi còn phải dọn dẹp, đón chồng đón con về ở rồi.”
Diệp Vân tặc lưỡi một tiếng, làu bàu rồi bắt đầu dọn đồ vẽ.
Lúc tôi đang định tiễn cô ấy xuống tầng thì cô bỗng khựng lại, mắt sáng lên.
“Tớ nhớ ra rồi.”
“Nhớ gì?”
“Tớ biết đã gặp anh ta ở đâu rồi.”
13
“Cậu chắc là đã gặp Tống Vũ Lâm ở đây chứ?”
Diệp Vân lái xe, đưa tôi đến một ngọn núi cách thành phố cả trăm cây số.
Vài năm gần đây nơi này được quy hoạch thành khu bảo tồn thiên nhiên.
Không khí ẩm ướt, cây cối rậm rạp, xe chạy mới nửa đường đã không thể đi tiếp.
“Chắc mà! Lúc nãy tớ thấy bóng lưng anh ta quen lắm.
“Mấy năm trước tớ tới đây vẽ, bị lạc đường, tình cờ thấy anh ta ôm một đứa bé bước ra từ căn nhà gỗ.”
“Nhà gỗ á?”
Diệp Vân dẫn tôi xuống xe, men theo những ký hiệu cũ mà cô từng để lại, lần theo đường cũ tìm đến.
“Ừ, chính là chỗ này.”
Tôi ngẩng đầu lên, xuyên qua lùm cây rậm rạp, quả nhiên thấy một căn nhà gỗ ẩn mình giữa màu xanh ngút ngàn.
【Trời đậu, chị gái tìm được thật kìa!】
【Nam chính khi ấy đã sinh con ở đây, bào tử sống sót vốn rất thấp, anh ấy dốc hết sức mới giữ được một mình Nhung Nhung.】
【Hu hu, tình yêu và sự hy sinh, không cần nói cũng hiểu.】
Căn nhà gỗ được dựng khá sơ sài, trước cửa treo một chiếc chuông gió làm từ hoa huỳnh anh và trúc đào, kêu lách cách theo gió.
Từng chi tiết trong đó, lại trùng khớp kỳ lạ với những gì tôi còn nhớ về căn phòng trọ năm xưa.
Nếu không phải có Diệp Vân đứng bên cạnh, tôi thực sự sẽ tưởng mình đang trở lại căn nhà cũ năm đó.
“Cái này là gì vậy? Bào tử hả?”
Diệp Vân tiến đến trước một chiếc bình thủy tinh trong suốt, bên trong trôi lềnh bềnh những hạt màu nâu sẫm.
Khó mà tưởng tượng, lúc ấy Tống Vũ Lâm đã gom những bào tử này lại trong tâm trạng thế nào.
Tôi đưa tay vuốt nhẹ lên thành bình.
“Là con của tôi.”