Chịu Thiệt Là Phúc - Chương 4
Nhưng đám người xung quanh lại chỉ coi đây là trò cười, nhanh tay kéo ông ta lại.
“Kiến Quốc, Kiến Quốc, ông làm gì thế? Bớt giận bớt giận đi!”
Ba tôi cố gắng vớt vát thể diện, liều mạng giải thích.
“Tôi một đời làm việc thiện, chịu bao nhiêu thiệt thòi trước mặt người đời! Mọi người ở đây đều biết rõ mà!
“Danh tiếng tốt đẹp như vậy, làm sao có thể để bà ta phá hủy được?!”
Bác cả cầm chai rượu, gầm lên lao về phía ông ta.
“Vương Kiến Quốc! Bình thường trêu ông vài câu mà ông còn tưởng là thật à?! Ông bị ngu đấy à?! Ông nghĩ mình là Khổng Tử chắc?!
“Chẳng qua ông nịnh nọt chúng tôi, cầu cạnh chúng tôi, lúc nào cũng như một con chó chạy theo đuôi, làm gì cũng đòi nhúng tay vào!
“Chứ ông tưởng nhà tôi cần đến ông chắc?!”
Không một ai bênh vực ba tôi.
Người thì can ngăn, người thì đứng nhìn cười nhạo.
Và bác cả cuối cùng cũng nói ra được tiếng lòng của tất cả mọi người.
Kiếp trước, tôi đã từng khản cả giọng, hết lời khuyên nhủ, nói với ba mình không dưới mười nghìn lần.
Ông ta cứ tưởng bản thân được tôn trọng, nhưng trong mắt người khác, ông ta chỉ là một trò cười.
Nhưng ông ta không chịu nghe!
Bây giờ, sự thật đã bày ra ngay trước mắt, ông ta tức đến mức môi run rẩy.
Tôi bỗng cảm thấy… buồn cười đến lạ.
Khung cảnh trở nên hỗn loạn vô cùng.
Lúc này, Vương Lệ tưởng rằng mọi chuyện đã yên ổn, còn vui vẻ mặc lễ phục đến dự tiệc cưới.
Vương Đống vừa thấy Vương Lệ, lập tức lao đến tát một cái trời giáng.
“Mày đúng là sao chổi!* Sao mày lại hại tao thành thế này?! Mày đã hủy hoại cả cuộc đời tao, mày có biết không?!”
Vương Lệ không chịu yếu thế.
“Mày dám đánh tao?! Mày dám đánh tao trước mặt bao nhiêu người như thế này?! Tao liều mạng với mày!
“Tao cũng là nạn nhân! Mày có biết lúc đó tao sợ hãi đến mức nào không?!
“Mày không thông cảm thì thôi, còn đổ lỗi cho tao? Mày là cái loại anh trai gì vậy?! Tao không có người anh như mày!”
Bầy chó sủa loạn.
Đó là từ đầu tiên hiện lên trong đầu tôi khi nhìn cảnh tượng trước mắt.
Có lẽ trong cả hội trường này, chỉ có một mình tôi là nhàn nhã bóc hạt dưa ăn.
Ba tôi và bác cả lao vào đánh nhau.
Dù có người ngăn cản, nhưng cả hai đều bị đánh đến chảy máu.
Những người thích hóng chuyện đã quay video lại và đăng lên mạng.
Tôi cũng không ngần ngại góp thêm tám trăm tệ, giúp bọn họ lên thẳng top tìm kiếm nóng.
11
Cuối cùng, không biết là vị ân nhân nào “thiếu đạo đức đến tận cùng” đã báo cảnh sát.
Chỉ đến khi cảnh sát xuất hiện, mọi người mới chịu giải tán về nhà.
Còn nhà họ Vương, cuối cùng cũng chọn cách hòa giải.
Nhưng dư âm của vụ này còn lâu mới kết thúc.
Cả thành phố đều bàn tán về cái “quả dưa khổng lồ” này.
Về phần Ôn Ôn—cô ta ôm hết tiền bỏ trốn—tôi sớm đã đoán được điều này.
Quả nhiên, cô ta không làm tôi thất vọng.
Nhà họ Vương biến thành chuột chạy qua đường, đi đến đâu cũng bị người ta chửi mắng.
Nhưng người đau đớn nhất, chính là ba tôi.
Bởi vì cả đời ông ta, thứ ông ta trân trọng không phải cái gọi là “chịu thiệt là phúc”.
Mà là thể diện.
Lần này, thể diện của ông ta đã bị giẫm đạp đến nát bấy.
Ông ta không dám mở điện thoại, không dám bước ra khỏi nhà.
Bác cả và bác gái thì lựa chọn báo cảnh sát, yêu cầu bắt Ôn Ôn vì tội lừa đảo hôn nhân.
Nhưng mà…
Nỗi đau khổ của bọn họ, mới chỉ vừa bắt đầu mà thôi.
12
Bọn đòi nợ tuy đến muộn, nhưng chắc chắn không thiếu mặt.
Họ đối xử với bác cả và ba tôi y hệt như cách họ đã bức ép tôi ở kiếp trước.
Khiến cả nhà bác tôi lẫn ba tôi đều sắp phát điên.
Còn tôi, nhàn nhã ẩn thân trong căn hộ nhỏ của mình, không nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn WeChat của ba.
Tôi đã đổi việc, hộ khẩu cũng chuyển đi rồi.
Ông ta tuyệt đối không thể tìm thấy tôi.
Thỉnh thoảng, tôi lại đến xem họ chật vật ra sao.
Ba tôi tiều tụy hẳn đi, cả người không còn chút sức sống.
Tóc ông ta bạc trắng chỉ sau một thời gian ngắn.
Bác cả và bác gái thì bị dồn đến đường cùng.
Bác cả phải đi làm khuân vác, bác gái phải ra chợ làm tạp vụ.
Còn Vương Đống, hắn đã sa chân vào hộp đêm, lựa chọn trở thành một trai bao.
Còn tôi—tôi nhảy việc liền được thăng chức, trở thành giám đốc dự án.
Thời gian làm việc cũng linh hoạt hơn, có thừa thời gian để nhìn bọn họ rơi xuống đáy vực, khóc lóc cầu xin.
Tôi tận mắt nhìn thấy Vương Đống đập đầu xuống đất liên tục, cầu xin đám đòi nợ tha cho hắn một con đường sống.
Nhưng kẻ đòi nợ chỉ hờ hững giẫm lên đầu hắn, chẳng thèm quan tâm đến con sâu cái kiến như hắn đang lải nhải điều gì.
13
Người đầu tiên không chịu nổi, không phải ba tôi, mà là Vương Lệ.
Cô ta bị cấm xuất cảnh.
Không còn nơi nào để trốn.
Cô ta cầm dao gọt hoa quả, đâm thẳng vào Vương Đống!
Mười tám nhát dao!
“Nếu không phải mày lấy chứng minh nhân dân của tao để vay tiền, thì tao làm sao thành ra thế này?!”
“Mày đã hủy hoại cả cuộc đời tao!”
Vương Đống khỏe hơn cô ta, lại có học võ.
Hắn lập tức phản kháng.
Nhưng bác cả và bác gái liều mạng ngăn hắn lại.
“Đó là em gái ruột của con! Vương Đống, sao con có thể ra tay được chứ?!”
Lúc này, Vương Đống hoàn toàn phát điên.
“Đúng như tôi nghĩ! Cả đời này, hai người chỉ yêu thương Vương Lệ!
“Hai người chưa bao giờ quan tâm đến sống chết của tôi!”
Hắn không chần chừ nữa.
Giống như đang giết heo, hắn đâm từng nhát, từng nhát vào bác cả và bác gái.
Cuối cùng, Vương Lệ và bác cả chết ngay tại chỗ.
Bác gái bị thương nặng, nhập viện cấp cứu.
Còn Vương Đống, vì mất máu quá nhiều, cũng không thể cứu được nữa.
14
Khi bi kịch của gia đình bác cả xảy ra, dự án đầu tiên của tôi cũng đã hoàn thành mỹ mãn.
Tôi thật sự nhận được mười vạn tiền thưởng.
Nhưng…
Không có một xu nào dính dáng đến ba tôi.
Tôi tự thưởng cho mình một đĩa tôm hùm thật lớn, cùng năm chai sữa hạnh nhân.
Ăn uống thỏa thuê.
Hồi nhỏ, trong những bữa tiệc gia đình, tôi chưa từng có được một con tôm nào.
Vì “chịu thiệt là phúc”.
Những đứa trẻ khác muốn uống gì thì uống.
Còn tôi, chỉ có thể uống nước lọc.
Vì tôi không được phép làm phiền người khác, không được để ai phải bỏ tiền mà còn phải chiều ý tôi, như vậy rất thiếu đạo đức.
Còn những bữa tiệc mà ba tôi mời khách?
Lúc đó phải tiết kiệm chứ!
Tôi sao có thể vô ý vô tứ đến mức đòi uống sữa hạnh nhân giá tận ba tệ rưỡi chứ?!
15
Sau khi xuất viện, bác gái đã đến nhà tôi.
Bà ta đã phát điên.
Cầm dao, chém chết ba tôi.
Lúc tôi đến nhà tang lễ, cảm xúc rất bình thản.
“Bách thiện hiếu vi tiên”—trăm điều thiện, hiếu đứng đầu.
Vậy nên, tôi đã tổ chức tang lễ thật hoành tráng cho ông ta.
Nhưng…
Tôi chọn chiếc quan tài và khu mộ rẻ nhất.
Tôi đứng trước mộ, lẩm bẩm.
“Vương Kiến Quốc, chẳng phải ông luôn sĩ diện sao? Tôi đã tổ chức một tang lễ thật lớn cho ông rồi đấy!
“Đây cũng coi như tôi đã tận hiếu ngay trước mộ đường rồi!”
Ôn Ôn bị bắt.
Chính tôi đã cung cấp manh mối cho cảnh sát.
Tôi có tài khoản riêng của cô ta, từng bỏ tiền thuê người định vị.
Cô ta trốn sang nước ngoài, số tiền đã được chuyển đi hết.
Tiền không thể lấy lại, nhưng thứ chờ đón cô ta là nhiều năm tù giam.
Kiếp trước, những kẻ đã làm tổn thương tôi, từng người một…
Đều đã nhận được quả báo xứng đáng.
Tôi được sống lại một lần…
Quả thật không uổng phí.