Chịu Thiệt Là Phúc - Chương 3
07
Còn hơn mười ngày nữa mới đến đám cưới của Vương Đống, ba tôi đã gọi điện liên tục như đòi mạng, bắt tôi về nhà ngay lập tức.
“Con mau về đây! Chuyện lớn rồi! Cái con vợ hám giàu chê nghèo của Vương Đống đang làm ầm lên đòi hủy hôn rồi!”
Hủy hôn sao được! Tôi còn đang chờ đến ngày cưới để xem họ bị nghiệp quật đây!
Tôi lập tức chạy về nhà hóng chuyện.
Hóa ra, sau khi gây tai nạn, Vương Lệ trốn ra nước ngoài đến tận bây giờ vẫn chưa về.
Cơ quan chức năng chủ yếu truy cứu trách nhiệm của chủ xe, nên Vương Đống bị cưỡng chế nộp đủ năm trăm nghìn tệ tiền bồi thường.
Đáng sợ nhất là, chiếc xe ấy không có bảo hiểm.
Chi phí điều trị của nạn nhân đã lên đến bốn trăm tám mươi nghìn tệ.
Người nhà nạn nhân ngày nào cũng kéo đến trước cửa nhà Vương Đống, căng băng rôn gào khóc.
Không chỉ vậy, họ còn bóc phốt khắp mạng xã hội, tố cáo “Chủ xe Mercedes đâm người rồi trốn trách nhiệm”, khiến Vương Đống bị dân mạng truy tìm danh tính, nhận thư đe dọa, thậm chí có người còn gửi lưỡi dao đến nhà hắn.
Cả khu phố đều biết chuyện này.
Không còn cách nào khác, Vương Đống đành phải chuyển hết tiền sang cho bên bị hại.
Nhưng số tiền đó vốn là để chuẩn bị làm sính lễ cho vợ chưa cưới của hắn.
Bây giờ không có tiền sính lễ, nhà gái đương nhiên không chịu, thế là đòi hủy hôn!
Kiếp trước, để dàn xếp chuyện này, tôi đã tự bỏ tiền túi ra trước để bồi thường cho nạn nhân.
Vì vậy mà Vương Lệ có thể lén lút quay về, còn Vương Đống thì chẳng phải lo nghĩ gì, vợ chồng hắn vẫn cứ quấn quýt hạnh phúc như thường.
Nhưng bây giờ tôi đã rút lui khỏi ván cờ, vậy nên tất cả đã thay đổi.
Hiệu ứng cánh bướm thật sự quá thú vị.
Tôi cầm một nắm hạt dưa, ngồi trên ghế đẩu hóng chuyện.
“Chú hai! Chuyện này chú phải chịu hoàn toàn trách nhiệm! Nếu không phải chú đưa chìa khóa xe cho Vương Lệ, thì làm sao con lại rơi vào tình cảnh này chứ?”
Vương Đống đỏ bừng mắt, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống ba tôi.
Bác gái vừa lau nước mắt, vừa nghẹn ngào gào lên.
“Cả nhà họ Vương chỉ có mỗi Đống Đống là con trai, bây giờ đến ngày cưới lại bị hủy hôn, không chỉ nó không còn mặt mũi mà tất cả mọi người ở đây cũng sẽ bị người ta chỉ trích! Đúng là báo ứng mà!”
Có nhân ắt có quả, báo ứng của các người chính là tôi…
Tôi cười thầm trong lòng.
Đây đúng là chuyện lớn, hình tượng của ba tôi cũng chính thức sụp đổ hoàn toàn.
Ông ta nhảy dựng lên, liệt kê từng công lao của mình trong bao năm qua, kể lể đủ thứ chuyện ông đã làm cho cái gia đình này.
Ông ta mắng chửi cả nhà bác cả là đồ vong ơn bội nghĩa.
Bác gái cuối cùng cũng xé toang lớp mặt nạ.
“Vương Kiến Quốc! Ông lúc nào cũng giả vờ là người tốt, ai mà không biết chứ?! Tôi thấy ông mới là người thiếu đạo đức nhất! Chính ông đã hại cả hai đứa con của tôi! Hôm nay tôi liều với ông!”
Ba tôi vừa né móng tay sắc nhọn của bác gái, vừa gầm lên tức giận.
“Tôi toàn tâm toàn ý đối tốt với các người, vậy mà mấy năm nay nhà tôi đã chịu bao nhiêu thiệt thòi vì các người?! Không những không biết ơn, các người còn dám nghĩ như thế về tôi sao?!”
Bác gái không còn nhịn nữa, xông thẳng vào ông ta.
Bác cả cũng vén tay áo, lao đến đánh nhau với ba tôi.
Trong căn nhà đầy ắp tiếng chửi bới, duy nhất chỉ có tôi là đang ngồi cười lạnh lùng.
Kiếp này, không ai trong bọn họ có thể trốn thoát được!
Tôi lặng lẽ kéo Vương Đống vào phòng, hắn lập tức bắt đầu than vãn không ngừng.
“Bây giờ tôi ra đường còn không dám ngẩng mặt! Ai cũng chửi tôi! Rõ ràng người gây tai nạn không phải tôi! Bây giờ ngay cả vợ cũng đòi bỏ, tôi còn sống kiểu gì đây?!”
Tôi ra vẻ đồng cảm, nhưng vẫn không quên nhắc nhở hắn ai mới là thủ phạm thật sự.
“Tất cả đều do Vương Lệ! Nếu không phải nó lái xe bất cẩn, thì làm gì có chuyện này xảy ra.
“Chúng ta phải bắt nó và ba tôi chia đôi số tiền này ra mà trả! Giờ có vô số cách xoay được tiền. Tôi còn nghe đồng nghiệp nói, chỉ cần có ảnh chụp chứng minh nhân dân là có thể vay hàng trăm nghìn dễ như chơi.”
Mắt Vương Đống sáng rực lên.
“Vay tiền! Bắt bọn họ vay tiền giúp tôi!”
Tôi đâu có nói vậy.
Tôi gãi đầu, giả bộ đang cân nhắc.
“Em thấy bác cả và bác gái cũng thật quá đáng. Xảy ra chuyện lớn thế này, bọn họ lúc nào cũng thiên vị Vương Lệ, chẳng thèm đoái hoài gì đến anh. Đến nước này rồi mà nó vẫn còn đang tiêu dao ở nước ngoài!”
Vương Đống siết chặt nắm tay, mắt đỏ bừng vì tức giận.
“Sao tôi lại có bậc cha mẹ như thế này chứ?!”
Tôi tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa.
“Anh phải cẩn thận đấy. Lỡ như Vương Lệ tiêu sạch tiền trong nhà, ai biết nó đang làm gì ngoài kia nữa?
“Anh à, em khuyên anh nên lo xa một chút. Cái gì cần tính thì phải tính ngay từ bây giờ.”
Kiếp trước, tôi đã biết hai anh em này tranh giành tiền dưỡng già của cha mẹ.
Lúc này, tôi cần phải đốt cho hắn một ngọn lửa thật lớn!
Thấy hắn trầm tư, tôi lại chêm thêm một câu.
“Có một số thứ, một khi vào tay anh rồi, thì còn lâu mới có chuyện nhả ra lại.”
Hắn bừng tỉnh, vỗ mạnh lên vai tôi.
“Không hổ danh là sinh viên trường danh giá! Hân à, em đúng là thông minh! Anh sẽ ép bọn họ vay tiền ngay! Dù thế nào đi nữa, tiền cũng phải về tay anh.
“Có tiền rồi, đám cưới cũng không cần hủy nữa!”
Tất cả… đều là do hắn tự nói ra.
“Nhưng mà Hân Hân, có vài chuyện… anh vẫn cần em giúp một tay…”
08
Nói chuyện với Vương Đống xong, hắn lập tức ép cả nhà phải dùng chứng minh nhân dân để vay tiền giúp hắn cứu vãn hôn nhân.
Mọi người đều từ chối thẳng thừng.
Tôi và Vương Đống liếc nhìn nhau, rồi tôi là người đầu tiên lên tiếng.
“Vì hạnh phúc của anh trai, em đã giao chứng minh nhân dân để anh ấy đi vay tiền rồi.
“Chúng ta là người một nhà, lúc này sao có thể làm ngơ? Bác cả, bác gái, ngay cả một đứa em họ như con cũng có thể làm đến mức này, hai bác là cha mẹ, chẳng lẽ lại không giúp con trai mình một tay sao?”
Bác cả và bác gái trông vô cùng khó xử.
Tôi lại quay sang ba mình.
“Ba, ba cũng không được quên. Chính ba là người đưa chìa khóa xe cho Vương Lệ! Ba và nó là hai người chịu trách nhiệm lớn nhất, đương nhiên cũng phải vay tiền! Phải giúp anh con chứ! Nhà họ Vương ta chỉ có một người nối dõi là anh ấy, lẽ nào ba và nó đành lòng đứng nhìn?”
Sau một hồi tranh cãi, cuối cùng mọi người cũng đồng ý.
Dĩ nhiên, chứng minh nhân dân mà tôi nộp là giả.
Cả kế hoạch này đều do Vương Đống nghĩ ra để ép cả nhà phải cùng gánh khoản nợ.
Nghĩ cũng thấy buồn cười.
Gia đình này bên ngoài thì trông có vẻ tử tế, nhưng thực chất sau lưng ai cũng đang tính toán lẫn nhau.
Cuối cùng, vay được tám trăm nghìn tệ, vẫn thiếu bốn trăm nghìn.
Sính lễ cần sáu trăm sáu mươi nghìn, tổ chức đám cưới mất hai trăm nghìn.
Du lịch vòng quanh thế giới, nhà gái còn đòi chuẩn bị ba trăm năm mươi nghìn.
Vương Đống nhất quyết không chịu dùng chứng minh nhân dân của mình để vay.
Cả nhà lập tức chỉ trích hắn dữ dội, tôi liền lên tiếng bênh vực ngay.
“Anh tôi mới là người bị hại! Sao mọi người lại có thể làm như vậy với anh ấy chứ?
“Hơn nữa, nếu nhà gái biết anh ấy đang gánh nợ, làm sao họ còn chịu cưới?”
Dưới sự cố gắng kéo phe của tôi, cuối cùng cả nhà quyết định lấy hai căn nhà—nhà của bác cả và nhà của ba tôi—để thế chấp vay thêm tiền.
Tổng cộng có thể vay được sáu trăm nghìn tệ.
Dù sao cũng đã vay nặng lãi rồi, thêm giấy tờ nhà vào thì cũng chẳng khác gì mấy.
09
Có tiền trong tay, đám cưới của Vương Đống lại có thể diễn ra đúng như kế hoạch.
Lần này, để đảm bảo an toàn, vợ sắp cưới của hắn yêu cầu hắn phải đưa hết số tiền trong tay cho cô ta giữ.
Nói là để làm “bảo chứng”.
Nhưng bọn họ đâu có biết rằng…
Tôi biết rất rõ cô vợ sắp cưới này của Vương Đống.
Cô ta là một nữ streamer, tên là Ôn Ôn.
Kiếp trước, Ôn Ôn coi tiền như mạng sống.
Vương Đống không chịu trả nợ, phần lớn cũng nhờ công của cô ta giật dây sau lưng.
Đã có cơ hội sống lại, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ sót bất cứ ai từng hại tôi.
Cô ta cũng không ngoại lệ.
Tôi lặng lẽ liên hệ với Ôn Ôn, giả vờ là hàng xóm nhà họ Vương.
Khi nghe tôi kể về tình hình thực tế, Ôn Ôn hoảng sợ đến tái mặt.
“Ôn Ôn, tôi nói thế này cũng chỉ vì muốn tốt cho cô thôi. Tôi không thể trơ mắt nhìn cô nhảy vào hang sói được.
“Đến lúc cô lấy hắn rồi, mấy khoản vay này chẳng phải sẽ đổ hết lên đầu cô sao?
“Lẽ ra tôi không nên nói, nhưng làm người sao có thể vô lương tâm được? Tôi không thể thấy cô bị hại mà không lên tiếng!”
Tôi giả bộ giọng điệu chân thành, nhưng trong lòng thì đang cười lạnh.
Cái gì cũng có thể thiếu, nhưng sự thiếu đạo đức này… tôi sẽ làm đến cùng.
Ôn Ôn cảm kích đến mức rơi nước mắt, còn chuyển ngay cho tôi 888 tệ để cảm ơn.
Tôi biết rất rõ, Ôn Ôn nổi tiếng keo kiệt, tiền vào túi cô ta rồi thì đừng mong có chuyện lấy lại được.
Không sao cả.
Tôi cứ kiên nhẫn chờ đợi.
Viên đạn đã bắn đi.
Chuyện gì đến… sớm muộn cũng sẽ đến.
10
Ngày cưới của Vương Đống, tôi và ba ăn diện lộng lẫy đến dự.
Tôi mặc nguyên một bộ đỏ rực, chủ đề chính là ăn mừng.
Nhưng trớ trêu thay—cô dâu đã bỏ trốn!
Vương Đống phát điên, nhưng Ôn Ôn thì mặc kệ, không thèm bắt máy dù hắn gọi liên tục.
Đúng lúc này, màn hình lớn trong hội trường bắt đầu phát video mà Ôn Ôn đã chuẩn bị sẵn làm “bất ngờ” cho hắn.
[Gia đình Vương Đống vay nợ để lừa cưới! Vô đạo đức, không có phẩm chất!]
[Em gái Vương Đống đâm người rồi bỏ trốn! Vô đạo đức, không có phẩm chất!]
[Cả nhà Vương Đống đều vô đạo đức!]
Trước đây, chỉ có dân mạng chửi Vương Đống, chửi cả gia đình tôi.
Bây giờ thì hay rồi.
Không chỉ trên mạng, mà cả người thân, hàng xóm, bạn bè đều biết gia đình tôi thật sự là một lũ mất nhân cách.
Tôi thì chẳng quan tâm.
Người thiếu đạo đức thì được tận hưởng thế giới trước.
Nhưng những người còn lại thì sắp phát điên mất rồi.
Đặc biệt là ba tôi, ông ta hoảng loạn đến mức mất kiểm soát, lập tức cố gắng phủi sạch quan hệ trước mặt khách khứa.
“Tôi đã nói với anh tôi và chị dâu từ lâu rồi, loại chuyện này không thể làm! Ai mà ngờ được họ lại không nghe chứ?! Mọi người xem, đây là cái chuyện gì không biết nữa?!”
Bác gái tức giận xông lên sân khấu, giật lấy micro mà gào lên.
“Vương Kiến Quốc! Ông nói linh tinh cái gì đấy, ông toàn phun cứt ra khỏi miệng thôi! Nhà tôi thành ra thế này đều là do ông hại! Nếu không phải ông đưa chìa khóa xe cho Vương Lệ, thì làm sao lại ra nông nỗi này?!”
Ba tôi nổi điên, định lao lên đánh bà ấy.