Chịu Thiệt Là Phúc - Chương 1
01
Điện thoại reo, là ba gọi.
“Vương Hân, chìa khóa dự phòng của chiếc xe mới con để đâu rồi?”
Nghe giọng nói quen thuộc, tôi thoáng bàng hoàng.
Tôi… sống lại rồi sao?
Kiếp trước, cũng chính cuộc gọi này đã khiến tôi tán gia bại sản!
Ba tôi đã lén cho em họ mượn xe rồi mới nói với tôi sau.
Tôi phản đối, nói xe không thể cho người khác mượn tùy tiện, nhưng ông lại bảo tôi nhỏ nhen.
Kết quả là, em họ lái xe bất cẩn tông phải người khác.
Xe bị hỏng nặng thì cũng đành, nhưng người bị tông phải lại bị liệt toàn thân.
Em họ sợ đến mất hồn, trong đêm bỏ trốn ra nước ngoài.
Còn tôi, vì là chủ xe, chỉ đành từ bỏ công việc để chăm sóc nạn nhân.
Sau đó, gia đình nạn nhân yêu cầu chúng tôi bồi thường năm trăm nghìn tệ, tôi nhờ ba tìm nhà em họ đòi tiền.
Nhưng ông lại nói: “Con là chủ xe, người ta tất nhiên sẽ tìm con đòi chứ, tìm nhà em họ con làm gì?”
Tôi tức điên lên, chất vấn ông: “Xe là cô ấy lái! Sao cô ấy có thể vô trách nhiệm như vậy chứ?!”
Ba tôi nghiêm giọng dạy bảo:
“Cô ấy là cô ấy, con là con. Cô ấy vô tình, nhưng con không thể bất nghĩa được, con à! Con gánh hết thì đã sao? Chịu thiệt là phúc, ba đang dạy con đạo lý làm người đó! Đường đời của con còn dài, đừng so đo thiệt hơn trong chốc lát.”
Đó là lời ngụy biện, tôi hoàn toàn không thể chấp nhận, bèn tìm đến nhà em họ để cãi lý.
Ba của em họ tôi, cũng chính là bác cả của tôi.
Ông ta chẳng hề cảm thấy áy náy, đứng trên cái gọi là đạo đức cao thượng mà trách móc tôi.
“Ba cháu rộng lượng, phúc hậu như vậy, sao lại sinh ra một đứa con gái tính toán chi li như cháu chứ?”
Ba tôi hoàn toàn đồng tình với bác cả, còn cùng cả nhà họ hợp sức lại để dùng đạo lý ràng buộc tôi.
“Ba đều làm vậy vì muốn tốt cho con. Con xem, ba sống ngay thẳng, dày tình dày nghĩa, có ai trong họ hàng không tôn trọng ba chứ?”
Nhà bác cả kiên quyết không chịu bỏ ra một xu, tôi chỉ đành bán rẻ căn nhà vừa mới đặt cọc, trước tiên dàn xếp cho nạn nhân ổn thỏa.
Lúc ấy, tôi đã hoàn toàn trắng tay, trong thẻ ngân hàng chỉ còn lại tám tệ.
Ai ngờ, ba lại lén lấy hết giấy tờ tùy thân của tôi, đem cho anh họ mượn để vay nặng lãi làm đám cưới.
Khi biết chuyện, tôi tức đến phát bệnh, phải nhập viện.
Vậy mà ba lại bảo:
“Tính toán chi li quá, tức đến mức ngã bệnh rồi còn phải tốn tiền thuốc men, thật lãng phí!”
Ba tháng sau, khoản vay nặng lãi theo lãi mẹ đẻ lãi con đã tăng lên thành tám trăm nghìn tệ.
Anh họ không trả nổi, cũng không bắt máy, nhưng vẫn đưa vợ mới cưới đi du lịch vòng quanh thế giới.
Bọn đòi nợ gọi điện thoại đến dồn dập không ngừng.
Tôi bảo ba đi tìm anh họ, bắt anh ta trả tiền.
Ba lại nói:
“Người ta vừa mới cưới, giờ con đến đòi nợ thì quá thất đức!
“Tiền bạc là vật ngoài thân, nhưng làm người thất đức thì sẽ hại cả đời con đấy!”
Tôi nói với ông rằng, bọn đòi nợ sắp đến tận cửa nhà rồi.
Nhưng ba chẳng hề quan tâm, còn đuổi tôi ra khỏi nhà, bắt tôi tự tìm chỗ mà trốn.
“Nếu bọn đòi nợ tìm đến tận đây, hàng xóm láng giềng sẽ nhìn ba thế nào?
“Con mau đi chỗ khác tránh đi, đừng làm ba mất mặt!”
Dù tôi cầu xin thế nào, ông cũng không hề động lòng.
Trong lúc đó, ông còn cùng bác cả uống rượu ở nhà hàng, chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè.
Dòng trạng thái ghi: “Anh em một đời, tình thân là do nhân phẩm tạo nên.”
Tôi tìm đủ mọi cách để liên lạc với anh họ và chị dâu, cầu xin họ trả nợ.
Nhưng không những không trả, anh họ còn quay ngược lại kể lể với ba tôi.
Ba lập tức gọi điện đến trách mắng tôi.
“Chút thiệt thòi cũng không chịu được à? Sao con lại gọi điện đòi tiền anh họ?
“Cái kiểu hám tiền này của con, sau này chắc chắn sẽ không có đường đi đâu!”
Nhưng ông đâu biết rằng, trước mắt tôi đã không còn đường lui nào nữa rồi.
Không do dự thêm nữa, tôi lao xuống dòng sông hộ thành.
Sau khi chết đi, tôi lại nghe thấy ba nói:
“Đứa con này, tâm lý quá yếu kém. Chút áp lực nhỏ thôi mà cũng chịu không nổi, đúng là số nó như vậy rồi!”
Sống lại một lần nữa, tôi đã hoàn toàn thay đổi.
Lần này, tôi quyết định sẽ không làm người tốt nữa.
Tôi muốn để từng người trong bọn họ nếm trải cảm giác “chịu thiệt là phúc”!
02
Tôi hoàn hồn lại, giữ giọng điệu bình tĩnh nói:
“Ba, chìa khóa dự phòng ở trong hộp trên kệ giày. Ba cứ lấy đi.”
Cúp máy, tôi thở phào một hơi dài.
Chìa khóa xe này là chìa khóa dự phòng của anh họ tôi.
Vì ba tôi luôn giảng đạo lý “chịu thiệt là phúc”, nên hễ họ hàng có chuyện gì cũng thích sai tôi làm.
Hôm qua, anh họ tôi – Vương Đống, giao chìa khóa và xe cho tôi, bảo tôi xếp hàng đưa xe đi bảo dưỡng.
Tất nhiên, tất cả những chuyện này không phải do tôi tự nguyện đồng ý.
Mọi thứ đều là do ba tôi tự quyết, tự mình nhận lấy “phúc báo” thay tôi.
Điện thoại lại reo, vẫn là ba tôi.
“Chìa khóa này không mở được cửa xe là sao?”
Tôi giả vờ ngây ngô:
“Xe của anh họ bị hỏng chìa khóa à? Hôm qua con lái về vẫn còn dùng được mà!”
Ba tôi tức giận gầm lên:
“Ba đang hỏi chìa khóa xe của con! Con đưa chìa khóa của Vương Đống cho ba làm gì? Em họ con – Vương Lệ đang vội ra sân bay đón người, con làm trễ giờ của nó rồi đấy!”
Tôi trợn mắt.
Ông ấy mãi mãi cũng chỉ như vậy.
Quan tâm hết lòng với người ngoài, nhưng với người thân cận nhất thì ra tay tàn nhẫn nhất.
“Em con đi đón người thì liên quan gì đến chìa khóa xe của con chứ?”
Ông ấy thích tùy tiện hào phóng thay tôi, vậy thì tôi cũng có thể giả vờ ngu ngơ.
Quả nhiên, đầu dây bên kia, ông ấy thở dài.
“Ba muốn cho Vương Lệ mượn xe để ra sân bay đón bạn. Bạn nó từ nước ngoài về, làm sao có thể không có xe đón?”
“Ba đã đồng ý với nó rồi, con mau nói ba biết chìa khóa ở đâu đi!”
Tôi nhếch mép cười:
“Xe của anh họ con đắt hơn xe con nhiều. Đó là một chiếc Mercedes đấy! Vương Lệ lái chiếc đó đi chẳng phải càng có mặt mũi hơn sao?
“Đừng lãng phí thời gian nữa, cứ làm tới luôn đi. Chiếc Mercedes đang đậu ở bãi C12, bảo em con đến đó lấy.”
Tôi chưa thể về nhà ngay, để tránh ba vẫn tiếp tục tìm chìa khóa xe của tôi cho Vương Lệ mượn, tôi thẳng thắn “chuyển giao phúc báo” này cho anh họ.
Ba vẫn còn lưỡng lự:
“Ba đã hứa với nó rồi, lấy xe của Vương Đống đi giúp nó thì coi sao được?”
Tôi sợ có biến cố, vội trấn an ông ấy:
“Không sao đâu, xe anh họ con hết xăng, hôm qua con vừa đổ đầy bình rồi. Đợi Vương Lệ lái về, con sẽ đổ lại cho anh ấy! Anh ấy chẳng phải lời được cả một bình xăng sao?”
Ba tôi suy tính một hồi, cuối cùng cũng gật đầu:
“Nói vậy thì cũng được đấy!”
Quả nhiên, chỉ cần tính toán sao cho tôi chịu thiệt, ông ấy liền cảm thấy dễ chịu hơn hẳn.
03
Chưa đầy ba tiếng sau.
Tin tức Vương Lệ gây tai nạn đã đến đúng như dự đoán.
Điện thoại reo, giọng ba tôi đầy hoảng loạn.
“Vương Hân! Em con đụng trúng người ta rồi! Con mau đến bệnh viện trung tâm giúp nó đi!”
Tôi vừa nghe, vừa nhàn nhã đáp:
“Con còn một đống công việc đây, nó gây tai nạn thì ba mẹ nó và anh họ con không lo, lại tìm con làm gì?
“Nếu chuyện này mà người thân ruột thịt của nó còn chưa ra mặt, con – một người chị họ mà chạy đến thì chẳng phải quá thất đức sao? Như vậy sẽ phá hoại tình cảm gia đình họ mất!”
Tôi đoán trước ông sẽ nói tôi thất đức, nên đi trước một bước, chặn họng trước đã.
Ba tôi chắc lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác bị chính lý lẽ của mình phản lại, ông im lặng một lúc rồi mới lên tiếng.
“Xe là từ tay con cho mượn, giờ xảy ra chuyện mà con không lo, vậy còn ra thể thống gì nữa? Con đúng là vô trách nhiệm!”
Tôi nhún vai, giọng điệu bình thản nhưng trong lòng lại vô cùng thoải mái.
“Ba nói gì con nghe chẳng hiểu gì cả. Sao con không nhớ là mình từng làm chuyện đó nhỉ? Không phải chính ba là người lấy chìa khóa sao?”
Ba tôi sững người, rồi quát lớn:
“Chuyện mới xảy ra hồi chiều! Con không nhớ sao?!”
Ông ấy vẫn chưa nhận ra rằng, tôi cố ý chối bỏ hoàn toàn trách nhiệm.
Bởi vì từ nhỏ, ba đã dạy tôi phải làm một người ngay thẳng, không được nói dối, không được trốn tránh trách nhiệm.
Hồi nhỏ, tôi từng chơi đùa với Vương Lệ, vô tình làm vỡ chiếc bát cổ quý giá trong nhà bà nội.
Rõ ràng là cả hai cùng nghịch, nhưng Vương Lệ lại khăng khăng đổ hết lỗi lên đầu tôi.
Ba tôi chẳng thèm nghe tôi giải thích, ngay trước mặt bảy tám người họ hàng, ông giơ tay tát thẳng vào mặt tôi.
Danh nghĩa là “Dạy con từ nhỏ, dùng roi vọt mới nên người.”
Sau đó về đến nhà, tôi khóc lóc giải thích với ông.
Nhưng ông chỉ thản nhiên nói, vẻ mặt đầy đạo lý.
“Con không cần giải thích, ba đều biết hết. Nhưng ba đánh con là để con hiểu thế nào là trách nhiệm!
“Em con không chịu nhận lỗi, đó là nó thiếu đạo đức. Nhưng con không giải thích, thì điều đó thể hiện con là người rộng lượng! Người khác sẽ thấy ba đã dạy dỗ con rất tốt!
“Con bị đánh, nhưng con có được sự tôn trọng của cả gia đình. Đây chính là phúc báo của con, con à, chịu thiệt là phúc!”
Cũng từ đó, trong một lần cả nhà họp mặt ăn cơm tại nhà hàng, thiếu một chỗ ngồi.
Rõ ràng chỉ cần thêm một cái ghế là đủ, vậy mà ba tôi lại ra vẻ hào phóng, thay tôi quyết định để tôi đứng ăn.
Tôi ấm ức đến mức sắp khóc.
Nhưng ngay giữa đám đông, ba đột nhiên đá tôi ngã xuống đất.
“Đáng mất mặt! Đứng ăn thì sao? Đói chết được chắc?!”
Tất cả họ hàng đều khen ông rộng lượng, nhưng con cái của họ vẫn có chỗ ngồi tử tế.
Những chuyện như thế, nhiều không kể hết.
Một đứa trẻ như tờ giấy trắng, vì sợ bị đánh, tôi dần trở nên ngoan ngoãn, không dám cãi lời.
Và cái gọi là “trách nhiệm” cũng trở thành tín điều trong cuộc đời tôi.
Tôi không bao giờ hiểu được tại sao có người có thể thản nhiên nói dối, cũng không thể hiểu tại sao có người lại làm phiền người khác mà không thấy áy náy.
Nhưng tôi đã quên mất một điều—con người có thể lươn lẹo, có thể gây họa.
Và cái gọi là “chịu thiệt”, chẳng ai khác phải chịu cả.
Ba tôi không chịu, những người khác cũng không chịu.
Người duy nhất phải gánh chịu chính là tôi!
Nghĩ đến đây, giọng tôi cũng bắt đầu run lên vì tức giận.
“Con không nhớ. Ba nhớ nhầm rồi đấy!”
Lúc này, ông dường như đã nhận ra tôi đang chống đối, lập tức nổi trận lôi đình.
“Con! Con đúng là đang trốn tránh trách nhiệm!”
Tôi lạnh lùng đáp lại:
“Chuyện không liên quan đến con, con có trách nhiệm gì? Và tại sao con phải trốn tránh?”
Nói xong, tôi dứt khoát cúp máy.