Giới thiệu truyện
Chịu Thiệt Là Phúc
Ba tôi luôn tin rằng “chịu thiệt là phúc”.
Ông tự ý quyết định cho em họ mượn chiếc xe mới mua của tôi, nhưng em họ lại gây tai nạn.
Xe bị hỏng nặng thì cũng đành chịu, nhưng ông còn lén bán căn nhà của tôi để bồi thường cho nạn nhân.
Tôi tìm ông để nói lý lẽ, nhưng ông lại bảo: “Chịu thiệt là phúc, đừng tính toán thiệt hơn trong chốc lát.”
Anh họ cưới vợ không có tiền, ông lại lấy giấy tờ tùy thân của tôi cho anh mượn đi vay nặng lãi.
Anh họ không trả nổi một xu, tiền lãi chồng lên nhau, tôi gánh trên vai món nợ khổng lồ.
Thế mà ông lại không cho tôi tìm anh họ đòi tiền.
“Chịu thiệt là phúc, con giúp anh họ một thời gian thì sao nào? Đừng để con đường của mình đi vào ngõ cụt!”
Nhưng ông đâu biết rằng, tôi đã bị đám đòi nợ đe dọa đến đường cùng, phải nhảy sông tự vẫn.
Mở mắt ra lần nữa, tôi nhận ra mình đã sống lại.
Và lần này, cái “phúc” đó, tôi phải để cho từng người một cùng “hưởng”!