Chim Lượn Giữa Trùng Sơn - Chương 6
Năm học cấp ba, tôi theo chú tới một vùng núi hẻo lánh tên là thôn Quản Nam.
Đó là lần đầu tiên tôi gặp Chu Du.
Cô ấy mặc bộ quần áo rách nát, bị cha mẹ túm lấy, vừa đi vừa bị đánh, miệng họ không ngừng chửi rủa bằng những từ ngữ mà tôi không hiểu.
Tôi đã giúp cô ấy thoát khỏi tình cảnh đó.
Trong quá trình quay phim, cô ấy luôn ngắt lời, biểu hiện sự khao khát được chú ý rất mãnh liệt.
Chú tôi không thích cô ấy lắm.
Chú bảo tôi hạn chế tiếp xúc với cô ấy.
Tôi phản bác lại:
“Thầy giáo dạy rằng, đừng đeo kính màu để nhìn người khác.”
Chú tức đến mức bật cười.
Cô ấy bắt đầu mời tôi về nhà chơi, phần lớn thời gian tôi đều giúp cô ấy học bài.
Nền tảng của cô ấy thật ra không tệ, có thể thấy cô ấy đã bỏ ra rất nhiều công sức.
Cô ấy nói rằng mình không thể tiếp tục đi học được nữa, vì gia đình sẽ không cho phép.
Cô ấy nói điều đó mà không có chút buồn bã nào.
Cũng không hy vọng tôi có thể hiểu được gì.
Cô ấy chỉ đơn thuần muốn phàn nàn, vì xung quanh cô ấy chẳng có ai chịu lắng nghe.
Cô ấy kể rằng gia đình mình trọng nam khinh nữ.
“Mẹ em từng có một đứa con nhưng bị sảy mất. Bà nói rằng là do em đã cướp mất mạng của em trai em.”
“Bà ấy chửi em là đồ vô dụng, là đồ hạ tiện.”
“Nói rằng con gái đi học chẳng có ích gì, ngoan ngoãn lấy chồng mới là điều quan trọng.”
Chu Du nhỏ bé, thốt lên câu hỏi đầu tiên trong đời:
“Nhưng mẹ em cũng là con gái mà, phải không?”
“Tại sao bà ấy lại ghét em như vậy?”
Câu hỏi này có lẽ đã giấu kín trong lòng cô ấy rất nhiều năm, chỉ là hôm nay mới có cơ hội nói ra.
Tôi không thể trả lời cô ấy.
Bởi vì trước mặt một người đang sống trong bóng tối, bất kể tôi nói gì cũng đều là đứng trên đỉnh cao đạo đức mà giảng dạy.
Tôi chỉ biết nói với cô ấy rằng, nhất định đừng từ bỏ việc học.
“Học thì có gì tốt chứ?”
“Học để bước ra ngoài, thế giới bên ngoài sẽ rộng lớn hơn.”
“Bên ngoài cũng như vậy à?”
Cô ấy liếc nhìn tôi:
“Đều là những người giống anh sao?”
“Ra ngoài rồi, em sẽ gặp toàn những người giống anh à?”
“Không phải đâu. Mỗi người đều khác nhau.”
“Chu Du, em học để bước ra ngoài không phải để gặp người giống anh, mà là để gặp chính em.”
“Gặp chính mình.”
“Đúng vậy.”
Thật ra lúc đó, tôi cũng chỉ hiểu được nửa vời về vấn đề này.
Chỉ đơn giản là dựa vào bản năng mà nói ra như vậy.
Sau đó, Chu Du mời tôi ra ngoài và nói ra những lời kinh thiên động địa.
Tôi bị dọa cho giật mình.
Thậm chí có chút bất đắc dĩ.
Đêm hôm đó, chúng tôi đã hứa với nhau một điều. Tôi sẽ tài trợ để cô ấy đi học, còn cô ấy phải cố gắng bước ra ngoài thế giới rộng lớn kia mà xem.
Bộ não con người thường ghi nhớ những điều để lại ấn tượng sâu sắc.
Dù có thể quên mất gương mặt của người đó, nhưng vẫn sẽ lưu lại một mùi hương đặc biệt.
Vì vậy, khi gặp lại cô ấy lần nữa, tôi gần như ngay lập tức nhận ra cô ấy.
Cô ấy thay đổi rất nhiều, nhiều đến mức khiến người ta khó mà bỏ qua được.
Cô ấy vẫn thẳng thắn như trước, nhưng khác biệt ở chỗ, giờ đây cô ấy tự tin và mạnh mẽ.
Chúng tôi bắt đầu tiếp xúc thường xuyên hơn, không biết từ lúc nào tôi đã rung động.
Có lẽ là lúc ăn cơm cùng nhau, có lẽ là khi làm việc, cũng có thể là vào một buổi chiều đầy nắng, khi tôi ngẩng đầu lên và nhìn thấy nụ cười của cô ấy.
Hoặc có lẽ từ rất lâu trước đó, hạt giống đã được gieo xuống.
Gieo xuống sự mong đợi, và khi mong đợi nảy mầm, rung động cũng ùa đến.
Không lâu sau khi hẹn hò với cô ấy, tôi gặp lại cha mẹ của cô ấy, nhưng là ở đồn cảnh sát.
Cô ấy không chọn cách trả thù họ, mà chỉ đơn giản là đưa họ về.
Tối hôm đó, tôi biết cô ấy không vui.
Dù cô ấy che giấu rất giỏi, tôi vẫn nhìn ra được.
Vấn đề giữa cha mẹ và con cái là một bài toán khó giải suốt đời.
Tôi chỉ đơn giản nhớ lại Chu Du của nhiều năm trước.
Nhớ lại câu hỏi của cô ấy:
“Nhưng bà ấy cũng là con gái mà, phải không?”
Nhiều năm sau, cuối cùng tôi cũng trả lời được câu hỏi đó của cô ấy.
“Chu Du, anh phải thừa nhận rằng, xã hội này ưu ái nam giới hơn. Nhiều người phụ nữ chỉ nhìn thấy sự hạn chế của thời đại, không thể thoát ra khỏi nó.”
“Em không thể hiểu mẹ mình, ở một góc độ nào đó, điều đó cũng có nghĩa là em đã thoát ra khỏi sự hạn chế ấy.”
“Em cầm trên tay một ván bài tệ nhất, vậy mà vẫn bước ra được con đường mà em mong muốn. Thật sự rất đáng ngưỡng mộ.”
“Anh từ khi sinh ra đã được ông ngoại tặng cho cả một trang viên, anh lớn lên với chiếc thìa vàng trong miệng, đứng trên vai người khổng lồ.
Ngay từ khi còn rất nhỏ, anh đã hiểu rằng cuộc sống của anh vượt trội hơn rất nhiều người khác.
Chỉ cần anh muốn làm gì, sẽ có vô số người lao lên trước mở đường.”
“Nhưng em thì không. Sau khi gặp em, anh đã tham gia một thời gian ngắn vào chương trình dạy học tình nguyện. Anh đã tận mắt nhìn thấy những con người ấy, cũng cảm nhận sâu sắc hơn sự bất lực, bởi vì không phải ai cũng may mắn như anh.”
“Em là một trong những người đã trưởng thành từ muôn vàn đau khổ ấy.
Em mạnh mẽ, dũng cảm, như một bông hoa kiên cường vươn lên giữa sa mạc khô cằn.”
“Anh đã đi ngang qua cuộc đời em, yêu em, đó là điều tự nhiên nhất.”
“Bởi vì, điều quý giá là chính em, chưa bao giờ là anh.”
“Chu Du.” Tôi ngước mắt lên:
“Anh yêu em.”
Cô ấy có chút lúng túng, nhưng không sao cả, tôi hiểu cô ấy.
Cô ấy làm gì cũng không quan trọng, không kết hôn cũng chẳng sao.
Yêu cô ấy, chính là đã chấp nhận tất cả của cô ấy.
Ông nội hỏi tôi:
“Rốt cuộc là vì điều gì?”
“Không vì điều gì cả.” Bên ngoài cảnh vật vẫn như xưa, cây cối xanh tươi rợp bóng, tôi mỉm cười:
“Có những người nên như loài chim bay lượn.”
Cô ấy nên là chú chim tự do ấy.
Tôi tuyệt đối không muốn trở thành chiếc lồng giam cầm chú chim ấy, tôi muốn trở thành dãy núi rộng lớn.
Nhìn cô ấy bay ngang qua tôi, hướng về bầu trời tự do rộng lớn.
– Hoàn –