Chiêu Chiêu Như Nguyện - Chương 4
20
Làm gì đó?
Tôi…
Còn chưa kịp suy nghĩ ra màn kịch nào phù hợp, thì đã thấy tên quỵt nợ quay sang, ánh mắt sáng rỡ:
“Cháu trai——”
Cô gái đứng bên cạnh hắn cũng lập tức đứng dậy theo.
Tôi không kịp chần chừ nữa, cắn răng quyết định chơi lớn một lần.
Tôi nắm lấy vai Bùi Nghiễn, kiễng chân, hôn nhẹ lên má hắn.
Cả thế giới dường như yên lặng trong khoảnh khắc ấy.
Bùi Nghiễn đứng đơ tại chỗ, mất mấy giây mới hoàn hồn.
Sau đó, hắn siết chặt eo tôi, ôm tôi vào lòng.
Tôi cong môi cười, ghé sát vào tai hắn, giọng nói mang theo ý cười nhẹ:
“Như thế này có được không, bạn trai?”
Mặt Bùi Nghiễn ngay lập tức đỏ bừng, ấp úng đáp:
“Có… có thể.”
Ơ? Vậy là xong rồi á?
Bùi Nghiễn dễ thỏa mãn vậy sao?
Tôi khẽ cười, tiếp tục trêu hắn:
“Vậy… có muốn nhận thêm phần quà tặng kèm không?”
Cánh tay Bùi Nghiễn càng siết chặt hơn, giọng nói hơi run:
“Có… có thể… muốn không?”
Tôi bật cười, nghiêng đầu, đặt một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước lên khóe môi hắn.
“Dĩ nhiên là được, bạn trai.”
Gương mặt hắn lúc này đã đỏ đến mức bốc hơi được rồi.
Tôi nắm lấy tay hắn, nhẹ nhàng lắc lắc:
“Giờ anh muốn đứng đây cãi lý với tên quỵt nợ, hay là đi theo tôi?”
Bùi Nghiễn có hơi mất phương hướng, ngơ ngác hỏi lại:
“Đi… đi đâu?”
Tôi cười rạng rỡ:
“Không biết nữa.
Hay là… trốn đi với tôi đi!”
21
Nói là trốn đi, thực chất là tôi dắt Bùi Nghiễn về căn hộ nhỏ của mình.
Vừa bước vào cửa, hắn đã đứng khựng lại.
Tôi nhìn theo ánh mắt hắn, phát hiện hắn đang nhìn hai đôi dép ở cửa, lập tức bật cười:
“Là dép của ba tôi đấy. Sáng nay ông đến sửa đường ống nước cho tôi.”
Nghe vậy, vẻ mặt Bùi Nghiễn có chút mất tự nhiên, gật đầu một cách gượng gạo:
“Ờ… tôi cũng đâu có nghĩ gì khác đâu.”
Ồ hố, còn biết mạnh miệng cơ à?
Tôi thấy buồn cười, nhưng không trêu tiếp, mà dẫn hắn vào phòng khách:
“Anh ngồi trước đi, tôi lấy nước cho anh.”
Bùi Nghiễn hơi bối rối:
“Cô không cần bận rộn đâu, tôi…”
Lời còn chưa dứt, hắn lại im bặt.
Tôi tò mò nhìn lại, thấy hắn đang nhìn chằm chằm vào giá đựng đồ, nơi có đặt một cặp ly sứ đỏ xanh.
Tôi dở khóc dở cười, định giải thích đây là đồ thủ công nghệ thuật chứ không phải cốc đôi, thì hắn đã thở dài, giọng khẽ khàng:
“Tôi sẽ nói rõ với mẹ tôi…
Cảm ơn cô hai ngày qua đã giả làm bạn gái tôi.”
Hắn ngừng lại một lát, rồi hạ giọng:
“Tôi… sẽ không xen vào tình cảm của hai người.”
Tôi hơi khựng lại, nhướng mày hỏi:
“Thật không? Anh thực sự nghĩ như vậy à?”
Bùi Nghiễn cúi thấp đầu, trầm giọng “ừ” một tiếng.
Tôi bĩu môi, định nói ‘ừ cái quái gì mà ừ’, nhưng khi vừa ngước lên, tôi chợt thấy hốc mắt hắn hoe đỏ.
Tôi: “…”
Tôi đúng là một kẻ tội lỗi.
22
Tôi thừa nhận là tôi có chút sở thích trêu chọc Bùi Nghiễn.
Nhưng tôi thật sự không ngờ hắn lại đến mức muốn khóc luôn đấy!
Nhìn thấy hắn như vậy, tôi lập tức mềm lòng, vội vàng đến gần, trêu chọc hắn:
“Ây da, sao lại rơi kim cương rồi?”
Bùi Nghiễn quay mặt đi, không chịu nhìn tôi, giọng khàn khàn:
“Tôi không có, Tống Chiêu, cô đừng có vu oan.”
Tôi nhìn khuôn mặt lạnh lùng tái nhợt của hắn, chỉ có nơi đáy mắt là ánh lên chút đỏ.
Trong lòng bỗng dâng lên một cảm xúc khó tả.
Vừa hào hứng, lại vừa xót xa.
Tôi siết chặt tay, cố đè nén cảm giác kỳ lạ này xuống, rồi nâng mặt hắn lên, nhẹ nhàng lay lay:
“Thật sự không có khóc à? Nhưng mà tôi thấy mắt ai đó đỏ hoe luôn rồi này.”
Bùi Nghiễn nhìn tôi chằm chằm, giọng trầm thấp, vừa như trách móc, vừa như uất ức:
“Tống Chiêu, sao cô có thể như vậy?
“Rõ ràng cô có bạn trai rồi, tại sao vẫn luôn trêu chọc tôi?
“Cô thực sự không nhìn ra sao? Tôi thích cô mà.”
Đôi mắt tôi hơi mở lớn, khóe môi khẽ nhếch lên, giả vờ như không nghe rõ:
“Hả? Anh nói gì cơ?”
Hai giây im lặng.
Đột nhiên, Bùi Nghiễn đứng bật dậy, giữ chặt vai tôi, đè tôi xuống sofa.
Giây tiếp theo, một nụ hôn nóng bỏng rơi xuống môi tôi.
Hắn không biết hôn, cứ vội vàng, vụng về, đến mức suýt cắn rách môi tôi luôn.
Tôi còn chưa kịp mắng hắn, hắn đã vội vàng buông ra, cúi đầu, lông mi run rẩy, giọng nói nghèn nghẹn:
“Xin lỗi.
Nhưng ai bảo cô cứ trêu tôi.
Coi như đây là sự trả thù của tôi.
Xin lỗi, tôi đi đây.”
Tôi thật sự không nhịn được nữa, bật cười thành tiếng.
Ngay sau đó, tôi nắm lấy cánh tay hắn, dùng toàn bộ sức mạnh 50kg của mình, kéo hắn ngã xuống sofa.
“Bùi Nghiễn.”
Tôi vòng tay ôm lấy vai hắn, không cho hắn trốn, giọng điệu vừa bất lực vừa buồn cười:
“Trong lòng anh, đạo đức của tôi thấp đến mức đó sao?
“Anh nghĩ tôi có thể làm ra chuyện ‘bắt cá hai tay’ à?”
Bùi Nghiễn sững sờ, trong mắt đỏ thêm một chút, giọng nói nghèn nghẹn:
“Thế… bạn trai của cô thì sao?”
Tôi suy nghĩ một lát, thản nhiên đáp:
“Ở thế giới này không tồn tại.”
Bùi Nghiễn không tin:
“Tống Chiêu, nếu cô còn trêu tôi nữa, tôi thật sự sẽ tức giận đấy.”
“Không không không.”
Tôi lập tức lấy điện thoại ra, mở một game hẹn hò ảo.
Ngay khi vừa tải xong, một giọng nói ngọt ngào vang lên:
“Em yêu à~~!”
Gương mặt Bùi Nghiễn đỏ bừng:
“Không phải cái giọng này! Tống Chiêu, rốt cuộc cô có bao nhiêu ‘bạn trai’ thế hả?!”
Tôi “à” một tiếng, giơ tay đếm đếm, sau đó vô cùng vô tội nói:
“Để tôi đếm thử xem nào…
Sơ sơ cũng chỉ tầm bảy tám người thôi.”
23
Tôi cảm thấy, phụ nữ có nhiều chồng, nhiều tình nhân, nhiều bạn trai, chẳng phải rất bình thường sao!
Dù sao cũng là bỏ tiền ra mua, yêu nhiều một chút thì đã làm sao nào!
Bùi Nghiễn vốn còn đang tức giận, nhưng khi nhìn thấy giao diện trò chơi, hắn lập tức hiểu ra, sắc mặt càng đỏ hơn:
“Vậy cuộc gọi hôm đó cũng là từ cái này à? Cái này còn gọi điện được à?”
“Được chứ.” Tôi chớp mắt.
“Bây giờ mỗi dịp lễ Tết đều có cuộc gọi đặc biệt đấy. Anh có muốn nghe thử không? Máy tôi có ghi âm tự động mà.”
Sắc mặt Bùi Nghiễn lúc đỏ lúc trắng, dường như không thể tin nổi chính mình lại vì một trò chơi mà để bụng lâu đến vậy.
Hồi lâu sau, hắn mím môi, nghẹn ra một câu:
“Thế thì… Tôi muốn làm bạn trai chính thức.”
Ối trời ơi, sao đáng yêu thế này!
Tôi không nhịn được, bật cười thành tiếng, chống tay lên sofa, chụt một cái lên má hắn.
Sau đó, tôi bắt chước mấy câu sến súa trên mạng, cười trêu chọc hắn:
“Được, đừng nói là bạn trai chính thức—
“Cả mạng sống của em cũng cho anh này, bảo bối.”
Bùi Nghiễn bình tĩnh mất ba giây, sau đó, ánh mắt bỗng sáng rực lên, nhanh chóng tóm lấy tôi.
“Tống Chiêu.”
Hắn nhìn chằm chằm tôi, đôi mắt đen sâu thẳm, nhưng không còn như trước đây nữa.
Không còn che giấu, không còn dè dặt.
Mà là trực diện, nóng bỏng, mãnh liệt.
“Cô cũng thích tôi, đúng không?”
Tôi vòng tay qua cổ hắn, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn một cái:
“Đúng. Nếu tôi không thích anh, sao lại hôn anh chứ?”
Lúc nhỏ, tôi thích trêu chọc hắn chỉ vì tò mò, vì thấy thú vị.
Còn bây giờ, tôi vẫn thích trêu hắn, nhưng là vì thích hắn thật.
Vì quen với kiểu quan hệ đối đầu khi còn nhỏ, nên đến bây giờ, tôi vẫn chưa thể chuyển sang một cách yêu khác nhẹ nhàng hơn.
Hoặc có lẽ, tôi chỉ muốn nghe hắn nói “thích tôi” trước, vì không muốn mình là người yếu thế.
Nhưng dù thế nào đi nữa—
Từ trước đến nay, tôi đối với Bùi Nghiễn, chưa từng có chút nào là vô tư cả.
Ngoài cửa sổ, pháo hoa bất chợt bừng sáng, từng chùm từng chùm sắc màu rực rỡ nở tung trong màn đêm.
Bùi Nghiễn cẩn thận, vui sướng, khẽ cúi đầu hôn lên môi tôi một lần nữa, giọng nhẹ như gió thoảng:
“Tống Chiêu, nguyện vọng nhiều năm của tôi, cuối cùng cũng thành hiện thực.”
Từ khoảnh khắc cô bé năm đó đưa tay kéo hắn ra khỏi bóng tối, Bùi Nghiễn đã chỉ có thể động lòng với một mình Tống Chiêu.
“Chiêu Chiêu.”
Môi hắn mấp máy vài lần, thật lâu sau mới lên tiếng, giọng trầm thấp nhưng chân thành đến mức khiến tim tôi khẽ rung lên:
“Tôi thực sự thích cô.
“Đã thích từ rất lâu rồi.
“Nên nếu cô không thích tôi, thì nói thẳng đi, đừng trêu đùa tôi—”
Nói toàn những điều tôi không thích nghe.
Tôi dứt khoát cúi đầu, hôn hắn thật sâu.
Ngoài cửa sổ, pháo hoa tiếp tục rực rỡ nở tung, từng đóa từng đóa, phủ kín trái tim tôi.
Tôi nắm chặt tay hắn, từng câu từng chữ đều nghiêm túc và chân thành:
“Tự tin lên, Bùi Nghiễn.
“Tôi cũng thật lòng thích anh.”
“Chọc ghẹo anh là tôi sai, nhưng câu này—”
“Là thật lòng.”
Bùi Nghiễn nhìn tôi chằm chằm, trong mắt hắn, ánh sáng dần dần lan tỏa, nụ cười cũng theo đó mà trở nên rực rỡ hơn bao giờ hết.
Hắn nắm chặt lấy tay tôi, mười ngón đan vào nhau:
“Tôi tin cô, bạn gái của tôi.”
Tôi cũng bật cười, cúi đầu sát hơn, hơi thở giao hòa:
“Bây giờ, đến lượt anh hôn tôi rồi đấy, bạn trai.”