Chiêu Chiêu Như Nguyện - Chương 1
01.
Câu nói vừa dứt, sắc mặt Bùi Nghiễn lập tức cứng đờ.
Trong bếp vang lên tiếng động lạch cạch. Tôi tò mò nghiêng đầu nhìn thử, phát hiện con mèo nhà hắn đang ngồi trên bếp, thoải mái liếm lông ngay trong nồi cơm điện.
“Ồ, còn nữa.” Tôi chợt nhớ ra, bổ sung: “Lần trước tôi còn thấy Mimi liếm đít xong rồi liếm luôn miệng cốc của anh.”
Sắc mặt Bùi Nghiễn càng lúc càng xanh.
Tôi quyết định tung ra đòn kết liễu cuối cùng:
“À đúng rồi, thật ra tôi vẫn muốn nói với anh chuyện này…”
Tôi chỉ vào chiếc áo hoodie đen hắn đang mặc, ám chỉ đầy tinh tế:
“Anh có vẻ đang có một vệt phân chim trên mũ trùm đầu đấy.”
02.
Bùi Nghiễn rất thích nuôi động vật.
Nhà hắn có một con chó Border Collie, một con mèo Ragdoll, một con vẹt và hai con rùa Nam Mỹ.
Tôi vốn cũng là người yêu động vật, nhưng sau khi đến nhà hắn một lần, tôi lập tức từ bỏ ý định nuôi thú cưng.
Vì tôi không muốn ngày nào đó phải ăn rau xào trong bô vệ sinh của chó.
“Sao cô không nói sớm?!”
Bùi Nghiễn hoảng hốt, vội cởi phăng áo hoodie ra, chỉ mặc mỗi áo ba lỗ, kéo tôi thẳng vào bếp:
“Cái chảo nào? Cô nói xem, là cái chảo nào?!”
Tôi chỉ tay:
“Cái chảo đen lớn kia kìa.”
Bùi Nghiễn lập tức chết sững:
“Hôm qua, chú hai tôi đến chơi, tôi vừa dùng cái chảo đó để xào đồ ăn cho ông ấy.”
Tôi tò mò hỏi:
“Anh có ăn không?”
Hắn lắc đầu, tự an ủi:
“Không sao, tôi có rửa chảo rồi.”
Nói đến đây, hắn bỗng như nhớ ra điều gì, nheo mắt nhìn tôi, nghi ngờ hỏi:
“Không đúng, lúc tôi rửa chảo, nó sạch bóng, không có lấy một giọt dầu mỡ, đừng nói là phân chó!
“…Có phải cô đang lừa tôi không?”
Tôi ngạc nhiên:
“Aiya, bị anh phát hiện rồi.”
Trước khi hắn kịp nổi giận, tôi nhanh chóng giơ tay chỉ sang chiếc chảo khác, cười rạng rỡ:
“Thật ra là cái chảo này cơ!”
03
Trong phòng tắm, Bùi Nghiễn đã đánh răng đến lần thứ mười lăm.
Vì sáng nay, hắn vừa dùng cái chảo đó để rán trứng.
Tôi lấy làm lạ, vì tôi đến nhà hắn từ sớm, lúc đó hắn còn đang chuẩn bị ăn sáng.
Miếng trứng vẫn còn trên đĩa, chưa kịp cắn miếng nào.
“Cô không hiểu gì cả.” Hắn súc miệng ừng ực lần nữa, giọng điệu đầy ghê tởm.
“Tôi là tâm lý ám ảnh.”
Được rồi.
Tôi nhún vai, đứng dậy chuẩn bị rời đi:
“Quà tôi đã mang tới rồi, giúp tôi gửi lời chúc mừng năm mới đến bác gái nhé. Nhiệm vụ mẹ tôi giao coi như hoàn thành.”
“Khoan đã.”
Bùi Nghiễn từ trong phòng tắm bước ra.
“Tôi đi cùng cô. Năm nay mẹ tôi cũng bảo tôi mang quà sang nhà bác trai bác gái.”
Ánh mắt tôi dừng lại trên chiếc áo ba lỗ ướt nhẹp vì nước của hắn, trong giây lát không dời đi nổi.
Công nhận, thằng nhóc ốm yếu như giá đỗ hồi bé, giờ lớn lên dáng dấp cũng ra gì phết đấy.
Hơn nữa hôm nay hắn còn mặc quần thể thao màu xám.
Bị nước bắn lên…
Khụ khụ, hiểu thì hiểu.
Bùi Nghiễn đột nhiên túm lấy cằm tôi, khẽ nâng lên, khóe môi cong cong:
“Nhìn phía trên thôi, đừng được một tấc lại lấn một thước.”
Từ bé đến giờ, tôi toàn đối đầu với hắn, nghe thế liền nhướn mày khiêu khích:
“Nếu tôi nhất định muốn nhìn thì sao?”
“Nếu cô nhất định muốn nhìn…”
Ánh mắt hắn tối lại, chậm rãi cúi xuống, đến gần tôi hơn:
“Thì——”
Lời còn chưa nói hết, bỗng nhiên khóa cửa điện tử vang lên.
Một giọng trẻ con trong trẻo chợt vang lên:
“Mẹ ơi! Anh trai với chị gái đang lén hôn nhau kìa!!!”
04
Tôi giật mình nhìn nhóc con kia, trong lòng thầm gào lên: Nói năng linh tinh cái gì đấy trời?!
Vội vàng lùi lại một bước, tôi cúi đầu chào bác trai, bác gái.
Bùi Nghiễn đi tới, nhận lấy túi quà từ tay ba mẹ, nhưng vừa thấy kẻ chen vào cuối cùng, sắc mặt hắn lập tức sa sầm:
“Ông tới đây làm gì?”
Tôi tò mò nghiêng đầu nhìn thử, hóa ra là người quen. Đây là một người họ hàng xa bên phía ba Bùi Nghiễn, nổi tiếng là kẻ chuyên quỵt nợ. Hắn đã vay nhà Bùi Nghiễn tám vạn tệ từ đời nào đến giờ vẫn chưa chịu trả.
Sao, dịp Tết đến lại mò qua xin tiền nữa à?
Lão ta cười hề hề, mặt dày vô đối:
“Tết đến rồi mà, có chuyện tốt đương nhiên phải nhớ đến cháu chứ!”
Vừa nói, lão vừa kéo một cô gái giấu sau lưng ra, đẩy thẳng về phía Bùi Nghiễn:
“Cháu trai, bác giới thiệu cho cháu một cô gái tốt nè. Tiền sính lễ chỉ cần hai mươi vạn! Chỉ cần cháu gật đầu, tối nay có thể giữ người lại ngay!”
Lời vừa dứt, bầu không khí trong phòng lập tức đóng băng.
Sắc mặt ba Bùi Nghiễn thì xanh mét, mẹ hắn thì đen sì, còn chính hắn thì siết chặt nắm đấm.
Nhìn cú đấm kia sắp vung thẳng vào mặt gã quỵt nợ, tôi liền nghiêng người, túm lấy cổ áo hắn kéo lại, khẽ cười:
“Sao? Anh tưởng tôi chết rồi à?”
“Muốn để người ta vào phòng Bùi Nghiễn, đã hỏi ý kiến bạn gái của anh ấy chưa?”
05
Vừa dứt lời, căn phòng còn im ắng hơn cả lúc nãy.
Đến mức đám chó mèo trong nhà cũng nín thở.
Tôi chớp mắt quay sang Bùi Nghiễn, ý bảo Tôi nói gì sai à? Hay là cú sốc này hơi lớn?
Bùi Nghiễn vội ho khan, quay mặt đi chỗ khác, nhưng cánh tay vẫn để tôi khoác lên, giọng hơi ấp úng:
“À… Ừ, ông đã hỏi ý kiến bạn gái tôi chưa?”
Gã quỵt nợ tròn mắt, có vẻ không ngờ nổi Bùi Nghiễn lại có bồ.
Lão ta đánh giá tôi từ đầu đến chân mấy lần, lẩm bẩm:
“Con gái nhà ai mà dạn thế, chưa cưới chưa cưới mà đã chạy đến nhà chồng, chẳng biết ngượng ngùng gì cả!”
Mẹ Bùi Nghiễn vừa nghe liền tức giận định mắng cho một trận, nhưng tôi nhanh miệng hơn, lập tức mở mic:
“Nhìn ông lớn tuổi nên tôi gọi một tiếng bác, nhưng nếu còn bô bô cái mồm mà không biết điều, tôi sẽ bảo Bùi Nghiễn cho ông một đấm, đảm bảo đánh thành cờ chiêu hồn, vừa bước ra khỏi cửa đã có thể cắm ngay bên mộ rồi.
Không chỉ tối nay, mà ban ngày cũng có thể ‘mời’ được thứ gì đó về nhà đấy. Không tin thì thử xem?”
“Gì chứ—!”
Tôi lười để ý tới lão, chỉ vẫy tay với Bùi Nghiễn:
“Bạn trai, xử lý đi!”
Bùi Nghiễn vốn đã nhịn hết nổi, lập tức tung một cú đá thẳng vào người nọ, sắc mặt lạnh lẽo như băng:
“Cút xa ra. Sau này gặp một lần đánh một lần. Còn nữa, tám vạn tệ kia, nếu ông không chịu trả, tôi không ngại tìm người ‘chuyên môn’ đến thu nợ đâu.”
Rầm!
Cửa chính đóng sập lại.
Tôi thở phào một hơi, còn chưa kịp lên tiếng, liền bắt gặp ba cặp mắt đầy tò mò và hứng thú đang nhìn mình chằm chằm.
Cô em gái nhỏ của Bùi Nghiễn lập tức chạy tới, hai tay bám lấy tay tôi lắc mạnh:
“Chị Chiêu Chiêu! Chị sắp làm chị dâu em thật à?!”
06
Chuyện phát triển tới mức này, tôi thật sự không ngờ luôn.
Ba mẹ Bùi Nghiễn đang bận rộn trong bếp, tôi liền ghé sát hắn, hạ giọng thì thầm:
“Giờ sao đây? Phải giải thích rõ chứ?”
Bùi Nghiễn nhét vào tay tôi một quả dâu tây, cũng thì thầm đáp lại:
“Coi như giúp tôi một lần đi, tránh để mẹ tôi lại càm ràm chuyện tìm bạn gái. Sau Tết tôi sẽ giải thích rõ với bà.”
Nghe thế, tôi ngạc nhiên:
“Anh vẫn chưa có ai à?”
Lỗ tai Bùi Nghiễn hơi đỏ lên, lại nhét cho tôi một quả cherry, ậm ừ đáp.
Tôi vừa nhai vừa chậm rãi nói:
“Nhưng mà… tôi thì có rồi đấy.”
Bùi Nghiễn: “…”
Tôi nuốt miếng cherry, bổ sung thêm:
“Sáng nay tôi còn gặp người ta rồi nè.”
Bùi Nghiễn: “…”
Tôi chớp mắt nhìn hắn:
“Hơn nữa, tối qua còn ngủ chung chăn nữa cơ.”
Bùi Nghiễn: “…”
Nhìn bộ dáng ngây ra như phỗng của hắn, tôi nghiêng đầu, vẻ mặt vô tội:
“Hay là… anh thử cân nhắc làm bé trai nhỏ của tôi đi?”
07
Mặt Bùi Nghiễn đen kịt.
Còn đen hơn cả cái chảo gang trong bếp nhà hắn.
Tôi còn đang định nói gì đó thì đã thấy hắn đột ngột đứng phắt dậy, định đi vào bếp.
“Ấy!” Tôi nhanh tay kéo hắn lại. “Anh định làm gì?”
“Đi giải thích rõ ràng với mẹ tôi.” Hắn nghiến răng nhìn tôi, vẻ mặt cực kỳ nhẫn nhịn: “Tôi không có sở thích làm… làm bé trai nhỏ của người khác!”
Tôi nhịn cười muốn sắp nội thương, vừa định lên tiếng, mẹ Bùi Nghiễn đã bưng khay bánh ngọt từ trong bếp đi ra, vẻ mặt vô cùng vui vẻ:
“Ôi chao, Chiêu Chiêu, bác đã biết mà! Bác biết hai đứa có gì đó không bình thường mà!”
Nghe vậy, tôi chột dạ gãi mũi.
Bùi Nghiễn thích đi theo tôi? Có lẽ không hẳn là tự nguyện đâu.
Mẹ tôi và mẹ hắn là bạn thân, từ bé hai đứa tôi đã lớn lên cùng nhau. Trước năm bảy tám tuổi, sức khỏe hắn không tốt, không chạy nhanh, không nhảy cao được, chỉ thích ôm sách giả bộ làm người lớn.
Nhưng tôi thì lại chướng mắt cái vẻ ngoan ngoãn của hắn, vì vậy hôm nay tôi kéo hắn đi đốt pháo nổ vào đống phân chó, khiến cả ống quần hắn bắn đầy bãi nâu, bị hắn đuổi theo mắng suốt cả con phố; hôm sau lại kéo hắn ra ruộng bắt giun đất, vẩy đầy bùn lên người hắn, khiến hắn đuổi tôi chạy quanh sân cả buổi.
Bùi Nghiễn thích theo tôi? Chính xác hơn là muốn đánh tôi mà đánh không nổi thôi.
Mẹ Bùi nắm lấy tay tôi, cười tươi như hoa:
“Thật ra hôm nay cháu không nói, bác cũng đoán được rồi.”
Tôi chớp mắt:
“Đoán được gì ạ?”
“Bác đoán hai đứa đang yêu nhau đó!”
Tôi thắc mắc:
“Sao ạ?”
Bình thường tôi đến nhà Bùi Nghiễn không nhiều, nhìn đâu ra chuyện này chứ?
Bùi Nghiễn nghe thấy, dường như cũng nhận ra điều gì đó, lập tức lên tiếng ngăn cản:
“Mẹ, mẹ đừng——”
“Ôi chao, sao mà bác không đoán được chứ.”
Mẹ Bùi cười đầy vẻ chắc chắn.
“Tiểu tử này lấy ảnh của cháu làm hình nền điện thoại, cũng lâu lắm rồi đó nha!”