Chiếc Lồng Vàng - Chương 4
Mùa đông lạnh giá năm đó, ta quỳ bên ngoài Dưỡng Tâm điện rất lâu nhưng không khóc.
Vừa rồi Khương Thành đè ép ta, hành hạ ta như mẫu phi, nhưng ta cũng không khóc.
Ta cố gắng chịu đựng mọi chuyện giống như lời Hoàng huynh đã dặn.
Nhưng khi ta nhìn thấy Thục quý phi gom hết những chiếc bình ngọc mà nàng suốt ngày ấp ủ, bất chấp m ạng sống, dùng hết sức lực n ém chúng vào người Khương Thành để bảo vệ ta, nước mắt ta không kìm được mà tuôn rơi.
Từ ngày Hoàng huynh rời đi, cuối cùng ta cũng nhận ra rằng mình không còn cô đơn nữa.
Toàn bộ bình ngọc trong phòng đều bị Thục quý phi n ém hết lên người Khương Thành, hắn chưa bao giờ bị sỉ nhục như thế này.
Hắn nắm chặt tay, mu bàn tay nổi gân xanh, tức giận tóm lấy cổ Thục quý phi.
Thục quý phi bị hắn b óp cổ, mặt đỏ bừng vì khó thở.
Nàng khinh thường nhìn Khương Thành, trong mắt tràn đầy sự kinh tởm hắn:
“Khương Thành, ta thật sự rất tiếc cho ngươi, trong cung không có người nào thật lòng yêu ngươi, trên đời không có người nào thật sự quy thuận ngươi, ngươi chính là một kẻ thất bại.”
Khương Thành tức giận đến mức toàn thân run lên.
Bỗng nhiên Khương Thành đột nhiên kêu lên một tiếng.
Thì ra Thục quý phi không biết từ lúc nào đã rút chiếc trâm cài trên đầu ra, vào giây phút cuối cùng khi Khương Thành bóp chet mình, cùng lúc ấy nàng dùng hết sức đ âm chiếc trâm vào sau gáy Khương Thành.
M áu chảy rất nhiều.
Khương Thành trợn to hai mắt, không thể tin đưa tay chạm vào cổ, nơi m áu đang không ngừng chảy ra.
Nhưng chiếc trâm cài màu ngọc lam mạ vàng đang c ắm vào cổ đã cho hắn biết câu trả lời.
Thục quý phi đ âm sâu đến nỗi chiếc trâm cài s ắc nh ọn gần như xuyên th ủng cổ họng hắn.
Cuối cùng hắn ta ngã xuống đất trong sự hoài nghi và từ từ trút hơi thở cuối cùng.
Hắn ta có lẽ không bao giờ nghĩ rằng Thục quý phi, người luôn mỉm cười và nói chuyện nhẹ nhàng trước mặt hắn, có một ngày sẽ n ém từng chiếc bình ngọc lên người hắn rồi lặng lẽ rút trâm cài trên đầu đ âm vào họng hắn mà không hề biến sắc.
Ta bò đến chỗ Thục quý phi và khóc nức nở.
Váy của nàng dính đầy bụi và búi tóc rối tung. Quý phi cao quý kiêu hãnh, xinh đẹp, thông minh, và biết nắm bắt lòng người, bây giờ đang nằm trong vòng tay của ta.
Nàng ấy đang dần mất đi hơi thở, nở một nụ cười khó khăn với ta, nước mắt tuôn rơi.
“Kiều Kiều.”
Vừa gọi tên ta, nước mắt nàng ấy càng chảy ra dữ dội hơn. Nàng ấy nhìn ta, ánh mắt mang chút gì đó không nỡ.
Nước mắt ta rơi xuống váy của nàng ấy, ta nức nở, hết lần này đến lần khác gọi nàng ấy là Thục Nương Nương.
Nàng ấy dường như đã nhẹ nhõm hơn, dùng hết chút sức lực cuối cùng của mình, nói:
“Đừng khóc nữa… Báu vật của Thục Nương Nương đều giao cho Kiều Kiều.”
Ta không thể chịu đựng được nữa nên ôm nàng ấy vào lòng khóc nức nở, rồi bất tỉnh.
Khi ta tỉnh lại, Đan Quất kể cho ta nghe rằng đêm đó khi ta ôm Thục quý phi khóc đến bất tỉnh, Hoàng huynh đã thành công chiếm đóng hoàng cung, huynh ấy đã làm tốt trong việc huấn luyện quân đội ở Tây Bắc và còn kết bạn được với Diêu Khôn, nhi tử của Diêu tướng quân, cả hai là huynh đệ vào sinh ra tử, huynh ấy cũng có mối quan hệ thân thiết với trưởng tỷ của Diêu Khôn, Diêu Thanh Thanh, và nhận được sự ủng hộ hết mình của Diêu tướng quân.
Cuối cùng, Hoàng huynh cũng đến được hoàng cung, nhưng lại không tìm thấy Khương Thành ở tẩm cung của hắn. Khi đến tẩm cung của Thục quý phi, huynh ấy tìm thấy Khương Thành đã bị đ âm chet, Thục quý phi nằm trong vòng tay ta, còn ta đã khóc ngất đi.
Hoàng huynh giet cha c ướp ngôi, thanh trừng những hoàng tử và công chúa khác bằng thủ đoạn tàn á c.
Trong tất cả những đứa con của Khương Thành, qua một đêm, chỉ còn lại ta và Hoàng huynh.
Ta trở thành Trưởng công chúa công cao quý.
Hoàng huynh đã xây dựng lăng m ộ cho mẫu phi.
Bên trong là những bộ trang phục sặc sỡ ở quê hương của người, cùng chiếc trâm cài tóc được làm từ x ương sống của mẫu phi.
Bên cạnh m ộ của mẫu phi là m ộ của Thục Nương Nương.
Ta đích thân trang điểm cho nàng ấy, tô son, chải kiểu tóc búi cao yêu thích của nàng, rồi cài đầy đủ các loại trâm cài tinh xảo và lộng lẫy, đồng thời đeo năm sáu chiếc vòng tay vào cổ tay nàng ấy.
Thực ra, ta chưa kịp nói với nàng ấy, khi lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta đã nghĩ nàng ấy trông giống như bông sen tuyết trên dãy núi Thiên Sơn.
Thời gian trôi qua, ta cảm thấy nàng ấy giống như một dòng suối tan băng vào mùa xuân, đi đâu cũng đeo trang sức leng keng và vui vẻ ngân nga những khúc hát.
Ta đậy nắp quan tài của nàng ấy lại.
Lần này ta không cầu xin nàng ấy đừng rời xa ta nữa mà thay vào đó, ta đã vái lạy nàng ấy ba lần.
Bốn năm qua, nàng vừa là tỷ tỷ, vừa là mẹ, từ lâu Thục quý phi đã là ánh sáng soi rọi trong những năm tháng đen tối u ám của ta.
“Trưởng công chúa, Trưởng công chúa? Sao người lại nằm ngủ ở đây?”
Ta nghe thấy Đan Quất lo lắng gọi bên tai, ta ngơ ngác mở mắt ra, không biết mình đã ngủ quên từ lúc nào.
Trong mơ, ta trở lại triều đại của Khương Thành, trở về cái chet của mẫu phi và Thục quý phi.
Đan Quất sai người bỏ thêm vài cục than vào lò sưởi, đốt cho ấm hơn, em ấy lấy cái túi sưởi ấm trong tay ta, rồi đưa cho ta một cái túi sưởi mới đã được đổ đầy nước nóng.
Từ mùa đông năm đó, khi ta quỳ bên ngoài Dưỡng Tâm Điện, khí lạnh đã xâm nhập vào cơ thể ta, không thể chữa khỏi.
May mắn thay, trong suốt 4 năm ở bên Thục quý phi, nàng thường xuyên đến Thái y viện để gây áp lực, ép buộc họ cho ta dùng những dược liệu tốt nhất, lại bắt ta phải ở tẩm điện thoải mái nhất trong cung của nàng. Bốn năm đó, bệnh hàn của ta không hề tái phát.
Nhưng khi Thục quý phi qua đời, Thái y viện nói vì ta quá đau buồn, cơ thể bị tổn thương, khí lạnh bị đè nén suốt bốn năm, giống như một trận phản phệ, gần như mỗi ngày đều muốn nuốt chửng ta.
Đan Quất thấy ta đăm chiêu liền nhắc nhở: “Trưởng công chúa quên rồi sao, hôm nay chúng ta phải đi thăm Dung quý phi.”
Đan Quất giúp ta trang điểm, cắm đầy trâm cài lấp lánh lên đầu ta, cuối cùng cẩn thận khoác cho ta chiếc áo choàng lông cáo màu trắng.
Ta giơ tay vuốt ve những chiếc trâm cài lắc lư trên đầu, hình ảnh phản chiếu trong gương đồng là Trưởng công chúa tôn quý của Khương quốc.
Đan Quất thấy ta nghịch ngợm những chiếc trâm cài trên đầu, khẽ mỉm cười: “Bây giờ Trưởng công chúa càng ngày càng giống Hiếu nhân Thục quý phi của tiên đế rồi.”
Nghe vậy, ta thu hồi bàn tay lại, chăm chú nhìn vào hình ảnh kiêu sa lộng lẫy, đầy trang sức của chính mình trong gương đồng.
Chỉ nghe thấy giọng nói của ta vang vọng bên tai, lại như muốn vỡ òa trong lồng ngực.
“Đan Quất, ta rất nhớ nàng ấy.”
Ta muốn nói với nàng ấy rằng, giờ đây không ai dám coi thường ta nữa.
Bây giờ, Hoàng huynh đã cho phép ta tùy ý ra vào Dưỡng Tâm Điện, ta không còn phải quỳ bên ngoài Dưỡng Tâm Điện trong mùa đông lạnh giá nữa.
Bây giờ, ta đã là một Trưởng công chúa vô cùng tôn quý, không còn là người chỉ biết trốn sau lưng nàng, bất lực nhìn nàng như một con sư tử hung hãn liều m ạng vì ta, vì ta mà trở thành kẻ giet rồng.
Ta còn muốn nói với nàng ấy.
Ta nguyện quỳ gối trong mùa đông bên ngoài Dưỡng Tâm điện thêm ba ngày ba đêm nữa, để đổi lại khoảnh khắc nhìn thấy nàng trong chiếc áo choàng lông cáo trắng, mang theo hộp thức ăn, liếc nhìn ta rồi bước vào Dưỡng tâm điện.
Ta nhớ bốn năm đó lắm. Bốn năm mà ta tưởng là những năm tháng vất vả đó đã trở thành những kỷ niệm quý giá nhất trong đời ta. Dù những năm tháng sau này, không còn nàng ấy nữa, chúng vẫn thấm vào và sưởi ấm lòng ta.
Ta đeo trang sức để trông giống nàng ấy hơn, vì nàng không thích ta quá giản dị.
Thực ra, có lúc, ta thường nghĩ đến nàng, khi màn đêm buông xuống, nàng đuổi người hầu đi, tự mình cầm nến, dẫn ta vào nội điện, thần bí cho ta xem hộp trang sức của mình, nàng luôn say sưa ngắm nghía đến nỗi không nỡ đặt nó xuống. Nàng ấy chạm vào chúng một cách cẩn thận và chịu khó giới thiệu cho ta về giá trị của từng món đồ trang sức.
Nàng ấy còn bắt ta phải chọn chiếc trâm cài đẹp nhất. Đôi khi ta cảm thấy rất buồn ngủ và làm cho có, chỉ bừa một chiếc trâm cài rồi nói nó đẹp nhất và hợp với nàng ấy nhất.
Nàng ấy luôn nghi ngờ nhìn ta và hỏi: “Có thật không?”
Sau đó nàng giả vờ cảnh cáo: “Nếu ngươi dám lừa ta, ngày mai ngươi không cần ăn cơm đâu.”
Thường thường, vừa nói xong nàng liền trở nên kiêu ngạo, lắc đầu kiêu hãnh: “Dù sao thì ta đeo gì cũng đẹp nhất”.
Người thông minh và tỉnh táo như vậy, trước mặt Khương Thành lại giả vờ ngoan ngoãn, hắn ta thích người ngoan ngoãn nghe lời, nên nàng luôn nói chuyện nhẹ nhàng, không bao giờ cãi lại, dù ngày nào cũng phải mắng chửi Khương Thành với ta ba trăm lần, nhưng ngoảnh mặt một cái, ở trước Khương Thành lại tiếp tục giả vờ.
Nàng ấy rõ ràng biết cách bảo vệ mình nhưng lại sẵn sàng vì ta, dấn thân vào một kết cục không thuộc về nàng.
Thục Nương Nương, con có nhiều đồ trang sức đến nỗi con có thể nhét đầy năm hộp trang sức của người.
Người muốn gì con cũng có, thứ con không có cũng có thể đi cướp cho người.
Nhưng người thích những trang sức lấp lánh đã không còn ở bên con nữa.
Trong những năm tháng đen tối sau này, sẽ không còn ai, nguyện ý thắp lên một tia sáng cho con nữa.