Chiếc Lồng Vàng - Chương 2
3.
Khi rời khỏi Dưỡng Tâm Điện, về đến phủ công chúa, ta vẫn chưa thể bình tĩnh được. Lời nói của Hoàng huynh đột nhiên khiến ta nhớ đến cái chet của mẫu phi.
Năm ta tám tuổi, còn Hoàng huynh mười tuổi.
Mẫu phi được tặng cho phụ hoàng như một món quà từ đất nước bại trận.
Khi còn nhỏ, ta thường nghĩ rằng mẫu phi còn trẻ đẹp như vậy, mà phụ hoàng đã già rồi, thậm chí còn không thể ôm ta vào lòng. Một lần, phụ hoàng đến tẩm cung của mẫu phi để ăn cơm trưa, ông ấy vừa ngồi xuống, long bào lần lượt quấn quanh bụng mỡ.
Mẫu phi có thực sự thích một người như vậy không?
Mẫu phi nói với ta rằng người chưa bao giờ thích quyền lực. Người nào có sự sủng ái của Hoàng đế, thì người người đó có thể sống lâu hơn.
Trong trí nhớ của ta, mẫu phi luôn dịu dàng và ít nói.
Khi ta và Hoàng huynh làm đổ chiếc hộp trang điểm mà mẫu phi yêu thích, người chỉ nhẹ nhàng nhặt lên cất đi rồi quay lại nhìn xem ta và Hoàng huynh có bị thương không.
Thi thoảng mẫu phi sẽ ngân nga những bài hát du dương, ta hỏi đó là bài gì, người mỉm cười ôm ta vào lòng, nói đây là bài hát ở quê hương của mình.
Đôi khi trong đêm khuya, người sẽ lặng lẽ mở một chiếc hộp nhỏ đựng trang phục ở quê hương. Người nhẹ nhàng vuốt ve bộ trang phục đó và thở dài khe khẽ.
Ta đến gần hơn và phát hiện những bộ trang phục này hầu hết đều có màu sắc tươi sáng, như màu tím sáng, màu đỏ nước, màu xanh da trời…
Ta hỏi mẫu phi: “Sao bây giờ người chỉ mặc đồ trơn? Con chưa bao giờ thấy người mặc trang phục có màu sắc đẹp như vậy”.
Lúc đó ta còn quá nhỏ, một chút cũng không hiểu. Mẫu phi bị đưa đến Khương quốc, phải sống cả đời trong bốn bức tường thành, phải rời xa quê hương, mẫu phi ghét phụ hoàng như vậy nên đương nhiên người cũng không quan tâm đến việc ăn mặc.
Phụ hoàng là một người thích bạo ngược nhưng lại tầm thường, không hề quan tâm đến chính sự, hậu cung lại có vô số phi tần, kiểu nào cũng có, nhưng trông ai cũng vô cùng xinh đẹp.
Nhưng ta vẫn luôn tin tưởng rằng phụ hoàng rất yêu mẫu phi, dù sao thì báu vật khắp Khương quốc đều được đưa vào tẩm cung của mẫu phi như nước chảy.
Trong yến tiệc cung đình đêm giao thừa, dưới bầu trời đầy pháo hoa, phụ hoàng nắm tay mẫu phi trước mặt mọi người, đồng thời hứa với mẫu phi:
“Như Nguyệt, nàng mãi mãi là báu vật của ta.”
Ta kéo Hoàng huynh trốn vào sau cột, mẫu phi vẫn nở nụ cười yếu ớt. Nhìn cách phụ hoàng cưng chiều mẫu phi, ta vỗ tay cười cùng Hoàng huynh.
Nhưng những điều tốt đẹp trên đời không tồn tại lâu dài, những đám mây đầy màu sắc dễ dàng tan đi và mọi thứ đều đổ vỡ.
Cho đến ngày hôm đó, mọi ảo ảnh đẹp đẽ đều sụp đổ, ta chỉ cảm thấy mình như một người bị bỏ rơi, đứng trên một đống mảnh thủy tinh s ắc nh ọn và lấp lánh, ta cúi đầu muốn nhặt lên, run rẩy, cố gắng chắp vá lại hình ảnh viên mãn hòa hợp ban đầu. Nhưng lại nhận ra rằng những mảnh thủy tinh đều được đ âm chính xác vào trái tim ta, sáu năm qua không hề phai nhạt.
Ta nhướng mày bảo Đan Quất pha cho ta một ấm trà, hơi nóng lan tỏa khắp tứ chi.
Đan Quất nhét chiếc túi sưởi vào tay ta và nhìn ta lo lắng.
“Trưởng công chúa vẫn sợ lạnh như vậy.”
Ta ôm túi sưởi, cảm nhận hơi nóng trên đó, rúc vào chiếc áo choàng lông cáo và mỉm cười.
“Đừng lo lắng cho ta, bệnh cũ mà thôi, ta đã quen từ lâu rồi.”
Đan Quất ngồi xổm xuống, chỉnh lại chiếc áo choàng lông cáo cho ta. Em ấy ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt ta rồi đột nhiên nói.
“Công chúa đừng sợ, sẽ không bao giờ xảy ra chuyện như thế nữa.”
Bệnh này có từ bao giờ nhỉ?
Có phải là lúc ta và Hoàng huynh trốn trong tủ và chứng kiến phụ hoàng b óp cổ mẫu phi đến chet không? Hay là lúc phụ hoàng đè lên người ta, chửi bới và xé đồ ta?
Hôm đó, ta và Hoàng huynh đang chơi đuổi bắt với mẫu phi. Ta và huynh ấy trốn trong tủ ở tẩm cung của mẫu phi, chờ người đến tìm.
Đợi hồi lâu vẫn không thấy mẫu phi đâu, ta đang định ra ngoài tìm người, vừa định mở cửa tủ ra thì thấy phụ hoàng bế mẫu phi vào.
Ta nhanh chóng phát hiện ra rằng hành động của phụ hoàng rất kỳ lạ, cách người đối xử với mẫu phi hoàn toàn khác với thường ngày, phụ hoàng nắm lấy gáy mẫu phi như đang xách một con mèo, rồi ném mẫu phi xuống đất.
Trái tim ta bỗng chốc nhảy dựng lên, vừa định gọi “mẫu phi”, Hoàng huynh đã nhanh tay bịt miệng ta lại. Huynh ấy ấn ta vào góc trong của tủ đồ, dùng y phục của mẫu phi xếp chồng lên người ta.
Ta trốn dưới y phục của mẫu phi, xung quanh toàn là mùi hương của người, nhưng lại nghe thấy tiếng hét của mẫu phi vang lên thảm thiết ở bên ngoài.
“Khương Thành! Ta và ngươi từ lâu đã là kẻ thù không đội trời chung! Ta ước gì có thể l ột đi lớp da trên người, để thay thế m áu th ịt những nơi ngươi từng chạm vào.”
Ta chưa bao giờ nghe thấy giọng nói cay đắng, mãnh liệt như vậy từ mẫu phi. Người lúc nào cũng điềm tĩnh, dịu dàng và luôn nhẹ nhàng mỉm cười nhìn ta và Hoàng huynh chơi đùa.
Trong tủ tối om, chỉ có một tia sáng lọt qua cửa tủ. Hoàng huynh bịt miệng ta, mắt đỏ hoe nhưng cố không để một giọt nước mắt nào rơi xuống.
Huynh ấy ra hiệu bảo ta im lặng, ta gật đầu, cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Hai người cùng tựa vào cửa tủ, qua một khe nứt nhỏ, bọn ta nhìn thấy mẫu phi nằm trên mặt đất, quần áo xộc xệch, bị phụ hoàng đè trên người, hai tay mẫu phi bị trói chặt bởi thắt lưng ngọc.
Phụ hoàng dường như phát điên, vuốt ve khuôn mặt của mẫu phi. Đột nhiên, như tỉnh lại, người tát mẫu phi một cái thật mạnh. Cuối cùng, ta nhìn thấy ông ấy dùng tay chạm vào cổ mẫu phi.
Phụ hoàng b óp cổ mẫu phi, không biết lấy đâu ra sức lực, thở dốc, nhấc mẫu phi lên.
Phụ hoàng nhìn dáng vẻ khốn khổ của mẫu phi rồi cười lớn:
“Như Nguyệt, ta luôn cố gắng để lấy lòng nàng, nhưng nàng lại không yêu ta một chút nào. Hahahahaha! Được rồi, Như Nguyệt, nếu hôm nay nàng cầu xin ta, nói yêu ta, ta sẽ lại yêu thương nàng như trước đây. Nếu không, ta sẽ tự tay b óp cổ nàng đến chet.”
Nước mắt ta rơi thành từng giọt, rơi xuống áo của Hoàng huynh. Tay Hoàng huynh nắm chặt thành nắm đấm, lòng căm hận dâng trào, nhìn chằm chằm vào bàn tay đang b óp cổ mẫu phi của phụ hoàng.
Ta nghe thấy tiếng cười của mẫu phi, giọng nói của người vẫn bình thản, người nhìn phụ hoàng bằng ánh mắt khinh thường, nhưng lời nói của người như sấm xuân rơi xuống đất, không hề có chút sợ hãi:
“Khương Thành, ngươi là một kẻ tàn nhẫn vô năng, cả đời này chuyện khiến ta xấu hổ nhất chính là lấy ngươi.”
Phụ hoàng tức giận cười lớn, nhìn chằm chằm vào mẫu phi, đôi mắt gần như tách ra, người siết chặt tay từng chút một, mẫu phi ngã xuống đất, không phát ra âm thanh nào.
Phụ hoàng nhìn mẫu phi nằm dưới đất, ngồi xuống bên cạnh, chạm vào tay mẫu phi rồi vừa khóc vừa cười:
“Như Nguyệt, nàng là bảo bối của ta, nhưng nàng lại không nghe lời, bây giờ thì tốt hơn rồi. Nếu nàng im lặng mãi mãi, thì nàng sẽ vĩnh viễn là bảo bối của ta.”
Mùa đông năm đó, trời lạnh cóng, những con mèo được các cung nữ trong cung nuôi đều chạy vào trong phòng để sưởi ấm.
Ta một mình quỳ bên ngoài Dưỡng Tâm Điện, cầu xin phụ hoàng thương xót, đừng phái Hoàng huynh đến Tây Bắc.
Người ra vào trong cung nhìn thấy ta đều lén nhìn, có thương hại, có khinh thường.
Tin tức nhanh chóng lan truyền trong cung, mọi người đều biết rằng Nguyệt Phi đã xúc phạm Hoàng thượng. Hoàng thượng rất tức giận, liền l ột bỏ một phần x ương sống của nàng, làm một chiếc trâm cài bằng x ương và n và n ém nàng vào khu m ộ tập thể. Thập Nhất hoàng tử thì bị phái đến Tây Bắc huấn luyện quân đội, trừ khi được triệu tập, hoàng tử không được phép trở về kinh đô.
Không biết ta đã quỳ bao lâu, trời sắp tối, Thục phi mang theo hộp thức ăn đi tới, chiếc trâm cài trên đầu kêu leng keng, nàng liếc nhìn ta vẫn đang quỳ, vén váy, bước vào Dưỡng Tâm Điện.
Ta tê liệt quỳ xuống như một con rối vô hồn.
Sắc trời dần tối, trong Dưỡng Tâm điện đã thắp nến, ánh nến vàng ấm áp lọt qua cửa sổ.
Ta nhìn thấy bóng dáng của phụ hoàng xuất hiện bên cửa sổ, người đang quay mặt về phía ta, Thục phi ngồi xuống đối diện, nhẹ nhàng dọn đồ ăn cho phụ hoàng, ta không biết nàng ấy nói gì, nhưng ta chỉ có thể nghe thấy tiếng cười của phụ hoàng.
Vào mùa đông trời tối rất nhanh và màn đêm nhanh chóng bao phủ khắp cung điện.
Bên ngoài điện vắng tanh, gió lạnh thổi từng đợt, c ắt qua mặt ta.
Ta chạm vào tai mình, chúng quá lạnh để có thể cảm nhận được sự tồn tại. Ngay cả khi phụ hoàng c ắt tai ta vào lúc này, ta cũng sẽ không thấy đau đớn.
Ta ngước mắt nhìn về phía cửa sổ của Dưỡng Tâm điện, phụ hoàng đang dùng tay lau nước sốt dính trên miệng Thục phi.
Có niềm vui, tình yêu và sự hòa hợp ở trong đó.
Ta ỏ bên ngoài một mình, hứng chịu từng cơn gió lạnh thổi qua, bị người người khinh miệt, coi thường như một con chó lạc.